Quan Môn

-Sau khi lên xe, Diệp Khai lại hỏi:

- Lê thúc, là gặp người nào mà phải cần ngài tự mình ra mặt?

Với thân phận hiện tại của Lê thúc, người có thể sai khiến chạy việc xác thực đã rất ít, nhưng nếu như là mấy vị trong nhà thì không cần để Lê thúc làm thay, trực tiếp phân phó Diệp Khai làm là được.

Diệp Khai càng nghĩ cũng không biết lần này hắn đến là nói chuyện cho ai đây?

- Là một vị lão lãnh đạo từng phụ trách công tác tình báo trước kia…

Lê thúc tựa hồ cũng không quá nguyện ý nói ra tình huống cụ thể của đối phương, chỉ hàm hồ trả lời một câu.

Tuy Lê thúc cũng không nói rõ tình huống tinh tường, nhưng sau khi Diệp Khai nghe được liền cảm thấy có chút tò mò.

Mọi người đều biết công tác tình báo bình thường đều được bí mật triển khai, nói tỷ như bên Bộ an ninh theo dõi Nam Cung Vân vẫn chỉ làm trong âm thầm, trọng yếu nhất là làm cho người trong cuộc không thể phát giác, mặc dù bị người phát giác cũng không thể khiến cho hắn biết là người của phương nào.

Nhưng hiện tại đối phương lại trực tiếp tìm tới cửa, điều này làm Diệp Khai có chút kinh ngạc, nguyên nhân tạo thành loại tình huống này cũng không nhiều, có khả năng là do Nam Cung gia xác thực đáng giá cho họ đặc biệt chú ý, cũng có thể do gần đây xảy ra một ít biến hóa nên cần cùng người phụ trách của Nam Cung gia đối mặt câu thông.

Đương nhiên cũng không bài trừ giữa Nam Cung gia cùng vị lão lãnh đạo kia tồn tại ân oán cá nhân.

Nhưng Diệp Khai nghĩ nghĩ cảm thấy khả năng ân oán cá nhân rất nhỏ.

Lão lãnh đạo có thể phụ trách bên công tác tình báo cao nhất đều là người cơ trí mà giàu tinh thần biến báo. Sẽ không thể nào vì một ít việc năm xưa mà canh cánh trong lòng, một mực không chịu bỏ xuống.

- Hi vọng không làm ảnh hưởng tới an bài kế tiếp của cháu.

Diệp Khai nghĩ nghĩ chợt nói ra một câu.

- Kế tiếp cháu có an bài gì?

Lê thúc liếc nhìn Diệp Khai hỏi.

- Có ý định đi bái kiến Sở lão gia tử, đã để tiểu Huyên liên hệ rồi!

Diệp Khai hồi đáp.

- Là vậy ah…

Sau khi nghe Lê thúc lập tức nhíu mày, hiển nhiên là có chút do dự.

Kỳ thật hiện tại địa vị của Diệp Khai đã rất cao, bởi vì hắn không chỉ là người thừa kế của Diệp gia, đồng thời là cháu rể của Sở gia, đã cùng Sở Tĩnh Huyên đính hôn. Cho nên ở trên người hắn đồng thời kiêm cả ấn ký của Diệp gia lẫn Sở gia.

Tuy nhân số theo chính của Sở gia không cách nào đánh đồng với Diệp gia, nhưng ưu thế của họ là Sở lão gia tử, chỉ cần lão nhân gia còn sống một ngày thì Sở gia vẫn là đại chính hào môn đỉnh cấp, lực ảnh hưởng trong Đảng phi thường khổng lồ, mà Diệp Khai là cháu rể của Sở gia, từ ý nghĩa nào đó mà nói cũng có thể xem là người nối nghiệp lực lượng chính trị của họ.

Diệp Khai có hai thân phận, vô luận ở mặt nào đều có lực ảnh hưởng phi thường cường đại.

Cân nhắc đến điểm này, Lê thúc cảm thấy có một số việc phải nói một câu với Diệp Khai, nhưng lần này người cần gặp cũng có địa vị phi thường hiển hách trong hệ thống tình báo, Lê thúc nghĩ tới nghĩ lui nói với Diệp Khai:

- Đi tới rồi nói sau, dù sao cũng phải nhìn xem hắn sẽ nói gì, sau đó hãy nói tiếp.

Lê thúc cảm thấy vị lão lãnh đạo kia tuy đưa ra yêu cầu muốn gặp Nam Cung Vân làm cho người ta cảm thấy có chút đột ngột, nhưng cũng không đến nỗi sẽ làm ra chuyện gì khác thường. Dù sao thân phận của Nam Cung Vân cũng không phải chuyện đùa.

Mặc dù có điều gì đột nhiên biến hóa, Lê thúc cũng tin tưởng mình có thể ứng phó qua được, dù sao hiện tại hắn mới là người nắm giữ hệ thống tình báo, những hành động của Bộ an ninh trong mắt hắn không đáng giá nhắc tới.

Xe lướt đi trên đường lớn thủ đô, qua hơn một giờ mới dừng lại bên ngoài một ngôi nhà tứ hợp viện.

- Đã đến!

Lê thúc còn đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên mở mắt ra nói một tiếng.

Diệp Khai nhìn chung quanh, liền phát hiện cả ngôi nhà nằm trong khu vực cây xanh, nhưng chung quanh lại là khu vực trống trải rộng mấy chục thước, hiển nhiên không hi vọng có âm thanh nào quấy nhiễu đến người trong nhà.

- Quả nhiên là người làm công tác tình báo ah…

Diệp Khai nhìn nhìn, tự nhủ:

- Tường cao đại viện, bên ngoài còn kém không có một kinh đào bảo hộ rồi, người bình thường thật sự không thể vào bên trong.

- Làm sao cháu biết không có kinh đào?

Lê thúc nghe hắn nói cười cười hỏi.

Diệp Khai nghe xong liền tập trung ánh mắt quét hai lần, cũng không phát hiện ra dấu vết gì kỳ quái, nhưng hắn lại phát hiện trên mặt đất đánh dấu cảnh giới, cấm người ngoài đi vào bên trong.

Chỉ dựa vào mấy chữ này thì chống đỡ được người khác xâm lấn? Diệp Khai lắc đầu, tỏ vẻ không quá tin tưởng.

Nhưng nếu như Lê thúc đã nói nơi này không đơn giản, như vậy cũng không phải tùy tiện, bên trong nhất định có vấn đề.

- Nhìn không ra trò gì…

Diệp Khai lắc đầu, sau đó lại hỏi Nam Cung Vân:

- Cô nhìn căn nhà này có chỗ nào không đúng không?

Nam Cung Vân đi theo Diệp Khai, thần sắc khá khẩn trương, hai mắt nhìn chằm chằm ngôi nhà, không ngừng quét tới quét lui, tựa hồ đang nghiên cứu gì đó.

Nghe được câu hỏi của Diệp Khai, Nam Cung Vân cẩn thận đáp:

- Lợi hại! Ngôi nhà này sát cơ trùng trùng điệp điệp, thận trọng từng bước, nếu người ta thực sự có ý muốn lưu anh lại thì thật sự là một chuyện vô cùng dễ dàng!

Thấy Diệp Khai có vẻ không tin tưởng, Nam Cung Vân chỉ vào một gốc cây nói:

- Chỉ nói thân cây kia thôi, biểu hiện ra là một thân cây, trên thực tế nó là một tháp khống chế súng máy tự động 360 độ, dưới sự khống chế của máy tính có thể tiến hành bắn phá không góc chết khắp chung quanh nhà, dung lượng đạn đạt tới một vạn phát!

- Ti…

Diệp Khai nghe xong hoảng sợ, trong lòng tự nhủ đây là chỗ nào đó ah!

Tuy ngôi nhà này nằm ở địa phương không người chú ý, nhưng lại dám chứa súng máy tự động, thật sự làm người cảm thấy có chút chấn kinh.

- Còn có bên ngoài tiểu viện này hẳn trang bị một bộ hệ thống mặt đất tự động lên xuống, có thể tùy thời tiến hành điều chỉnh, có thể biến thành chiến hào trở ngại đối phương xâm nhập, cũng có thể biến thành thông đạo cho người bên trong phá vòng vây ra ngoài.

Nam Cung Vân còn nói thêm:

- Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi, nếu như vừa rồi không có Lê tướng quân nhắc nhở, tôi cũng không khả năng nghĩ ra điểm này.

- Có lợi hại vậy sao?

Lúc này Diệp Khai cảm thấy có chút chấn kinh.

Thủ bút lớn như thế người bình thường thật chơi không nổi, thoạt nhìn chủ nhân nơi này có thân phận không đơn giản!

Lúc này trong lòng Diệp Khai ngược lại tràn đầy tò mò với thân phận của đối phương, rốt cục đó là người nào vậy?

Trong lúc nói chuyện, họ đã đi xuống xe, sau đó dọc theo đường cửa ra vào đi thẳng tới bên trong.

Cửa ra vào cũng có vệ binh, sau khi kiểm tra giấy tờ của họ thì cho qua.

Sau khi tiến vào cửa lớn, Diệp Khai nhìn quanh, phát hiện nơi này dựa theo bố cục ngũ hành bát quái xếp đặt thiết kế, thoạt nhìn chủ nhân rất có tâm đắc, bởi vì hắn nhìn ra được những bố trí kia đều có thể tùy thời thay thế, không thể nào là tay non an bài.

- Thiên Chính đã đến?

Còn đang quan sát, chợt nghe trong cửa có một thanh âm trầm thấp vang lên, nghe không êm tai, mà giọng nói tựa hồ cũng hơi yếu ớt.

Theo thanh âm thì có thể suy đoán tuổi tác người kia khá cao, ít nhất phải hơn tám mươi tuổi.

- Vệ lão, tôi là Lê Thiên Chính, đã đem người tới.

Lê thúc đáp:

- Vệ lão còn chỉ thị gì không?

- Tôi chỉ là một lão già hom hem ăn rồi chờ chết, còn nói gì chỉ thị? Hiện tại cậu đường đường là một trung tướng rồi…

Vị kia cười cười, sau đó chống gậy đi ra.

Diệp Khai nhìn thấy vị kia hơi có chút kinh hãi, không vì gì khác, mà vì cây gậy chống của hắn khá dài.

Sở dĩ gậy của hắn dài, là vì thân thể hắn thật cao, nhìn ra được khoảng hai thước, Diệp Khai chưa từng nghĩ tới những lão lãnh đạo hệ thống tình báo lại có một vị…cao nhân như thế.

Chỉ có điều dựa theo ý nghĩ của hắn, người làm công tác tình báo bình thường đều có ưa thích điệu thấp, vì sao lại có người đặc biệt như Vệ lão đây?

Thân hình Vệ lão cao lớn, bởi tuổi tác nên có chút lưng còng, lại khô gầy, chẳng khác gì một thân cây, nhưng khí tràng cũng cho người ta cảm giác là một nhân vật thân ở địa vị cao.

- Vị này là Vệ lão, là một trong những người phụ trách hệ thống tình báo sớm nhất của nước ta.

Lê thúc nói:

- Người bình thường không biết ông ấy, nhưng Sở lão thì phi thường quen thuộc đấy.

- Nguyên lai là Vệ lão, chào ngài, cháu là Diệp Khai.

Diệp Khai nghe xong thật cung kính cúi đầu làm lễ nói.

Năm đó trong Đảng có một chi đội ngũ tình báo, thủ tướng khai quốc đã từng phụ trách đội ngũ này, về sau Sở lão cũng từng phụ trách, cho nên người này có quan hệ sâu xa với Sở lão cũng là chuyện rất bình thường.

Chỉ có điều Diệp Khai hiểu được Lê thúc đột nhiên nhắc tới quan hệ với Sở lão phải là có nguyên nhân.

Ý tứ bên trong cũng rất sâu xa.

Chẳng lẽ Vệ lão kỳ thật không hợp với Diệp gia hay sao?

Diệp Khai nghĩ tới chuyện này, cảm thấy chuyện Nam Cung gia trở về có chút trở ngại, vị này không biết xuất phát từ mục đích gì lại cố ý muốn gặp Nam Cung Vân, như vậy đã nói rõ vài vấn đề.

Dù sao trước kia Nam Cung gia làm những chuyện kia, không biết có quan hệ gì với Vệ lão, tuy không rõ ràng nhưng tuyệt đối là không hợp đường.

Vấn đề bên trong, hẳn là phức tạp.

Ánh mắt Diệp Khai nhìn Vệ lão cũng biến thành phức tạp lên, trong lòng hắn xoay chuyển rất nhanh, nghĩ tới tiếp theo làm sao ứng phó cục diện?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui