Quan Môn

Diệp Khai cùng Mộc Uyển Dung nhìn nhau cười cười, hai người tâm linh tương thông.

Nói tới trong lòng Mộc Uyển Dung đối với sự xuất hiện của Long Chính Tiết cũng có chút không được tự nhiên.

Ông nói ông dù gì cũng là quan viên tỉnh bộ cấp, đột nhiên chạy tới Đông Sơn làm trò tập kích, người ta là người đứng đầu thành ủy, trong lòng còn có thể thống khoái sao?

Hơn nữa vừa rồi Long Chính Tiết mở đầu cuộc gặp bằng cách gây mâu thuẫn giữa nàng cùng Diệp Khai, khẳng định làm cho người có tâm tư linh mẫn như Mộc Uyển Dung nhìn ra được mưu đồ của hắn ẩn chứa bên trong, đó là muốn chia rẽ quan hệ giữa nàng cùng Diệp Khai.

Đáng tiếc có một điểm Long Chính Tiết không thể ngờ chính là quan hệ giữa Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai không phải như đồng sự bình thường, mà là loại quan hệ thân mật nhất của vợ chồng, dăm ba câu của Long Chính Tiết làm sao châm ngòi được bọn họ?

Long Chính Tiết làm như vậy chỉ có thể để cho người khác xem thấp hắn, cảm thấy vị chủ tịch tỉnh như hắn xác thực có chút huênh hoang, chỉ có bề ngoài.

Sau khi đưa tiễn Long Chính Tiết, nhóm ủy viên thường ủy vây quanh một chỗ thảo luận chuyện này.

- Thoạt nhìn xí nghiệp Hong Kong kia bối cảnh thâm hậu ah…

- Đó là khẳng định đấy, nói cách khác nếu bình thường thì Long chủ tịch cũng không khả năng cố ý nhắc đến bọn họ…

- Chỉ là việc trùng kiến Đông Sơn Tự trong thành phố còn chưa toàn diện cân nhắc, trong tỉnh bỗng dưng nhúng tay có phải sẽ xảy ra vấn đề hay không?

- Có thể có vấn đề gì đây?

Lý Văn Hải nghe được chen miệng nói:

- Bên Đông Sơn Tự các anh đâu phải không biết? Chỗ kia chỉ là một đống gạch ngói vụn, ngoại trừ một cái chuông cũ ra không còn thứ gì, trên mặt đất còn sót lại chút tường viện nhưng cũng đã phủ đầy rêu xanh cỏ dại, loại tình huống như vậy người ta chịu đến đầu tư cũng xem như là chuyện không tệ rồi, chúng ta cũng không thể yêu cầu quá nhiều!

- Lời không thể nói như vậy!

Đặng Kim Hữu lập tức cau mày nói:

- Bên Đông Sơn Tự chính là bảo địa phong thủy, theo tôi được biết tập đoàn Vạn Hòa có ý định trùng kiến Đông Sơn Tự nhưng lại khai phát bất động sản trên nền di tích cũ đấy, như vậy nếu tính toán ra thì mảnh đất trống kia rất đáng tiền!

- Kinh doanh kinh doanh, nếu không có lợi ích thì người ta cũng không khả năng chạy tới đầu tư nha!

Lý Văn Hải không cho là đúng nói:

- Huống hồ Long chủ tịch phi thường ủng hộ đối với chuyện này, như vậy thành phố chúng ta cũng nên toàn diện cân nhắc, cũng không thể đi ngược lại tinh thần của trong tỉnh đi?

Lời của hắn kỳ thật cũng đúng, mặc dù có chút sắc thái lợi thế nhưng thân là người trong quan trường, vô luận thành tích của anh như thế nào không được thượng cấp lãnh đạo tán thành anh cũng không có cơ hội lên chức, thậm chí ngay cả vị trí trước mắt đều có thể ngồi không ổn.

Ưu thế lớn nhất của Long Chính Tiết là hắn xem như còn trẻ, mới hơn bốn mươi chưa đầy năm mươi đã là quan lớn tỉnh bộ cấp, là chủ tịch một tỉnh, nếu như phát triển thuận lợi tương lai khả năng nâng cao thêm một bước rất lớn, vô luận là phó quốc cấp hay là chính quốc cấp cũng không phải những cán bộ Đông Sơn đủ khả năng với tới.

Nếu như vậy chỉ vì một chút việc nhỏ lại cùng Long chủ tịch khởi lên xung đột, thật sự là không thích hợp, đối với tất cả mọi người không có chút chỗ tốt.

Chỉ là có ít người mơ hồ nghe nói lần này Diệp chủ tịch đang tiếp đãi vị Bùi tổng tựa hồ cũng vì mấy hạng mục lớn của Đông Sơn mà đến, còn mang tới đầu tư hơn tỷ đồng, còn nghe nói nàng cũng rất có hứng thú đối với hạng mục trùng kiến Đông Sơn Tự.

Nếu như nói chuyện này cũng là sự thật thì sẽ có trò hay để nhìn.

Một bên là hạng mục lớn vượt qua tỷ đồng, một bên là xí nghiệp liên quan với Long chủ tịch, muốn giữa đôi bên làm ra sự lựa chọn thật sự rất khó khăn.

Hơn nữa mọi người đều mơ hồ ý thức được quan hệ giữa Long chủ tịch cùng Diệp chủ tịch tựa hồ không hòa hợp, còn có ý tứ đối chọi gay gắt.

Kẹp giữa hai người làm ra lựa chọn trong lòng mọi người đều cảm thấy tâm thần bất định.

Tuy Long chủ tịch tiền đồ vô lượng nhưng Diệp Khai còn cao hơn, quan viên cấp chính sảnh hơn hai mươi, cuộc sống ngày sau còn dài đăng đẵng, có trời mới biết tương lai hắn sẽ đạt tới cấp độ nào?

Bởi vì có câu nói thiếu niên anh hùng, nếu đắc tội Diệp Khai báo ứng sẽ lập tức hiện ngay trước mắt, hắn mới là chủ tịch thành phố Đông Sơn, tuy Long Chính Tiết quyền cao chức trọng, nhưng dù sao vẫn còn cách mọi người một tầng cấp.

- Trong việc kinh doanh tự nhiên có quy tắc kinh doanh đến xử lý, hiện tại còn bàn chuyện này hơi sớm một chút đó.

Đúng lúc này Mộc Uyển Dung mở miệng nói chuyện, tuy không biểu tình nhưng ngữ khí thật rõ ràng:

- Chúng ta là quan viên chính phủ, đầu tiên cần cân nhắc một vẫn đề, làm thế nào mới có lợi cho quần chúng? Mà không phải đi phỏng đoán ý nghĩ của lãnh đạo. Đề tài hôm nay tới đây là dừng đi, về sau thảo luận lại trong hội nghị thường ủy cũng không muộn!

Lý Văn Hải nghe xong vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ, hiển nhiên là vô cùng khó chịu.

Trong lời nói của Mộc Uyển Dung mặc dù không biểu lộ bất mãn gì đối với hắn, nhưng nàng đem việc trùng kiến hạng mục Đông Sơn Tự quy kết trong việc kinh doanh đơn thuần đã bày tỏ rõ thái độ của chính nàng, nhất định sẽ không để ý tới xí nghiệp mà Long Chính Tiết đã giới thiệu tới.

Lý Văn Hải cũng tinh tường, vô luận là Diệp Khai hay Mộc Uyển Dung, chỗ dựa lớn nhất của người ta chính là tuổi trẻ.

Cho dù muốn tìm thời gian, người ta cũng đủ hao tổn thời gian vượt qua Long Chính Tiết, vượt qua Lý Văn Hải hắn, cho nên mặc dù không nghe theo lời của Long Chính Tiết mà làm việc, bị đãi ngộ không công bình, thế nhưng người ta không hề sợ hãi, tuổi trẻ chính là vốn liếng đó thôi!

Ngược lại tuổi tác như Long Chính Tiết cùng Lý Văn Hải một khi bước sai một bước, nhân sinh ngày sau coi như hoàn toàn làm hỏng, bởi vì bọn họ không có ưu thế tuổi thọ, chỉ có thể thành công mà không thể chịu đựng được thất bại.

Mọi người nghe thấy liền hiểu rõ từ khi tới nơi này cho đến bây giờ, Mộc bí thư chưa từng tỏ thái độ nhưng hôm nay đã đưa ra thanh âm của chính mình.

Hiện tại thành phố Đông Sơn đúng thật là dị thường phức tạp.

Ai biết ý nghĩ này còn chưa xong, Giang Hiểu Mai lại nói chuyện:

- Ý kiến trong tỉnh nên thận trọng đối đãi, thành phố Đông Sơn cũng không nên chỉ dựa vào lực lượng của mình phát triển, nếu như bởi chuyện này mà khiến không thoải mái mất đi trong tỉnh ủng hộ, vậy thì cái được không bù nổi cái mất.

Ngừng một chút nàng còn nói thêm:

- Hơn nữa theo tình thế trước mắt, nên giảng chính trị, đây đều là chuyện phi thường tất yếu, nếu chỉ đơn thuần cường điệu vấn đề kiến thiết kinh tế, không thể phát ra được tác dụng xúc tiến, rất có thể còn tạo thành các phương diện hoang mang, điều này là không thể làm đấy.

Là phó chủ tịch thường vụ hơn nữa còn là cán bộ cấp chính sảnh, nữ cán bộ được điều phối từ trung ương xuống, năng lượng của Giang Hiểu Mai cũng không thể khinh thường, bằng không mà nói mọi người cũng không xưng thành phố Đông Sơn hiện tại là thời kỳ chính trị tam cự đầu.

Thân phận của Giang Hiểu Mai đủ sức nặng, cho nên nàng cũng có thể xem như cẩn thận suy tính cho mọi người, dù sao nàng là từ Bộ ủy trung ương trực tiếp đưa xuống.

Mọi người đều biết hiện tại Đoàn trung ương cũng không phải là thùng rỗng như ngày trước, những cán bộ cao cấp từ nơi đó xuống càng ngày càng nhiều, chỉ một một ít năm sau khó tránh khỏi không hình thành một phe phái mới.

Nghe xong lời của Giang Hiểu Mai, Diệp Khai chợt lên tiếng nói:

- Cảm nhận đại cục vẫn nên có, nhưng chuyện xác định đầu tư là do Ủy ban thành phố gánh chịu, hiện tại mọi nơi đều đang làm phương thức đảng chính tách riêng, toàn bộ trách nhiệm đều tự mình gánh vác, chuyện này cũng không dám nhọc các vị phí tâm, tôi nghĩ Ủy ban thành phố hoàn toàn đủ năng lực xử lý tốt chuyện này.

Nói xong Diệp Khai vẫy tay rời đi, không tiếp tục nói thêm lời gì.

Mọi người sững sờ, sắc mặt Mộc Uyển Dung không chút biểu tình xoay người rời khỏi, mang theo thư ký Điền Thanh quay về văn phòng.

Vẻ mặt Lý Văn Hải xấu hổ, không nghĩ tới Diệp Khai cường thế như vậy, ngay trước mặt các ủy viên lại dám đưa ra yêu cầu như thế, quả thật là vô cùng hung hăng càn quấy! Kỳ quái chính là Mộc Uyển Dung cũng không hề phản bác, tựa hồ còn có chút ý tứ ẩn nhẫn, thật đoán không ra.

Ngược lại Giang Hiểu Mai nghe xong trong nội tâm như có điều suy nghĩ, nếu là chuyện của Ủy ban thành phố, nàng là phó chủ tịch thường vụ cũng sẽ gánh trách nhiệm đi?



- Diệp Khai này thật quá khoa trương, tôi thật sự không nhìn được sắc mặt tiểu nhân đắc chí của hắn!

Đổng Siêu Toàn đi theo sau lưng Long Chính Tiết thật cẩn thận nói một câu.

- Ah…

Long Chính Tiết gật nhẹ đầu, hiển nhiên tâm tư của hắn cũng không đặt trong vấn đề này.

Vừa rồi trong phòng họp hắn nói cần đi gặp khách nhân cũng không phải tùy tiện tìm lý do, mà hắn xác thực cần đi gặp một vị đồng chí mới từ thủ đô chạy tới.

Bởi vậy với lời nói của Đổng Siêu Toàn hắn cũng không để trong lòng.

Đổng Siêu Toàn nhìn sắc mặt lãnh đạo, biết rõ hắn không có hứng thú đối với đề tài này, đang nghĩ ngợi phải nói gì đó đánh vỡ thời điểm xấu hổ, điện thoại trong túi áo vang lên.

Đổng Siêu Toàn bắt máy nghe vài câu, lại bưng kín ống nghe nhỏ giọng xin chỉ thị với Long Chính Tiết:

- Chủ tịch, đồng chí Lý Văn Hải của Đông Sơn muốn đến báo cáo công tác một chút, không biết có thể thu xếp thời gian gặp mặt hay không?

- Ah?

Long Chính Tiết nghe được có chút suy nghĩ nói:

- Nếu các đồng chí địa phương có ý nghĩ, như vậy cần phải gặp một lần đấy. Ân, buổi tối anh an bài thời gian đi, tôi cũng muốn hiểu rõ tình huống thực tế thành phố Đông Sơn một chút!

- Dạ, tôi hiểu được!

Đổng Siêu Toàn gật nhẹ đầu, lại tiếp tục ước định thời gian cùng địa điểm với Lý Văn Hải trong điện thoại.

Trong lòng hắn cũng có chút cảm giác mãn nguyện, tuy tình huống Đông Sơn phức tạp, Diệp Khai khó thể đối phó, nhưng Đổng Siêu Toàn cảm thấy chỉ cần Long chủ tịch có tâm tư này, lôi kéo lực lượng địa phương một chút muốn lôi Diệp Khai xuống ngựa cũng không phải là việc gì khó khăn.

Dù sao cấp bật rành rành ra đó, khó thể vượt qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui