Quân Môn Nịch Ái


Sân huấn luyện tân binh khoảng cách với ký túc xá tân binh cũng không phải đặc biệt xa, lại cũng không tính gần, dọc theo đường đi, Lăng Khởi bước chân lúc nhanh lúc chậm, khi lớn khi nhỏ, phảng phất như là thử Mộc Lân, chỉ tiếc, vô luận anh ta như thế nào biến hóa, thân ảnh mảnh khảnh phía sau kia, như cũ là nhắm mắt theo đuôi vững vàng đi theo, ngay cả một tiếng thở dốc dư thừa đều không có.

Quả nhiên là cái cao thủ.

Lăng Khởi đối Mộc Lân lau mắt mà nhìn.

Tại lúc nàyđây thử, hai người bất tri bất giác liền đã về tới sân huấn luyện, lúc này chúng tân binh đang bị một huấn luyện viên khác huấn luyện "Vui sướng đầm đìa", mồ hôi như mưa, sống không bằng chết, cơ bản liền mau chỉ biết thở dốc, không biết cái gì kêu hít thở.

Muốn biết bọn họ đang làm cái gì? Hẳn là không cần nhiều lời đi.

Chỉ là liếc mắt một cái, Mộc Lân liền phát hiện vài người quen đang chạy vội trên sân huấn luyện, cùng những người khác so sánh với, này vài vị nhìn, còn tính không phải đặc biệt chật vật.

Dương Việt Bân tỏ vẻ, cậu đã mau mệt chết, hiện tại cậu có thể trở thành người bạn tốt nhất nhân loại rồi, tiến vào nơi này mới năm ngày, nhưng là huấn luyện đã từ 3000 mét biến thành hiện tại 5000 mét, thật là một chút thời gian thở dốc đều không cho bọn họ.

Eo đau lưng đau, thân thể đều đã không giống như là của mình.

Cậu hiện tại đã tương đương hối hận, vì cái gì ngày tháng nhàn nhã không muốn, cố tình muốn theo nhóm người này tiến vào quân doanh núi đao biển lửa này, cậu hiện tại sống không bằng chết.

Nhưng mà, ở lúc đôi mắt của cậu cơ hồ đã không có tinh thần lại nhìn đến một thân ảnh tinh tế anh tư táp sảng ở bên người của huấn luyện viên ma quỷ kia trên mặt đang mang ý cười giống như gió mùa xuân.

Mộc Lân! Cô như thế nào sẽ đến đây?
Đây là nghi vấn của mấy người Dương Việt Bân khi nhìn đến Mộc Lân lúc này, ngay sau đó chính là hết sức vui mừng.

Hít sâu một hơi, chỉ còn lại có 200 mét cuối cùng; nhắm mắt, lao tới!
Hư thoát, cả người liền ngồi xuống trên mặt đất, nguyên bản để ý hình tượng lúc này cơ bản đã biến mất, dù sao ngồi thế nào thoải mái thì ngồi, tốt xấu, không giống như là ngày đầu tiên, cả người ghé vào nơi đó đứng không nổi.

Hơi hơi thở hổn hển một hơi, cùng mấy người khác không giống nhau, Cảnh Hữu Lam đối với huấn luyện tương này đối quen thuộc, cho nên, ở trước mặt người đẹp như cũ vẫn duy trì được hình tượng tốt đẹp, hơi hơi thở hổn hển một hơi, liền hướng về Mộc Lân đi đến.

Lúc này cậu đã hiểu rõ, Mộc Lân nói câu cô sẽ chiếu cố cậu rốt cuộc là có ý gì.

Chậc chậc chậc.

.

Nếu là sớm biết rằng Mộc Lân cũng tới cùng bọn họ đi huấn luyện, khoảng thời gian trước cậu thật đúng là.

.

lo buồn lâu như vậy, thật TMD (Viết tắt của 他妈的 (tāmāde) là một câu chửi) mệt.

* * *
"Như thế nào tới?" Đi đến trước mặt Mộc Lân đứng yên, Cảnh Hữu Lam cười đến câu nhân.

"Đáp ứng cái yêu cầu.

" Mộc Lân nói, khóe miệng cười nhạt như cũ như tắm mình trong gió xuân, nhìn thấy mấy người tâm tình thật ra còn khá tốt.

"Anh của tôi.

" Trừ bỏ Cảnh Thần, Cảnh Hữu Lam không thể nghĩ được người khác, bởi vì cậu cũng là bị anh nhà mình cấp ném vào tới, nói cho tốt đẹp là, thiếu thu thập.

"Ân.

" Mộc Lân gật đầu, "Cảm giác bị người đào một cái hố.

" Nhưng là nếu đã nhảy vào tới, vậy cứ như vậy đi.

Nghe được Mộc Lân nói, Cảnh Hữu Lam khóe miệng cười nhạt mang theo vui sướng khi người gặp họa, "Anh tôi vốn định đưa cô tiến vào làm cái gì?" Kỳ thật không cần hỏi, cậu cũng có thể đoán đến, rốt cuộc thân phận Mộc Lân bãi tại nơi đó.

Mộc Lân: "Quân y.

" Phía trước cũng không có nói yêu cầu tham gia huấn luyện, Mộc Lân thật sự thực đơn thuần cho rằng, tới nơi này, sẽ tương đối có thời gian mân mê đồ vật của cô, hiện tại xem ra, việc này tạm thời chỉ có thể ngẫm lại.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui