Quan Môn

“Thời khắc mấu chốt, vẫn cha cấp lực, duy trì này tới thực đúng lúc a.” Diệp Khai nói đùa qua điện thoại cùng Diệp Tử Bình.

“Thành phố Minh Châu quả thật cũng tồn tại vấn đề phương diện này, thuận tay giải quyết một chút cũng không phải đại sự gì.” Diệp Tử Bình cười nói.

Chính cái gọi là đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh, lời này có thể từ xưa truyền xuống không phải là không có đạo lý .

Ngoại nhân quan hệ dù cho tốt đến đâu cũng không khả năng đạt tới liều mình cứu giúp, ít nhất tỷ lệ này cực ít, nhưng là ở giữa thân thuộc cũng rất phổ biến.

Thành phố Minh Châu cố nhiên là tồn tại loại hành vi không thành tín, nhưng nếu như Diệp Tử Bình không phải cha của Diệp Khai thì về phần chủ động xử lý mấy vấn đề này có làm cũng phải suy nghĩ một hồi, giải quyết những di chứng mới được. Nếu không để tồn đọng lại cái gì về sau sẽ là đại phiền toái.

Bất quá một khi hiện tại xử lý việc này chính là đề cao rất lớn độ thành tín của xí nghiệp tại thành phố Minh Châu xí, cũng chính cái gọi là tiên phong trong cả nước.

Về phần nói ảnh hưởng phương diện kinh tế, Diệp Tử Bình thật ra không nhiều để ý. Bởi vì sắp tới tới lượng tài chính tiến vào thành phố Minh Châu phi thường khổng lồ, các hạng mục kiến thiết có thể nói là giống như nấm mọc lên sau mưa, căn bản không cần lo lắng cái gì mà kinh tế phát triển đình trệ.

Tương phản, tập trung của Diệp Tử Bình hiện tại là chuyện phê duyệt hạng mục kinh tế.

Tuy rằng nói hiện tại thành phố Minh Châu mỗi ngày đều phát triển cao tốc nhưng đối với một người lãnh đạo thì việc lựa chọn hạng mục phát triển thành thị như thế nào, tránh việc lặp lại kiến thiết hoặc là chọn hạng mục sau này không có tiềm năng mới là vấn đề đầu tiên.

Đương nhiên , vấn đề xí nghiệp thành tín cũng là một hạng mục trọng điểm trong đó.

“Nhân vô tín bất lập, nhân nhi vô tín bất tri kỳ khả.” Diệp Tử Bình nói qua điện thoại,“Những năm gần đây, ở vấn đề thành tín đã xuất hiện một số dấu hiệu xấu, đáng giá trọng điểm chú ý, không thể vì kiếm mấy đồng tiền mà ném hết đạo đức cơ bản đi.”

Diệp Khai tỏ vẻ phi thường đồng ý,“Xí nghiệp xảy ra vấn đề thành tín chủ yếu vẫn là do quan niệm con người thay đổi.Chỉ vào khoảng mười năm trước, loại chuyện không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa rất thường thấy nhưng hiện tại ai còn dám a? Thời kỳ kinh tế xã hội chuyển hình kỳ thật chính là một thời kỳ tràn ngập cơ hội cùng mâu thuẫn. Không lưu ý sẽ tạo thành rất nhiều vấn đề không thể giải quyết, không phải khó có thể giải quyết, mà là căn bản là không thể giải quyết.”

“Chỉ cần là vấn đề, sao lại không thể giải quyết.” Diệp Tử Bình nói với Diệp Khai, cũng không phải hoàn toàn đồng ý.

“Cha nói là theo thuần góc độ lý luận để xét, vậy thì mâu thuẫn đó có khả năng giải quyết. Nhưng con nói theo tình huống thực tế thì mâu thuẫn này hoàn toàn không thể giải quyết .” Diệp Khai cũng thực kiên trì quan điểm của mình,“Lòng người một khi tan rã sẽ rất khó thành lập lại tin tưởng .”

Trên thực tế, đây cũng là cảm nhận thiết thân của Diệp Khai.

Gần hai mươi năm sau, quốc nhân trên cơ bản liền lâm vào vòng tuần hoàn chết không thể giải quyết.

Uống chất hóa học, ăn thịt bẩn, quần áo mỹ phẩm đầy rẫy hóa chất độc hại, mưa acid…Phòng ốc xây dối, tệ nạn phong bì tràn ngập.

Bất kỳ người lãnh đạo đều rất rõ ràng, cũng đều nghĩ qua các loại phương án giải quyết, nhưng kết quả không ai giải quyết được vấn đề này.

Đây là bởi vì, căn nguyên mấy vấn đề này không chỉ vài thương nhân đen lòng hoặc là quan viên tham hủ tạo thành mà đạo đức toàn xã hội băng hoại, lòng người đã bị nhuộm đen.

Nhất là dưới tình huống tràn ngập kẽ hở vô tình hay hữu ý thì mấy vấn đề này căn bản không thể giải quyết .

Xuống chút nữa, trên cơ bản cũng có thể quy kết điều này cho lợi ích nhóm, dân chúng sau khi bị dồn vào đường cùng làm ra phản kháng tuyệt vọng.

Dù sao đã không thấy hy vọng, chết sớm hay muộn một ngày đâu có gì khác nhau. Nếu đã không sợ chết vậy thì mọi người giở ra đủ các loại mánh khóe.

Ngươi cho ta uống nông dược, ta liền cho ngươi ăn thịt bẩn, ngươi cho ta uống chất độc, vậy ta cho ngươi ăn hóa chất.

Truy nguyên ra không ai có thể chỉ trích được bọn họ, đây chỉ là sự trả thù đối với xã hội bất công mà thôi.

“Công bình cùng chính nghĩa là căn cơ tối trọng yếu của một xã hội bình yên.” Diệp Tử Bình trầm ngâm một hồi mới nói,“Công bình phải do chính phủ chủ đạo, nếu chúng ta làm không được điểm này, xã hội mâu thuẫn sẽ tăng vọt, chính nghĩa còn là lương tâm của xã hội. Nếu chính nghĩa không tồn tại vậy thì xã hội này lâm vào vực sâu tội ác. Cho nên, chúng ta bất kỳ ở thời điểm nào cũng phải duy hộ công bình cùng chính nghĩa.”

Diệp Tử Bình đều không phải nhìn không tới điểm này, trên thực tế ở thành phố Minh Châu có rất nhiều tình huống như vậy. Ông chủ chính Minh Châu vài năm, cũng từng nghiên cứu qua vấn đề này, giờ thảo luận với Diệp Khai càng khiến ông khắc sâu nhận thức.

Nếu không thể giải quyết triệt để mấy vấn đề xã hội này, dù kinh tế phát triển lên thì mâu thuẫn xã hội càng tăng cao. Là một người lãnh đạo, ông phải xuất phát từ tầm cao để giải quyết, không phải suy nghĩ về mấy con số GDP lạnh như băng.

“Chúng ta vẫn có thể làm một số chuyện .” Diệp Khai nghĩ nghĩ, cảm thấy cần phải làm cho cha mình nhìn thấy một chút hy vọng,“Muốn duy hộ công bình, phải kiến thiết xã hội có hệ thống bảo đảm toàn diện. Chính phải phải đứng ra, chúng ta không thể trốn tránh mấy vấn đề chữa bệnh, giáo dục cùng nhà ở, thử qua các con đường. Chuyện nước giàu dân nghèo là không thể làm. Về phần nói chính nghĩa, truyền thông dẫn đường rất trọng yếu, pháp luật tồn tại là tất yếu , tuyệt đối không thể để cá nhân dẫm lên luật pháp.”

“Vậy cũng không dễ.” Diệp Tử Bình thở dài,“ Mấy vấn đề chữa bệnh, giáo dục cùng nhà ở có rất nhiều mâu thuẫn. Hiện giờ trong đảng có rất nhiều người đề nghị buông bỏ ba gánh nặng này, chính phủ đã quá nặng gánh. Chúng ta tay không phát triển kinh tế, không có tài chính dư để giải quyết một số chuyện. Về phần nói chính nghĩa thì thực tế sau khi mọi người nhìn thấy tiền đều vất chính nghĩa sang một bên.”

Hai cha con tâm sự một hồi, tâm trạng đều cảm thấy nặng nề. Có thể thấy được hiện trạng nhưng không có cách giải quyết, thực sự làm người ta buồn bực.

Bởi vì đang tầng tối cao nên vấn đề mà bọn họ thấy càng sâu sắc hơn dân chúng. Điều này khiến cho lòng người sinh ra cảm giác vô lực, trên thực tế, trong thời kỳ xã hội chuyển mình luôn phải trả giá đắt, chính là hy sinh một bộ phận lớn dân chúng để một bộ phận nhỏ lên đỉnh Kim Tự Tháp.

Vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn, chủ nghĩa xã hội không tưởng đã sớm được chứng minh là không có khả năng tồn tại lâu dài. Trong khi ý thức tư hữu còn chiếm chủ đạo thì không thể làm được công bằng tuyệt đối. Cho nên hiện tại mọi người đã nhận đồng điểm này, bắt đầu để xã hội quay về kết cấu hợp lý.

Một xã hội hoàn toàn công bình không có khả năng tồn tại , đã không có động lực cạnh tranh vậy thì chức năng xã hội nhanh chóng diệt vong, bởi đây là một xã hội phát triển không phù hợp với quy luật.

Chỉ có sinh ra tranh đấu giai cấp, sinh ra mâu thuẫn thì mọi người mới có động lực hướng về phía trước, tổng thể xã hội mới có thể không ngừng mà đi phía trước.

Trên thực tế, động lực phát triển xã hội cho tới bây giờ vẫn là ý muốn tư hữu của mọi người.

“Muốn giải quyết vấn đề này, phỏng chừng phải cần thời gian trăm năm. Dù sao trước đó chúng ta đã đi rất nhiều đường vòng, giờ đã trở về quỹ đạo, nhưng còn rất nhiều vấn đề, rất nhiều mâu thuẫn cũng không phải lập tức có thể giải quyết .” Diệp Khai nói.

“Một trăm năm lâu lắm, ý chúng ta là mất khoảng 50 năm giải quyết triệt để vấn đề .” Diệp Tử Bình hồi đáp,“Chỉ không biết, cha có thể sống đến thời điểm đó?”

Diệp Tử Bình giờ đã bốn mươi bốn tuổi, qua 50 năm nữa là 94 tuổi, ông cũng từng nghĩ qua bản thân có thể sống đến đó hay không.

“Năm mươi năm vẫn là không thành vấn đề , sau này thì hơn chín mươi thực thông thường .” Diệp Khai cười cười nói.

Với năng lực nhà bọn họ, ăn ngon ngủ yên, điều kiện chăm sóc của người lãnh đạo càng không là người thường có thể đạt tới, thân thể của Diệp Tử Bình không tệ nên sống tới hơn 90 tuổi không thành vấn đề.

Diệp Khai nghĩ, cho dù là mấy lão đồng chí như Sở lão gia tử từng kinh qua chiến tranh gian khổ, giờ cũng đều trên 90, Diệp Tử Bình chỉ có thể sống lâu hơn.

“Con tính làm bước tiếp theo thế nào ở tỉnh Giang Hoài?” Diệp Tử Bình hỏi,“Theo cha được biết, mấy xí nghiệp kia cũng không đơn giản, sau lưng là có chỗ dựa, con đắc tội một đám như vậy, chẳng lẽ chỉ vì để chuyển dời hỏa lực cho đồng chí Nhạc Sơn? Nói vậy, nhà chúng ta đâu có lợi gì quá lớn.”

Diệp Tử Bình vẫn theo dõi một loạt động tác của Diệp Khai, dĩ nhiên biết mục đích ban đầu của hắn là gì. Ông cảm thấy Diệp Khai làm như vậy, tựa hồ là có chút điểm mất nhiều hơn được nên hỏi lại.

Lão Diệp gia cố nhiên không sợ người khác, nhưng vô vị rước lấy phiền toái, thêm một đống cừu nhân không phải là chuyện nên làm.

“Đương nhiên là đáng giá .” Diệp Khai gật đầu hồi đáp,“Con làm như vậy là cố gắng đem lại niềm tin cho xã hội.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui