Quản Lý Tieba

Rốt cuộc Lục Thiên Húc đã nhìn thấy Kỷ Trạch đời thực.

Kể từ khi xác định ngày offline, Lục Thiên Húc bắt đầu sốt ruột đợi chờ, hắn muốn hít thở chung bầu không khí với Kỷ Trạch, muốn chạm vào Kỷ Trạch, nếu có thể, hắn càng muốn đè Kỷ Trạch dưới thân an ủi nỗi sầu tương tư.

Tiếng chuông điện thoại riêng biệt vừa vang lên, Lục Thiên Húc lập tức bắt máy, Kỷ Trạch nói cậu ấy tới rồi.

Lục Thiên Húc vội vàng chạy từ lầu hai xuống huyền quan, sau khi trấn định nét mặt và sửa sang lại quần áo, hắn mở cửa ra.

*Huyền quan là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách.

Kỷ Trạch đứng ở cách đó không xa, cậu ấy mặc một chiếc áo măng tô màu đen vừa người, đeo vắt chéo một chiếc túi xách màu trắng sữa, bên cạnh cậu ấy là một cái vali hình Đôrêmon.

Kỷ Trạch run rẩy đứng trong gió rét, đầu tóc hơi rối nhưng lại làm nổi bật vẻ lơ ngơ đáng yêu của cậu ấy, trong mắt Lục Thiên Húc, cái này có hiệu quả hệt như nói “Tới chơi tôi đi chơi tôi đi”.

Lục Thiên Húc ngơ ngẩn, quên mời Kỷ Trạch vào nhà, mãi đến khi cậu ấy ngây ngốc nói một câu với mình: Chào, Seumnida.

Đại khái là ngốc manh ấy mà.

Trong lòng Lục Thiên Húc không kiềm nổi sung sướng, đúng là cậu ấy rồi, là Kỷ Trạch mà mình yêu.

Cho dù đây là lần đầu tiên tiếp xúc mặt đối mặt, Lục Thiên cũng biết đây là Kỷ Trạch, bởi vì cảm giác của tình yêu không thể nhầm vào đâu được. =)))

Sau khi vào phòng, hắn và cậu nhìn nhau.

Lục Thiên Húc định vuốt trái tim đang đập cực nhanh của mình, thế nhưng không có kết quả, hắn cố giả bộ điềm tĩnh hỏi: Lần này tụ họp có ai vậy.

Không ngờ, Kỷ Trạch lại đọc tên Quay Đầu, còn cố gắng khựng lại một lát, Lục Thiên Húc bất mãn giật tờ giấy trong tay Kỷ Trạch, tùy tiện liếc nhìn rồi ném trả, hắn không muốn nghe hai chữ Quay Đầu từ miệng Kỷ Trạch nữa.

Bây giờ hắn không chỉ đắm chìm trong niềm vui gặp gỡ Kỷ Trạch, hắn còn bị máu ghen ảnh hưởng, nếu Kỷ Trạch lại nói thêm vài lời mà hắn không muốn nghe, có lẽ một giây sau Kỷ Trạch trước mắt hắn nên là cả người trần truồng —— Bị chính hắn xé.

Lục Thiên Húc cảm thấy mình không thể nào cố nhịn được nữa, vì thế chuẩn bị bước lên lầu.

Thế nhưng đi được phân nửa, hắn chợt nghe Kỷ Trạch hỏi một câu ngây thơ, cậu ấy mở to cặp mắt long lanh, con ngươi trong suốt của cậu ấy hệt như quả bom nổ tung lớp phòng ngự cuối cùng trong lòng Lục Thiên Húc.

Vậy nên Lục Thiên Húc nói: Đồ ngốc.

Đồ ngốc, không biết tôi yêu cậu.

**************

Rất nhanh, màn đêm buông xuống.

Kỷ Trạch không tìm mình đòi đồ ăn, lẽ nào cậu ấy tự mang theo?

Lục Thiên Húc nằm trên giường vừa xoắn xuýt vừa phiền muộn, hắn muốn nhìn Kỷ Trạch tay chân luống cuống đòi ăn, nhưng lại lo không biết cậu ấy có nổi chứng cứng đầu không muốn chịu thua trước mình hay không.

Kỷ Trạch có bệnh dạ dày, Lục Thiên Húc biết chứ, bệnh này nhịn đói một bữa thì càng hại cho dạ dày, Lục Thiên Húc bắt đầu lo lắng, hắn nghĩ, có nên làm chút đồ ăn cho cậu ấy không?

Nhưng ngay khi Lục Thiên Húc chuẩn bị mở cửa, hắn nghe được tiếng Kỷ Trạch mở cửa, hắn lập tức tắt đèn, đứng ở sau cửa nghe động tĩnh bên ngoài, Kỷ Trạch đang chạy sang bên này, xem ra đói bụng lắm rồi.

Chốc lát sau, Kỷ Trạch gõ cửa.

Bấy giờ Lục Thiên Húc cảm thấy hơi căng thẳng, mình nên nói cái gì đây?

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chờ Lục Thiên Húc tự xoắn não xong, hắn mới choàng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ của mình, hắn mở đèn lên, sửa sang lại đầu tóc, bày ra gương mặt lạnh tanh, mở cửa.

Chỉ là trong chớp mắt, Lục Thiên Húc cảm thấy mình tiêu đời rồi, bởi vì nhìn Kỷ Trạch mặc áo ngủ nhung màu trắng, hắn đáng thẹn cương lên, lại nhìn đôi mắt nhỏ cầu xin của Kỷ Trạch, hắn phát điên thật rồi, muốn thao cậu ấy, muốn đè cậu ấy xuống giường hung hăng làm một trận, vì vậy, hắn không kiềm chế được mà nói: Cho tôi làm một lần đi.

Kỷ Trạch sững sờ.

Nhìn vẻ mặt hoảng hồn của Kỷ Trạch, Lục Thiên Húc đành cố nén dục vọng của mình.

Vẫn chưa phải lúc.

Hắn định tạm thời buông tha Kỷ Trạch, đường tình này không dễ đi, nếu Kỷ Trạch vẫn chưa rơi vào, vậy thả cậu ấy đi thôi.

Còn mình thì, chỉ cần ở bên cạnh cậu ấy là tốt rồi, cứ thế vừa yêu cậu ấy, vừa tiếp tục đi theo kế hoạch cuộc đời mà mình vạch ra.

Nói không chừng ngày nào đó, tình yêu sẽ phai nhạt.

Ai ngờ Kỷ Trạch lại hết lần này tới lần khác không chịu thôi, lúc ăn mì cũng có thể rầm rì y như rên rỉ trên giường, khiến cho cái thứ sưng tấy vốn chưa xìu xuống của hắn lại cứng lên, hắn đè Kỷ Trạch xuống giường, vội vàng ma sát lên người cậu ấy, muốn cắm dục vọng vào trong người cậu ấy, Lục Thiên Húc rất muốn làm cho Kỷ Trạch khóc không thành tiếng vì tình dục, đây là lần đầu tiên hắn phát hiện thì ra ham muốn của mình lại tràn trề như vậy.

Thế nhưng Kỷ Trạch sợ hãi, cậu ấy hét to: Ông nội anh, anh không phải là đồ trai thẳng chết tiệt sao!! Bây giờ anh đang làm cái gì vậy!!

Lục Thiên Húc sửng sốt, không phải vì bị Kỷ Trạch mắng, mà là vì ánh mắt sợ hãi của cậu ấy, đây là cảm xúc mà Lục Thiên Húc không muốn nhìn thấy nhất trong mắt Kỷ Trạch.

Hắn định bụng buông tha Kỷ Trạch, hắn nghĩ, từ từ sẽ đến.

Ai ngờ một lát sau, Kỷ Trạch lên tiếng, cậu ấy nói, cậu ấy thích hắn.

Lần này Lục Thiên Húc thật sự ngây dại, niềm vui bất ngờ tới quá nhanh, cả người hắn đang run rẩy, linh hồn của hắn đang bay bổng, máu đang liều mạng xông lên não, hơi thở ngày càng gấp gáp.

Người này, hắn muốn.

Muốn buộc chặt cậu ấy bên cạnh suốt cuộc đời.

Cái gì tha cho cậu ấy một đường sống, tiếp tục đi theo kế hoạch của mình, mẹ kiếp đều là vớ vẩn hết.

Thế nhưng hắn còn chưa kịp ôm Kỷ Trạch nói “tôi cũng yêu cậu”, Kỷ Trạch lại nói: Tôi đau bụng…

Máu của Lục Thiên Húc nhanh chóng nguội lạnh, đầu óc khôi phục bình tĩnh. Lục Thiên Húc âm thầm cười khổ, hắn chẳng còn phân biệt được, lần này không biết có phải Kỷ Trạch lại đùa mình không, có quá nhiều lần hiểu lầm như thế rồi, Kỷ Trạch đùa cợt nói yêu mình, nhưng một giây sau lại nói, đây chỉ là trò đùa.

Kỷ Trạch vốn là như vậy, có thể khiến hắn bay lên thiên đàng rớt xuống địa ngục trong khoảnh khắc.

**************

Cuối cùng, Lục Thiên Húc vẫn buông tha Kỷ Trạch, hắn không tiếp tục truy hỏi, bởi vì hắn sợ mình sẽ nhận được câu trả lời “Đậu má, ông đây sao lại thích anh chứ!!”

Thế mà, cái tên nhãi ranh kia lại dám bỏ chạy ngay rạng sáng hôm sau.

Lục Thiên Húc mặt lạnh bắt người về, ở trên đường, Kỷ Trạch nói: Đúng là tôi từng thích anh, nhưng mà sau này sẽ không như thế nữa, anh không cần để ý.

Vui mừng? Hối hận? Tức giận?

Trật quẻ hết, lúc đó Lục Thiên Húc rất là bình tĩnh, bởi vì Kỷ Trạch nói, cậu ấy thích hắn, nhưng cậu ấy còn nói, không cần để ý.

Lục Thiên Húc không trả lời lại ngay, hắn nghĩ, Kỷ Trạch à, mặc kệ cậu nói gì đi chăng nữa, tôi cũng không tha cho cậu đâu.

Thế là cái người có hơi bất mãn với giọng điệu của Kỷ Trạch hắn đây lại phải lôi cái câu “sau này sẽ không như thế nữa” ra nói, làm cho Kỷ Trạch nghẹn họng.

Lục Thiên Húc mừng thầm, hắn nghĩ, chờ buổi tụ họp chấm dứt, hắn sẽ xác định quan hệ với Kỷ Trạch.

Tiếc là ngày vui ngắn chẳng tày ngang, bởi vì Quay Đầu xuất hiện, lại còn là họ hàng chốn cũ của Kỷ Trạch.

Thời gian cậu ta quen biết Kỷ Trạch còn lâu hơn mình, đối với nhận thức này, Lục Thiên Húc cảm thấy vô cùng tức giận, ý nghĩ muốn giết Quay Đầu lại cao thêm một tầng.

Hắn nghe Quay Đầu cố ý nói to, trong cơn giận dữ, hắn xuống nhà bếp giả bộ nấu nước, không nhịn được móc mỉa Kỷ Trạch, còn tông mạnh vào người cậu ấy, sau khi xong chuyện ngay cả chính hắn cũng thấy mình ngu muốn chết.

Việc này qua đi, Kỷ Trạch chẳng những không e dè, trái lại càng bạo dạn hơn, dưới sự cổ vũ của nhóm hủ nữ, cậu ấy hôn Quay Đầu.

Lục Thiên Húc cảm thấy mình không chỉ muốn giết Quay Đầu, mình còn muốn giết luôn đám con gái rỗi hơi kiếm chuyện kia, hắn muốn đóng băng Kỷ Trạch mãi mãi, hoặc là nhốt cậu ấy lại, khiến cậu ấy chỉ có thể nghe lời của mình, khiến cậu ấy chỉ có thể hôn mình mà thôi.

Hắn rất tức giận, giận tất cả mọi người, giận Kỷ Trạch nhiều hơn, rõ ràng nói thích mình, tại sao còn hôn người khác?

Hắn muốn trả thù, vậy nên khi Dấm Lượn bảo hắn hôn một cậu con trai, hắn hôn Gấu Rilakkuma, tiện thể liếc mắt nhìn sang Kỷ Trạch, nhưng ai mà ngờ được, cậu ấy lại vùi đầu vào cổ Quay Đầu, còn đòi hủy CP với mình.

Sau khi Kỷ Trạch phong Quay Đầu làm chính cung nương nương rồi cả hai nhìn nhau cười, Lục Thiên Húc nổi trận lôi đình, hô hấp bắt đầu tăng tốc, khí huyết bắt đầu sôi sục, hắn cố gắng dùng lý trí bình ổn tâm tình của mình, thế nhưng dường như mọi thứ đều mất kiểm soát, hắn ghim móng tay vào lòng bàn tay, hung tợn rạch một vệt máu, Kỷ Trạch, cậu chờ đó cho tôi, ngày nào đó tôi sẽ đánh gãy gân tay gân chân cậu, cho cậu khỏi chui vào lòng người nào hết, chỉ có thể vĩnh viễn ở trong lòng tôi mà thôi.

Nhưng rồi sau hôm đó, Kỷ Trạch giống như thật sự rút khỏi sinh mạng của hắn, rút luôn tất cả không khí bên cạnh hắn, khiến hắn không tài nào thở nổi.

Kỷ Trạch không để ý đến hắn, không chủ động tìm hắn nữa, tất cả hơi ấm của cậu ấy đều trao cho người khác, chỉ bỏ sót mỗi mình hắn.

Lục Thiên Húc giận chính mình, giận Kỷ Trạch, nhưng hắn vẫn không chịu cúi đầu nhận sai trước, hắn không muốn nói, là tôi thích cậu trước, cậu rời xa tôi, tôi chỉ muốn giết sạch người trên thế giới này.

Vì vậy, hắn một mực chờ đợi, đợi Kỷ Trạch giống như trước đây, hớn ha hớn hở chạy đến trước mặt mình, kéo tay mình nói, “Tôi không dỗi nữa nha. Chúng ta vui vẻ hòa thuận sống qua ngày đi.”

Thế nhưng Kỷ Trạch mãi không tới.

Thẳng đến một ngày, Lục Thiên Húc tình cờ gặp được Dấm Lượn ở trên đường, xuất phát từ ý tốt, hắn định đưa cô nàng về nhà. Dọc đường đi, Dấm Lượn oán trách hắn dở hơi, tạo cơ hội tốt cho hắn mà lại không biết quý trọng, còn hắn thì im thin thít, không phản bác cũng không tỏ ra áy náy trước lời trách móc của Dấm Lượn, cho đến khi cô nàng nói: “Nếu anh không chịu nói gì hết, cậu ấy nhất định sẽ không biết gì rồi hoàn toàn rời khỏi thế giới của anh, có lẽ cậu ấy sẽ kết hôn sinh con, hoặc có lẽ sẽ tìm người đàn ông khác sang nước ngoài định cư, đến khi anh trở thành một điểm nhỏ trong muôn vàn ký ức của cậu ấy. Nhiều năm sau, cậu ấy sẽ dắt người yêu và con nuôi tới trước mặt anh, hỏi anh sống thế nào, anh biết không, tôi đã từng thích anh, tiếc là anh không thích tôi. Tiếc nuối không? Đau khổ không? Cũng tại anh không dám nói, không dám làm, Cửu Nhật đại đại, anh đang sợ cái gì vậy? Nói thích một người không khó như vậy đâu.”

Lục Thiên Húc có chút tỉnh ngộ, bởi vì hắn biết, hắn không thể chịu được chuyện như thế xảy ra trong tương lai.

Hắn không thể để Kỷ Trạch rời xa mình, mặc kệ phải trả giá thế nào, hắn phải nói ra, nếu hắn và Kỷ Trạch có thể mãi mãi ở bên nhau, vậy hắn cũng không ngại cho toàn thế giới biết, hắn yêu Kỷ Trạch.

Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, Lục Thiên Minh xuất hiện, buộc hắn giao cổ quyền.

Lục Thiên Húc cười nhạt không thèm để ý, đối với người anh trai cùng cha khác mẹ trong mắt chỉ có tiền kia, hắn lười nói nhiều với gã.

Nếu bàn về chỉ số thông minh, Lục Thiên Húc chắc chắn hơn hẳn Lục Thiên Minh, nhưng mà bàn về thủ đoạn, kẻ từng trải sự đời và lăn lộn ở chợ đen suốt ngày như Lục Thiên Minh dĩ nhiên trên cơ một bậc.

Lục Thiên Minh nhốt Lục Thiên Húc dưới tầng hầm, nhốt đủ ba tháng.

Lục Thiên Húc cảm thấy mình sắp điên rồi, trong hoàn cảnh âm u ẩm thấp, hắn ăn thức ăn gia súc chó còn chê để mà sống, khắp người trên dưới toàn là vết roi, hắn vốn có thể chọn cái chết để khỏi phải chịu loại khuất nhục này, thế nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì suốt ba tháng, hắn nhớ Kỷ Trạch đến phát điên, hắn nghĩ, chỉ khi nào còn sống, mình mới có thể gặp lại Kỷ Trạch.

Kỷ Trạch, Kỷ Trạch, chỉ khi mỗi ngày nhớ đến cái tên này, nhớ đến người này, hắn mới cảm thấy mình còn sống.

Rốt cuộc, Lục Thiên Húc được cứu, Lục Thiên Minh cuối cùng cũng nhận quả báo, tính thêm chuyện ác ngày trước, gã bị phán tù chung thân.

Lục Thiên Húc nằm trong bệnh viện nửa tháng, làm thế nào cũng không gọi điện thoại cho Kỷ Trạch được, cũng không liên lạc được với Kỷ Trạch, hắn rốt cuộc nhịn hết nổi, rút ống truyền nước biển chạy về nhà, chuyện gì cũng không làm, mỗi ngày chỉ nhìn chằm chằm máy tính chờ Kỷ Trạch.

Cuối cùng Kỷ Trạch cũng xuất hiện, thế nhưng cậu ấy nói, cậu ấy muốn từ chức.

Hô hấp của Lục Thiên Húc đình trệ, mối liên hệ duy nhất giữa mình và cậu ấy, cậu ấy cũng không cần.

Lục Thiên Húc cười, hắn nói: Kỷ Trạch, tôi nhận thua.

Sau này, cậu muốn nghe tôi nói cái gì, tôi cũng nói cho cậu nghe, cậu muốn tôi làm cái gì, tôi sẽ làm cái đó.

Tôi có thể chịu đựng tất cả, nhưng không thể chịu được nỗi đau mất đi cậu.

Chúng ta gặp nhau 7 năm, tôi yêu cậu 5 năm, cậu biến tôi thành kẻ cuồng tình không có cậu là sống không nổi, nhưng cậu lại muốn dùng vài tháng vứt tôi đi, đừng vọng tưởng, tình yêu thật sự của tôi.

________________

Đọc mấy chương đầu tưởng là giai lạnh lùng cool ngầu ai ngờ nội tâm bệnh hoạn quá sức =))) Đọc câu cuối nổi hết da gà ლ(¯ロ¯ლ) Vậy chắc coi là ngược công được rồi nhỉ, ngược thân ngược tâm luôn =)) Lần tới post luôn 30->32 nhé  ̄▽ ̄

Spoil một tí…

Cuối cùng, theo tiết tấu ngón tay chạm nhẹ lên màn hình di động, Lục Thiên Húc vinh hạnh trở thành người đầu tiên lọt vào danh sách từ chối không tiếp của tôi.

Sau khi thoải mái làm xong một loạt động tác trên, tôi vào weibo.

……

Hơn 150 ngàn AT…

Tôi khiếp sợ nhìn số liệu kia, lúc tôi không online đã xảy ra chuyện gì!!

Ngón trỏ run rẩy, tôi bấm mở newsfeed.

Vừa nhìn một cái, tôi lập tức hiểu ngay, lại là tên Lục Thiên Húc mắc dịch gây họa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui