Quần Long Tranh Bá

Lang bộ 251 nấp sau một tảng đá thầm lặng nhìn ba người Trần Nghị dây dưa qua lại với Oán linh, ngầm cân nhắc thực lực đôi bên. Tình hình này chỉ cần công kích đủ mạnh là có thể kết thúc đầu Oán linh kia, chấm dứt trận chiến. Nhưng hắn vẫn hơi chần chờ, hắn không nắm chắc sau đó sẽ thành công tiêu diệt cả ba người bọn họ để bảo vệ bí mật hay không, quá không an toàn. Tuy rằng hiện tại người dẫn đường đã đi khỏi, nhưng không ai biết được hắn sẽ quay lại lúc nào.

Người dẫn đường tuy rằng chỉ cung cấp thông tin và hỗ trợ những điều cần thiết để môn sinh tới tham gia tuyển bạt, không bao giờ nhúng tay vào vấn đề cá nhân không liên quan, nhưng nếu như là việc nguy hiểm đến tánh mạng họ chắc chắn sẽ ra tay. Tu luyện khó khăn, mỗi một người mới đều là mầm non trân quý của thiên hạ. Ba tên tham gia tuyển bạt đại tái, là một tài sản không nhỏ, nếu chuyện bại lộ e rằng dù chạy thoát ở đây hắn cũng không có mạng quay lại tổng bộ. Thiên Hạ hội, quản an nguy thiên hạ, thế lực trải khắp thiên hạ.

Ban đầu ý định lợi dụng bọn Trần Nghị bảo quản vật đó, đợi bọn Lục Lâm Minh trở về vật sẽ lại quy nguyên chủ, bọn đạo tặc thích làm việc chính nghĩa này luôn rất thích làm anh hùng, chắc chắn sẽ đứng ra phân xử, không sợ bọn Trần Nghị làm ra động tác gì.

Thế nhưng ngẫm nghĩ lại hắn luôn cảm thấy có gì đó sai lầm, nên trong lòng lại lo lắng không yên, vật trong tay mình vẫn là vật tốt nhất.

Đúng ngay lúc này từ phía cửa cốc bỗng vang lên tiếng huyên náo, ngay sau đó một bóng oán linh bay vọt nhanh vào, theo sau là bảy hán tử lục lâm truy đuổi không bỏ. Nhưng không hiểu sao oán linh này tốc độ lại nhanh hơn những đồng bọn không ít, khiến bọn họ không thể vượt qua chặn lại.

Đưa mắt nhìn đội hình Lục Lâm Minh bây giờ chỉ còn bảy người, thầm nghĩ ắt hẳn hán tử râu rậm đã gặp chuyện bất trắc. Trần Nghị quay sang thở dài, hắn trầm giọng nói với Trần Bảo, Mạnh Tự Cường:

- Cố gắng giữ vững!

Nói xong liền phóng người chạy như bay về phía oán linh bên kia, nó đã trọng thương, hắn muốn kết liễu bên đó trước để an tâm giải quyết đối thủ còn lại.

Đôi bên rất nhanh rút ngắn khoảng cách, thế nhưng khi mắt thấy oán linh kia đã sắp ở ngay trước mắt, Trần Nghị vừa định vận khí tụ lực thì bỗng sự tình có biến, cả hai oán linh không hẹn mà cùng ngẩng mặt lên trời gào rú, sau đó oán linh phía những Lục Lâm nhân bỗng phình to lên, rồi phân thành từng luồng hắc khí bay nhanh về phía bọn Trần Bảo, tốc độ cực nhanh, không thể ngăn chặn.

Hắc khí từng luồng từng luồng nhập vào cơ thể oán linh còn lại, hai oán linh nhanh chóng dung hợp lại với nhau, chỉ trong thoáng chốc một luồng sáng chói mắt bốc lên thật cao, Trần Nghị chau mày nhanh chóng vội vã quay về.

Ánh sáng tan đi, từ hư vô hiện ra một bóng nam tử với mái tóc dài, cơ thể cô đọng như thực chất.

Trần Nghị thầm kêu hỏng bét, vội vàng quát lớn:

- Tất cả mau tránh!

Thế nhưng chuyện quá bất ngờ, tất cả đã muộn. Nam tử tóc dài nhìn Trần Bảo đang cầm quả trứng đứng ngay trước mặt, khinh thường bỏ qua, đoạn nâng tay, trong không khí từ từ tích tụ lại một mũi thương đỏ rực. Hắn quay người nhanh như chớp phóng mũi thương về phía Mạnh Tự Cường.

Phập...

Mũi thương xuyên thẳng bả vai Mạnh Tự Cường, hắn kêu lên đau đớn, dư lực tiếp tục đẩy hắn bay thẳng về phía xa.

Không hề ngừng lại, nam tử tóc dài liền quay đầu đuổi theo Trần Bảo đang hộc tốc bỏ chạy.

Ra tay quá nhanh, thắng bại chỉ trong phút chốc.

Sinh tử gần kề, Trần Nghị không nói hai lời liền hạ trảo mã tấn, tung đao lên, hai tay tụ thành trảo chụp lấy thanh đao đang ở lưng chừng không đồng thời truyền khí, khí lưu mạnh mẽ giữ thanh đao lơ lửng trên không trung.

Phi Bộ Đao Pháp - Lăng Đao Thức

Chiêu thức này muốn sử dụng phải nắm được Ngạnh, một trong các kỹ thuật dùng khí cấp cao. Kết hợp hoàn mỹ Tứ Đại Hành, dồn tất cả lượng khí hiện có vào một điểm gây ra sát thương cực lớn. Trần Nghị cũng mới chỉ nắm được kỹ thuật này không lâu, vận dụng chưa thông thạo, đồng thời vì di động lượng khí quá lớn dễ tổn thương đến kinh mạch nên không dám sử dụng bừa bãi, bài học lần trước vẫn còn như mới, phải nhờ diệu dược mẹ hắn để lại mới có thể tạm thời bình phục. Nhưng đại địch đang ở ngay trước mắt, chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu này. Hắn quay sang nhìn những Lục Lâm nhân đã chạy tới xung quanh mình hét lớn:

- Tất cả truyền khí vào người ta.

Lục Lâm Nhân biết hoàn cảnh đang nguy cấp, không nói hai lời liền lập tức làm theo. Theo Huyền Khí ngày càng tích tụ cùng với tiếng rên khẽ vì đau đớn của Trần Nghị, thanh đao bắt đầu rung lên dữ dội đồng thời tỏa ra một luồng khí vô cùng sắc bén.

Lúc này nam tử tóc dài cũng đã đuổi kịp Trần Bảo, đưa tay chụp lấy cổ hắn nâng lên. Trần Nghị cũng tụ lực vừa xong trông thấy quát lớn:

- Ngừng tay!

Nam tử tóc dài nhìn Trần Bảo như nhìn vật ở trong túi, quay sang lạnh lùng nhìn Trần Nghị, hắn mở đôi môi tím ngắt, âm u nói:

- Vì sao?

Trần Nghị rùng mình ớn lạnh, nó thật sự mở miệng, oán linh cấp bốn thật sự không khác gì nhân loại. Nhưng không sợ ngươi thông minh, chỉ sợ ngươi ngu dốt làm càn, chỉ cần là người có trí khôn, thì liền có cách có thể thỏa hiệp. Trần Nghị âm trầm nói:

- Nếu ngươi động đến một sợi tóc của hắn, lưỡi đao này sẽ xuyên thấu tim ngươi, đoạt tính mạng ngươi, khiến ngươi hồn phi phách tán.

Trần Nghị không nói đùa, và cũng thật sự đủ sức uy hiếp, Lăng Đao Thức tích tụ khí của cả nhóm người uy lực đã đạt đến một trình độ khủng bố, tỏa ra từng trân áp lực hướng thẳng oán linh.

Nam tử tóc dài nở một nụ cười tà dị:

- Ha ha ha. Ta, không có trái tim, cũng không có sinh mạng.

Mấu chốt của việc đàm phán, là phải đánh vào cái đối phương cần. Trần Nghị chậm rãi đáp:

- Thật sao, nhưng ngươi đã có linh trí, cũng đã là một tồn tại hiện diện trên cõi đời này, ngươi không muốn hưởng thụ nhân sinh của mình? Lại muốn không bao lâu sau khi có mặt trên cõi đời liền hồn phi phách tán hay sao?

Nam tử tóc dài nâng cánh tay, chăm chú nhìn vào nó, trầm ngâm không nói. Trần Nghị biết cá đã mắc câu, quát lớn:

- Mau buông hắn ra, vật là của ngươi, từ nay đường ai nấy đi.

Nam tử tóc dài cười lạnh:

- Con người ti tiện, làm sao ta biết sau khi thả hắn ra ngươi sẽ không ra tay. - Đoạn nói - Không bằng các ngươi ngay bây giờ rời khỏi sơn cốc, đến sáng mai ta tự khắc sẽ thả hắn.

Trần Bảo lúc này đột nhiên ú ớ nói:

- Không cần lo... cho đệ. Không thể... để hắn... toại nguyện...

Tất cả đều biết rằng, Lăng Đao Thức của Trần Nghị mặt dù lợi hại, nhưng muốn có được uy lực như hiện tại thập phần không dễ, hiện tại thu chiêu, không ai biết oán linh kia sẽ làm ra động tác gì.

Tên đã lên dây, không thể không bắn.

Trần Nghị đưa mắt liếc Trần Bảo, ánh mắt hiện lên sự quyết liệt. Hắn quay sang nam tử tóc dài gằn từng tiếng:

- Ngươi không có sự lựa chọn, hoặc buông tay, hoặc biến mất. - Nói rồi lập tức từng bước tiến dần đến.

Không nằm ngoài dự liệu, Trần Nghị thực sự đã nói trúng điểm yếu của oán linh, hắn chỉ vừa mới tụ hình, như một đứa trẻ mới vừa có nhận thức, với vạn vật tò mò, với tồn tại của bản thân, càng thêm trân quý. Nam tử tóc dài từng bước lùi lại, ánh mắt lãnh liệt nhìn Trần Nghị. Hắn không phải không muốn buông tay, nhưng lại e ngại dù giết hay buông, sợ rằng kết cục đối với hắn cũng chỉ có một, ngăn cản một đao đầy uy lực kia, hắn lại không nắm chắc. Tiến thoái lưỡng nan, hắn chỉ có thể từng bước lùi dần lùi dần.

Nhưng ở thời điểm nào đó mấy vạn năm về trước, hắn từng là một tướng lĩnh nắm trong tay hàng vạn quân, bản tính kiệt ngạo, nào dễ dàng khuất phục. Một bước... hai bước... năm bước... Nam tử tóc dài bỗng thét lớn, dụng lực ném Trần Bảo bay về phía bọn Trần Nghị đồng thời phi thân bám theo sát nút.

"Hừ, ta dùng hắn làm lá chắn, xem các ngươi có ném chuột sợ vỡ đồ, tới khi ta tiếp cận đó sẽ là ngày tàn của các ngươi."

Ý đồ rất tốt, suy đoán rất tốt. Kết quả, sai.

Trần Nghị vừa thấy nam tử tóc dài ném Trần Bảo đi, liền lạnh lùng ép mạnh hai tay, Huyền Khí nén lại rồi bộc phát đẩy Ly Hận đao phóng đi như điện xẹt.

Nam tử tóc dài cười gằn, dù có ra chiêu, kẻ chết vẫn là tên trước mặt, tất cả các ngươi cũng sẽ bồi táng ngay sau đó.

Trần Bảo nhìn Ly Hận Đao đang ngày một tới gần, bỗng nở một nụ cười đắc thắng. Lưỡi đao phóng nhanh, chớp mắt đã tới trước mặt Trần Bảo rồi xuyên thấu người hắn không hề dừng lại.

Mạnh Tự Cường bị đánh ra xa không biết từ lúc nào đã quay về, trông thấy cảnh này liền há hốc mồm, nhưng chưa kịp kêu lên thì bóng dáng Trần Bảo đã mờ dần, biến mất.

Chỉ là tàn ảnh.

Cách đó năm thước, Trần Bảo bất chợt thình lình xuất hiện, nhe răng cười. Tiêu Dao Bộ tầng thứ hai, Di Hình Hoán Ảnh. Từ lúc nãy đang bị khống chế, Trần Bảo cũng không đứng im chịu trói mà âm thầm tích tụ Huyền Khí, là để chuẩn bị cho một chước cuối cùng này. Kết quả, đã thành công qua mặt kẻ địch.

Tất cả đều nằm trong tính toán.

Kinh ngạc nhìn chiếc bóng Trần Bảo biến mất thay vào đó là lưỡi đao đang phi đến, thế như sét đánh không thể nào né tránh, nam tử tóc dài gầm lớn. Hắn lâm nguy bất loạn, nhanh chóng tụ lực vào hai tay rồi chập lại kẹp lấy lưỡi đao đang ở ngay trước mặt.

Ầm...

Khí lưu va chạm phát ra tiếng nổ ầm vang. Dù Lăng Đao Thức uy lực không nhỏ nhưng cảnh giới oán linh cấp bốn có thể so với Luyện Huyết không phải chuyện đùa, lưỡi đao bị kẹp chặt chỉ có thể từ từ nhích đến, một tấc... hai tấc... ba tấc... Rồi bỗng ngừng lại không tiến thêm được mảy may, nam tử tóc dài nở nụ cười của một kẻ chiến thắng.

Phía bên kia, Trần Nghị cũng nhìn nam tử tóc dài, cũng nở một nụ cười. Hắn quát lớn:

- Cường ca!

Mạnh Từ Cường từ nãy đến giờ chỉ đợi có bấy nhiêu, tích lực chờ sẵn, như tên đã lên dây, hắn phi thân, xoay người, chân phải quét vòng một trăm tám mươi độ, lập lại động tác đã tập luyện hàng ngàn lần, hét lớn:

- Thần Long Bài Vĩ!

Bang...

Bàn chân chuẩn xác đá vào chuôi đao, khiến nó tiến tới, thế không thể ngừng lại.

Phập...

Lưỡi đao đâm xuyên cắm ngập vào ngực nam tử tóc dài, lực đạo mạnh mẽ còn đẩy mạnh hắn bay về phía xa tông thẳng vào vách núi rồi phát nổ.

Ầm...

- Ha ha... Thành công rồi...

Chúng nhân thấy nam từ tóc dài trúng chiêu ai nấy đều mừng rỡ, hò hét vang trời.

Trần Nghị khoát tay:

- Đừng vội mừng.

Hắn nheo mắt nhìn quầng sáng, đây đã là sát chiêu mạnh nhất của hắn, nếu vẫn không thắng, e rằng tất cả phải bỏ xác tại nơi đây. Hắn liếc nhìn mọi người, đoạn từng bước tiến đến gần vách núi lúc này đang tỏa ra khói bụi mù mịt. Đoàn người cũng lặng im bước theo sau.

Phía trước yên ắng, đoàn người dần tiến sâu vào bên trong, mọi thứ đều bình thường. Nhưng chưa kịp mừng vui thì bỗng sát bên cạnh Trần Bảo một bóng người không biết từ đâu vọt tới, Trần Bảo mãi lo chú ý phía trước, hồn nhiên không hề hay biết.

- Huynh đệ, cẩn thận!

Cùng với tiếng hét là mũi thương nhanh như chớp đâm tới, góc độ xảo quyệt vừa vặn đâm vào cánh tay đã tiến sát lồng ngực Trần Bảo làm nó phải vội vàng thụt lùi né tránh.

Mũi thương đi qua sát người. Trần Bảo giật mình nhìn sang, có chút kinh hãi. Người đến là hán tử râu rậm với bộ dạng cả người đầy máu, khắp cơ thể là những vết thương nứt vỡ chằng chịt, hắn quay sang nhìn Trần Bảo, như không có việc gì, nhe răng cười.

Trần Bảo lúc này cũng đã nhận ra mình bị tập kích, vội vàng hét lên:

- Oán linh còn sống, nó nhằm vào quả trứng.

- Các huynh đệ bày trận. - Hán tử râu rậm quát lớn.

Bảy người Lục Lâm Minh thấy hán tử râu rậm xuất hiện thì đều mừng rỡ cười đoạn tỏa ra xung quanh bao bọc lấy Trần Bảo, Trần Nghị cùng Mạnh Tự Cường cũng ngưng thần thủ thế chờ đợi.

Thời gian chậm chạp trôi qua, kẻ địch là một oán linh cấp bốn, chỉ chút lơ là liền sẽ mất mạng, ai cũng đều căng thẳng chờ đợi.

Một khắc, hai khắc... Bốn bề xung quanh cứ như vậy rơi vào yên lặng, không một tiếng động. Khói bụi dần tan đi, chúng nhân đều nghi hoặc, đừng nói oán linh, xung quanh một bóng người cũng không có. Trần Nghị hơi chút trầm ngâm, từng bước từ từ tiến đến vách núi ban nãy. Mọi người cũng từ từ bám theo, giữ nguyên trận hình, không chút lơ là.

Tới nơi, Trần Nghị đăm chiêu nhìn Ly Hận đao đang cắm sâu vào vách đá, trầm ngâm nói:

- Oán linh có lẽ đã bị tiêu diệt - Đoạn quay sang hán tử râu rậm hỏi. - Huynh nhìn xem đây là cái gì?

Hán tử râu rậm nghi ngờ tiến lại, đoạn vui mừng bật thốt:

- Ha ha, Huyết Tinh, lại còn là hai viên, lần này thật sự phát tài rồi.

Trần Nghị gật đầu, xem ra so với miêu tả không khác biệt lắm.

Chúng nhân không nén được tò mò tiến tới quan sát, hiện ra trong tầm mắt là hai viên huyết sắc pha lê hình giọt lệ đang phiêu phù giữa không trung, trông cực kỳ đẹp mắt.

Trần Bảo tò mò hỏi:

- Huyết Tinh? Là gì? Lợi hại lắm sao?

Hán tử râu rậm bật cười:

- Tiểu huynh đệ không biết đó thôi. Vũ khí mà chúng ta sử dụng sau nhiều phen chém giết đều sẽ tích tụ khí tức sát lục và chết chóc, gọi là huyết tính. Nhưng thiên địa có nhân, vũ khí nào càng tích tụ huyết tính nhiều càng sẽ bị thiên địa bài xích, cấp độ bài xích theo đó ngày càng cao, không gian chứa món vũ khí này sẽ ngày càng bất ổn, bóp méo, vặn vẹo cho đến khi nó không chịu nổi mà hoàn toàn vỡ nát.

Trần Nghị tiếp lời:

- Nhưng trước đó chính nhờ không gian bài xích này mà sát thương của vũ khí sẽ ngày càng mạnh mẽ. Do đó không thiếu người vì tôi luyện vũ khí của mình mà mở ra một trường giết chóc. Tuy nhiên không phải ai cũng có thể làm được vì chỉ máu của kẻ mạnh mới có thể tích tụ càng nhiều huyết tính. Đa số vẫn là chọn cách thứ hai, đó chính là dùng huyết tinh điều chế cùng vũ khí để tăng cấp độ bài xích của nó. Huyết tinh có thể tìm được khi chém giết yêu thú, oán linh. Đó là sát lục nhiều năm của chúng tích tụ lại hóa thành.

Mạnh Tự Cường hỏi ngay điểm mấu chốt:

- Nếu là vậy oán linh nọ đã bị chúng ta tiêu diệt?

Trần Nghị nheo mắt:

- Đúng là vậy. - Nói rồi bí mật ra hiệu với hai người Trần Bảo cùng Mạnh Tự Cường.

Hai người giật mình, đoạn lập tức hiểu ý trầm mặc không nói.

Hán tử râu rậm là dạng người gì, dĩ nhiên liếc mắt liền nhận ra chuyện có vấn đề và sự kỳ lạ của bọn Trần Nghị, nhưng cũng thức thời lặng im không hỏi đến. Trần Nghị nhìn hán tử râu rậm cười cười:

- Hiện giờ có lẽ nên phân chia chiến lợi phẩm.

Hán tử râu rậm giật mình vội bước lùi hai bước:

- Không được, huyết tinh này chỉ có ba huynh đệ các người mới xứng đáng nhận được, chúng ta sao có thể mặt dày tranh công của kẻ khác chứ, tuyệt đối không.

Trần Bảo nhe răng cười:

- Sao có thể nói vậy, nếu ban đầu không nhờ huynh biến thành khỉ đột cầm chân oán linh ngoài cửa cốc, chúng ta sao có thể rảnh tay đối phó những tên còn lại. Chưa kể khi nãy nếu không có huynh, tính mạng ta e là đã gặp nguy hiểm, đừng nên khách sáo.

Hán tử râu rậm trợn mắt:

- Khỉ đột? Này...

Bảy người Lục Lâm Minh nghe vậy ha hả ôm bụng cười sặc sụa, hán tử râu rậm không nói nên lời, đứng câm lặng, đỏ mặt tía tai. Trần Bảo như không có việc gì, vô tội nói:

- Thật sự rất giống mà.

Cả bọn lại được thêm một trận cười nghiêng ngã, có lẽ hình tượng biến thân này vẫn thường bị bọn họ ngầm trêu chọc, chỉ là không dám nói ra mà thôi.

Trần Nghị trừng mắt nhìn Trần Bảo, đoạn quan tâm hỏi:

- Vết thương không sao chứ?

Hán tử râu rậm hào sảng nói:

- Chỉ là cơ thể phải chịu tải sức mạnh quá lớn nên có hơi tổn thương, nhưng cũng chỉ là da thịt, không thương gân động cốt, dùng khí phong bế vết thương không để máu chảy là ổn.

Trần Nghị an tâm gật đầu, đoạn nói:

- Đệ đệ ta tuy là có hơi nháo sự, nhưng điều nó nói không phải không đúng. Nếu không có huynh cùng các huynh đệ, chúng ta không thể thắng được trận này. Ai cũng đều ra sức rất nhiều. Mỗi bên một viên, thế nào?

Hán tử râu rậm hơi trầm ngâm, đoạn gãi đầu:

- Đã nói đến như vậy nếu ta không nhận thì có hơi quá khách sáo rồi, đành mặt dày một phen vậy.

- Hoan hô...

Bảy người Lục Lâm Minh còn lại nghe hán tử râu rậm đồng ý thì đều hò reo vui mừng, đệ tử bạch cân bọn họ được môn phái chu cấp rất ít tài nguyên. Thời gian rảnh rỗi cũng không được đi săn yêu thú mà phải chấp hành những nhiệm vụ áp tiêu vừa nguy hiểm lại không có bao nhiêu lợi ích này, thực sự là rất khổ. Có viên huyết tinh này linh dược tu luyện tháng sau có thể không lo rồi.

Trần Nghị không nói gì chỉ cười, đoạn bước tới gần đặt tay lên Ly Hận, mạnh rút ra. Bỗng ngay lúc này, sự tình có biến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui