Quan Môn

Chuyện này quả thật làm cho Diệp Khai cảm thấy có chút khó xử .

Từ chuyện Quan Hạc tự mình đến nói chuyện, Diệp Khai có thể đủ nhìn ra được đây chưa chắc là do bí thư Nhạc Sơn ám chỉ. Nếu bí thư Nhạc Sơn thực sự nghĩ như vậy thì ông sẽ phản ứng lớn hơn, càng không để cho Quan Hạc tùy tiện đến nói chuyện này với mình.

Dù sao, quan hệ giữa Diệp Khai cùng Quan Hạc chỉ là hời hợt, hoặc là nói Quan Hạc có tâm kết giao với hắn mà thôi. Loại quan hệ này chưa đủ để Diệp Khai đứng ra hỗ trợ.

Nhưng hắn làm như vậy cũng để cho Diệp Khai cảm nhận được, lần này bí thư Nhạc Sơn quả thật là hạ quyết tâm, nhất định phải giải quyết vấn đề di chứng nợ đọng của các xí nghiệp quốc hữu trong tỉnh.

Vấn đề nợ đọng cũng không phải gần đây mới có mà đã tồn tại từ trước đó mười mấy năm, thậm chí càng lâu hơn. Nếu nói là trách nhiệm của ai, khẳng định không thể tính đến đầu bí thư Nhạc Sơn.

Nhưng điều này cũng không thể là cớ cho bí thư Nhạc Sơn trốn tránh trách nhiệm. Dù sao ông là người rất trách nhiệm, cũng rất có tầm nhìn, biết nếu như không thể giải quyết vấn đề nợ đọng kịp thời vậy thì toàn bộ xí nghiệp quốc hữu tỉnh Hà Đông sẽ gặp nguy cơ, thậm chí sẽ sụp đổ.

Làm một người lãnh đạo có trách nhiệm, bí thư Nhạc Sơn tuyệt đối không có khả năng cho phép trong nhiệm kỳ của mình phát sinh chuyện như vậy, cho nên ông phải phá cục.

Nhưng phóng mắt trong nước, thiếu nợ đều là đại gia, đúng lý hợp tình. Nhất là các tỉnh đông nam đều như thế, mấy năm gần đây bọn họ phát triển cố nhiên rất nhanh, nhưng điều kiện tiên quyết của chuyện này chính là cả nước tài nguyên trút xuống.

Nếu không có sự truyền máu tài nguyên của các tỉnh lớn, các tỉnh đông nam không thể giải quyết vấn đề năng lượng, vốn là điều kiện cơ bản nhất, càng không muốn nói gì cao tốc phát triển .

Mâu thuẫn giữa các tỉnh rất rõ ràng, các ngươi ăn thịt, ít nhất phải chừa chút canh cho người khác a. Nhưng tình hình hiện giờ giàu thì càng giàu, nghèo lại càng nghèo, điều này làm cho người ta cảm thấy phi thường bất mãn, huống chi tiền thiếu nợ không trả, há có thể làm cho người ta trong lòng chịu phục?

“Chuyện này không dễ làm.” Diệp Khai trầm ngâm suy nghĩ rồi chỉ ra,“ Anh biết tình huống hiện tại, các tỉnh đông nam là trọng điểm được mạ vàng, bởi vậy ai cũng là tôn thần không thể đắc tội. Bởi vì anh không thể rõ ràng tương lai ai sẽ là người thượng vị, hiện tại đi trêu chọc bọn họ, khẳng định không thể nói là sáng suốt. Cho dù tôi có lòng hỗ trợ thì phỏng chừng cũng không có nhiều tác dụng.”

Hắn nói rất rõ ràng, các tỉnh đông nam sở dĩ có thể nhanh chóng phát triển, nguyên nhân chủ yếu chính là phồn vinh dị dạng bằng cách truyền máu, chính cái gọi là một tướng công thành vạn cốt khô. Không có các tỉnh lớn hy sinh tài nguyên năng lượng, bọn họ căn bản làm không được điểm này.

Nhưng hiện tại người giàu trước cũng không nghĩ đến dẫn dắt cộng đồng người nghèo khó, mà hy vọng đem tỉnh khác biến thành kho máu, không ngừng truyền máu cho bọn họ. Làm cho bọn họ càng thêm giàu có chuyện này cũng rất khó mà nói .

Chính vì hiện tại có rất nhiều người có ý nghĩ như vậy, cho nên vấn đề nợ đọng mới không thể giải quyết, thậm chí chính ở bên trong cao tầng cũng thế, để cho vùng duyên hải đông nam quật khởi thì phải hy sinh các tỉnh xa và nhiều tài nguyên năng lượng, đây là nhìn đến đại cục.

“Không từ mà biệt, cho dù là bên Minh Châu do cha tôi lãnh đạo nhưng nếu nói chuyện này với ông thì chắc sẽ ăn bạt tai mất.” Diệp Khai nói cho Quan Hạc,“Thị phi đúng sai, mấu chốt phải xem lập trường bọn họ thế nào. Điểm này ai cũng không thể thay đổi, cho dù là chư vị đại lão cao tầng cũng không có thượng sách gì.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Nhắc tới chuyện này, Quan Hạc không khỏi lo lắng.

Tuy rằng nói Quan Hạc cho rằng Diệp Khai có thể giúp đỡ nhưng hắn cũng không trông cậy quá lớn vào đây. Nhất là theo như Diệp Khai thì lợi ích về vấn đề này của lão Diệp gia ở Hà Đông cũng không đủ sâu, cho nên bọn họ hoàn toàn không cần phải ra mặt để bị cuốn vào trận thị phi này.

Người ta có năng lực xuất thủ là một chuyện, có nguyện ý xuất thủ hay không lại là chuyện khác.

“Không dễ làm, bí thư Nhạc Sơn lần này quả thật hơi nóng vội .” Diệp Khai thở dài,“ Cần phải hiểu nóng vội ăn không được đậu hủ nóng, hiện tại di chứng đã hiển hiện ra .”

*******************

“Tôi làm sao không biết, hiện tại cũng không phải thời cơ tốt nhất làm chuyện này...... Chỉ là hiện tại tình huống đã không cho phép tôi đợi thêm, tử chiến đến cùng mới có khả năng để cho các xí nghiệp quốc hữu trong tỉnh sống sót, nếu không hậu quả thật sự khó có thể tưởng tượng.” Bí thư Nhạc Sơn thở dài, nói với thư ký trưởng Chu Tử Kiện ngồi đối diện.

Chu Tử Kiện nghe xong nói,“Chỉ là như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn với Nhạc bí thư.”

Hắn nói rất thật, bí thư Nhạc Sơn nghe xong, cũng gật gật đầu, hiển nhiên điểm này là không hề đáng nghi .

Lần này bí thư Nhạc Sơn đắc tội rất nhiều người. Tương lai những người này cùng với những người sau màn của bọn họ sẽ không có ấn tượng gì tốt đối với bí thư Nhạc Sơn, thậm chí ở thời khắc mấu chốt không bài trừ khả năng bỏ đá xuống giếng.

“Cho tới bây giờ, tôi vốn không có nghĩ tới có thể đi trên con đường dễ dàng.” Bí thư Nhạc Sơn nói với Chu Tử Kiện,“Nhớ ngày đó tôi chỉ là một thợ mỏ bình thường, có thể đi đến hiện tại vẫn là mong ước về vùng mỏ phồn vinh, về phần vinh nhục cá nhân của tôi cũng không phải thực để ở trong lòng.”

“Không thể bảo vệ tốt chính mình, đối với sự nghiệp của chúng ta mà nói cũng là một loại tổn thất.” Chu Tử Kiện nói.

Theo lập trường chính mình để xem, Chu Tử Kiện cũng không phải thực sự tán thành cách làm của bí thư Nhạc Sơn. Chỉ có cam đoan lợi ích bản thân không chịu tổn hại, mới có thể đi làm càng nhiều chuyện, mà nếu có thể lên tới vị trí rất cao thì về sau sẽ phát huy tác dụng lớn hơn nữa.

Tuổi của Chu Tử Kiện còn trẻ, giờ đã là thường vụ tỉnh ủy, tâm tư rất lớn. Cho nên hắn rất có phê bình kín đáo đối với cách làm của bí thư Nhạc Sơn.

Phải biết rằng cách làm này của bí thư Nhạc Sơn đã liên lụy đến rất nhiều người, liên quan đến cả đám cán bộ Hà Đông. Mọi người coi như bị quy cùng một giuộc, quan lộ sau này ít nhiều đều bị ảnh hưởng.

“Nhạc bí thư, đồng chí Diệp Khai bên Đông Sơn đến.” Thư ký bên ngoài gọi điện thoại vào.

“Bảo cậu ta vào đi.” bí thư Nhạc Sơn bảo.

“Tôi đi trước .” Thư ký trưởng Chu Tử Kiện nói.

“Không có việc gì, cậu ta tới vì chuyện chọn chủ nhiệm ủy ban mặt trận thống nhất Đông Sơn, anh nghe cũng không sao.” Bí thư Nhạc Sơn nói.

Bí thư Nhạc Sơn nói như vậy, thư ký trưởng Chu Tử Kiện liền thuận thế ngồi xuống, trên thực tế hắn khá tò mò với quyết định lần này của thị ủy Đông Sơn , không biết vì sao mà bọn họ mãnh liệ phản đối cán bộ hàng không?

Theo đạo lý, vô luận là Diệp Khai cũng tốt, Mộc Uyển Dung cũng tốt, hay Giang Hiểu Mai cũng thế, ba người bọn họ đều xem như cán bộ hàng không. Từ đó mà nói thì quyết định của thị ủy Đông Sơn quả thật có chút không thể tưởng tượng.

Đang còn nói chuyện thì Diệp Khai đã đi vào, còn dẫn theo cả người.

“Vị này chính là đồng chí Thôi Thanh Văn mà thị ủy Đông Sơn đề cử?” Bí thư Nhạc Sơn nhìn người trung niên mà Diệp Khai dẫn vào, hỏi.

“Chào Nhạc bí thư, tôi là Thôi Thanh Văn.” Thôi Thanh Văn hơi khom người chào hỏi rồi lại quay qua thư ký trưởng Chu Tử Kiện.

Chu Tử Kiện nhìn nhìn Thôi Thanh Văn, hiển nhiên không rõ ràng lắm, vị này từ đâu ra mà có thể qua mặt được cả nhân tuyển mà Long Chính Tiết và Khâu phó bí thư đề cử?

Bí thư Nhạc Sơn ra hiệu cho mọi người ngồi xuống rồi nhìn qua Diệp Khai, hiển nhiên là cảm thấy khó hiểu với hành động của hắn. Lẽ ra cho dù là Diệp Khai muốn tới vì Thôi Thanh Văn thì cũng không cần dẫn hắn theo.

Trước mặt Thôi Thanh Văn, rất nhiều chuyện sẽ không tiện nói công khai. Chuyện này quả thật làm cho bí thư Nhạc Sơn cảm thấy có chút tò mò, lẽ ra Diệp Khai không phải là người thô kệch như vậy.

“Nhạc bí thư, công tác thu hồi nợ đọng của tỉnh không biết tiến triển như thế nào ?” Diệp Khai lại không nói về chuyện của Thôi Thanh Văn mà đề cập tới chuyện rất nhạy cảm này.

“Nga?” Bí thư Nhạc Sơn vừa nghe, nhất thời có chút ngoài ý muốn, không khỏi nhìn thư ký trưởng Chu Tử Kiện, thấy hắn cũng ngạc nhiên, , hiển nhiên không biết vì sao Diệp Khai lại hỏi như vậy.

Chuyện này quả thật có chút nhạy cảm, ngay cả bí thư Nhạc Sơn cũng không ngăn được áp lực, tuy rằng trung ương còn chưa có đưa ra ý kiến phản đối minh xác hay phê bình ông nhưng trước mắt đã có một số manh mối, khả năng phải có cao tầng ra mặt áp chế.

Một khi loại chuyện này phát sinh vậy thì cio như chuyện thúc giục đòi nợ hoàn toàn thất bại .

Mà ảnh hưởng trực tiếp vì chuyện đòi nợ thất bại chính là bí thư Nhạc Sơn. Địa vị trong tỉnh của ông dao động, tiến tới có khả năng bị đuổi ra Hà Đông.

“Vấn đề nợ đọng quả thật có vẻ nghiêm trọng , Đông Sơn cũng tồn tại vấn đề như vậy, cho nên tôi quyết định hưởng ứng kêu gọi của tỉnh ủy, tập trung triển khai hành động đòi nợ.” Diệp Khai nghiêm trang nói với bí thư Nhạc Sơn,“ Đồng chí Thôi Thanh Văn rất quen thuộc tình hình Đông Sơn, bởi vậy tôi quyết định để anh ấy làm phó tổ trưởng tiểu tổ đòi nợ, giúp tôi làm chuyện này.”

“Nga?” bí thư Nhạc Sơn nghe xong, quả thật có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Diệp Khai công khai ủng hộ hành động của mình.

Phải biết rằng, cho dù là trong tỉnh cũng không phải toàn bộ lãnh đạo ủng hộ hành động của ông, ai biết Diệp Khai vừa mới từ kinh thành gấp trở về đã đưa một phần đại lễ như vậy, quả thật là ngoài ý liệu.

Chu Tử Kiện nghe xong cũng chấn động, thực hiển nhiên, hắn nghe ra Diệp Khai muốn thông qua sự ủng hộ đối với bí thư Nhạc Sơn để cho Thôi Thanh Văn thuận lợi nhận chức chủ nhiệm ủy ban mặt trận thống nhất. Xét từ phương diện nào thì đây cũng là một vụ mua bán có lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui