Quan Môn

Ngày cuối tuần, tại sân bay thành phố Vân Thu tỉnh Giang Hoài.

Khoảng 11h kém, hơn Buổi sáng mười một điểm không đến thời điểm, liên tục hơn mười lượng trên đường, Lâm Khẳng chờ hào xe lục tục mở lại đây, đứng ở bên ngoài.

Ánh mặt trời không quá chói lóa, mây khá dày, một tia nắng xuyên qua tầng mây chiếu xuống khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Bất quá nhìn chung thì sắc trời vẫn có vẻ âm u.

Bên đại sảnh đã có một số người tụ tập.

Từ xa nhìn lại thì những người này đều ăn mặc đẹp đẽ, khí độ bất phàm, tổng cộng chừng mười ba người, có ba cô gái.

Những người này đều có một đặc điểm là tuổi trẻ, người lớn nhất cũng chưa đầy ba mươi tuổi.

Chuyến bay từ Giang Trung tới đây nghe nói còn chưa tới, nghe nói là tối nay .

Sau khi nghe loa ở sân bay thông báo, tâm trạng mọi người khá ủ rũ, có người thậm chí còn càu nhàu.

“Bực cả mình, không có việc gì mà đến sớm như vậy, chờ lâu quá!”

“Theo như tôi thấy thì máy bay luôn chậm giờ.”

“Vương Tùng sắp xếp như thế nào mà lại bảo chúng ta tới đón khách?”

“Không phải tiếp khách, mà là nghênh đón khách, đừng có tự đề cao mình thế?”

Một đám người cười nói láo nháo, dường như không xem nhiệm vụ này vào đâu.

Những người này chính là đám con cháu cổ đông danh nghĩa ở Tùng Hoa thực nghiệp của Vương Tùng, đều là con cháu cao quan có lực ảnh hưởng ở tỉnh Giang Hoài.

Nếu như là đám con cháu kinh thành tới đây có thể sẽ khinh thường những người này, cảm thấy bọn họ cấp bậc không đủ, chưa thấy qua đại trường diện. Nhưng nói một câu công bằng thì luận thực lực ảnh hưởng, quan hệ những người này có thể vận dụng chưa chắc đã kém đám con cháu kinh thành.

Lấy ví dụ nếu đám này gặp rắc rối thì mặc kệ là công, kiểm, pháp cũng tốt, hoặc là cơ cấu chính quyền cũng tốt, thậm chí là lực lượng vũ trang, bọn họ đều có thể lôi ra sử dụng cho mình để chèn ép người khác. Đám con cháu kinh thành dù có bản sự cũng không khả năng làm được điểm này.

Trừ phi, chính là giống như Diệp Khai, bản thân đảm nhiệm quân chức, lại là nhân vật trong bộ phận tối đặc thù mới có khả năng điều động lực lượng vũ trang trong kinh thành.

Cho dù như thế thì về nhân số lẫn mức độ xung đột vẫn phải cẩn thận tiến hành hạn chế , nếu không sơ suất sẽ rất dễ dàng gây thành đại họa ngập trời, thậm chí liên lụy đến toàn bộ gia tộc.

Cho nên nói, năng lực gây chuyện của đám con cháu kinh thành thua xa đám con cháu cao quan địa phương.

Chân chính mà nói thì đám con cháu của huyện thị chính là vô pháp vô thiên để hình dung.

Vẫn thường nói, Huyện lệnh chính là Bách lý hầu, chấp chưởng đại quyền sinh sát ở địa phương. Nghe thì có vẻ khoa trương nhưng về phương diện điều động tài nguyên tuyệt đối rất thoải mái, ít nhất không có cảm giác vướng tay.

“Thôi nói chuyện tào lao đi, chuyến bay sắp tới đấy.” Vẫn là người thanh niên tầm ba mươi tuổi kia lên tiếng thì đám này mới im lặng một chút.

“Trần huynh, chúng ta trống giong cờ mở đón tiếp như vậy có quá không? Cũng chỉ là một tiểu thị trưởng mà thôi.” Một thanh niên còn khá trẻ tuổi hỏi.

“Mày biết cái gì, mày tìm cho tao khắp cả nước một thị trưởng hai mươi tuổi xem?” Người trẻ tuổi Trần phì một tiếng nói,“Người ta rất có lai lịch, tao cũng không dám sánh.”

“Thật sự ngưu bức như vậy?” Thanh niên kia nghe xong, nhất thời có chút kinh ngạc.

Hai mươi tuổi đã là thị trưởng quả thật là lần đầu tiên mới gặp, cha của người trẻ tuổi họ Trần coi như người có quyền thế nhất trong đám ở đây cũng chỉ là cấp phó tỉnh mà thôi, so với thị trưởng như Diệp Khai cũng chỉ cao hơn một cấp mà thôi.

Nhưng chênh lệch tuổi tác giữa hai người thật sự không thể lấy chữ hơn kém không lớn để hình dung, ít nhất là kém hơn ba mươi năm.

Nghĩ đến chuyện này, mọi người nhất thời đều thu hồi lòng coi thường, thầm nói vị thị trưởng trẻ tuổi quá mức này có lai lịch như thế nào?

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, đại gia tộc bình thường cũng không khả năng công nhiên chiếu cố con cháu trong nhà như vậy, hai mươi tuổi là thị trưởng cấp trưởng ban, thật sự nghe mà giật mình.

“Trần Nhiên, anh nói thật không?” Ba cô gái lại rất quan tâm đến tin tức này.

Tuổi các cô cũng không lớn, người già nhất là hai mươi lăm tuổi, nhỏ vừa mới hai mươi mốt tuổi, còn chưa chính thức lập gia đình, lúc này nghe nói trong đám con cháu cao quan có một vị thị trưởng trẻ tuổi như vậy, không khỏi đều động vài phần tâm tư.

Nếu có thể gả cho vị thị trưởng hai mươi tuổi này thì tiền đồ có thể nói là không thể hạn lượng a, chính mình làm quan thái thái cũng đồng dạng có phong cảnh, bao nhiêu cô gái hâm mộ.

“Dĩ nhiên là thật, bất quá người ta đã sớm có vị hôn thê .” Trần Nhiên là người lớn tuổi nhất , cũng là con trai của Trần phó bí thư , tính cách khá trầm tĩnh, coi như lãnh đạo cả nhóm.

Trong đám này nếu xét theo tài năng kinh doanh thì Vương Tùng tối xuất chúng, nhưng xét về hiểu biết đạo lí đối nhân xử thế và hiểu biết quan trường thì Trần Nhiên Trần công tử đứng đầu, cho nên mọi người mặc nhiên xem hắn làm đầu lĩnh.

Đúng ra Vương Tùng tự mình chạy tới đây nghênh đón Diệp Khai nhưng vì ông nội hắn mệt nên phải chạy về nhà thăm hỏi.

Tuy rằng nói chuyện của Diệp Khai cũng rất quan trọng nhưng Vương Tùng rất rõ ràng là chỉ khi ông nội hắn khỏe mạnh thì hắn mới có thể lăn lộn trong đám này. Hắn biết phân biệt nặng nhẹ nên dù có khả năng đắc tội Diệp Khai cũng phải về thăm hỏi sức khỏe ông nội mới làm tiếp chuyện.

Nhưng Vương Tùng cũng lo lắng phân lượng của đám người nghênh đón Diệp Khai không đủ nặng, lại sợ đám này gây chuyện nên giao cho Trần Nhiên toàn quyền xử lý. Hắn cảm thấy Trần Nhiên làm việc còn có chỗ đáng tin.

Quả nhiên, nghe xong Trần Nhiên nói vậy thì ba cô gái đều lộ vẻ thất vọng, thầm cảm khái nói Diệp Khai tuổi còn nhỏ như vậy sao lại có vị hôn thê , thật sự là rất không nên .

“ Cô làm như người ta ngồi không chắc?” Trần Nhiên kỳ thật không ưa gì mấy cô nàng này. Trước mắt nhìn như dịu dàng nhưng sau lưng thì chỉ muốn vồ lấy đàn ông,“Người ta là đi con đường làm quan , tự nhiên càng chú trọng lực ảnh hưởng phương diện này, hơn nữa, vị hôn thê người ta cũng không có thể là nhân vật bình thường.”

Kỳ thật Trần Nhiên cũng không biết nhiều về Diệp Khai, tuy rằng cha hắn Trần phó bí thư nói là Diệp Khai không phải người dễ trêu chọc nhưng lại không nói kỹ về tình huống cụ thể.

Dù sao ông ta cũng chẳng hơn cấp bậc Diệp Khai bao nhiêu, dĩ nhiên không tiện nói hết, đây còn là vấn đề thể diện.

Nhưng dù nói như thế nào thì từ Trần phó bí thư, Trần Nhiên vẫn biết được một chút tin tức về Diệp Khai là ngưu bức, phi thường ngưu bức. Người mà phó bí thư tỉnh Giang Hoài cũng không thể trêu vào thì sao đến lượt hắn?

“Mọi người khách khí một chút đi, nếu không biết nói gì thì câm miệng lại, đang thời kỳ nhạy cảm, vạn nhất Tùng Hoa thực nghiệp bị hỏng thì mọi người coi như cũng xong đại kế phát tài.” Mắt thấy chuyến bay đã đến, Trần Nhiên dặn dò.

“Đã biết, Trần công tử.” Mọi người uể oải đáp, bất quá bọn họ tự nhiên cũng rõ ràng lúc này là lúc mà Tùng Hoa thực nghiệp gặp đại phiền toái, cũng không dám nói gì đùa giỡn.

Vạn nhất đúng như Trần Nhiên, chuyện Tùng Hoa thực nghiệp vì họ mà gặp trắc trở thì không nói người khác mà ngay bọn họ cũng chỉ hận không tự tay tát mình.

Dù sao một khi Tùng Hoa thực nghiệp thành công lên sàn thì dù là người có cổ phần ít nhất trong bọn họ cũng có vài trăm vạn tiêu vặt, đây là chuyện vui mừng cỡ nào?

“Gọi người đem biểu ngữ tới, giơ biển đón người lên......” Trần Nhiên nhìn thấy hành khách sắp sửa đi ra liền vội vàng bảo.

Bọn họ ngoài mười mấy người trong nhóm còn có mấy chục tùy tùng, , nghe vậy lập tức giơ biểu ngữ màu đỏ dài hơn mười mét trong tay “Nhiệt liệt hoan nghênh Diệp thị trưởng đến chỉ đạo”, thêm vào mấy người giơ hoa vẫy và biển hiệu viết tên Diệp Khai hướng về đám hành khách.

Bộ dạng này quả thật xiêm áo mười phần, cho dù là tâm trạng xấu đến mấy cũng không thể nói người ta làm không chu toàn.

“Người nào là Diệp thị trưởng?”

“Nhìn xem, hắn còn trẻ quá.”

“ Còn phải nói, thị trưởng mới hai mươi tuổi, khí tràng nhất định rất cường đại.”

Ba cô gái xì xào, nhìn chằm chằm vào số hành khách.

Theo như bọn họ nghĩ, thân là thị trưởng, lần này tới đây nhất định là tiền hô hậu ủng nhưng nhìn khắp đám hành khách cũng không thấy người như vậy.

Tuy nhiên các cô cũng nhìn ra trong đó một thanh niên tuấn tú, vẻ mặt bình thản bước tới, đáng lưu ý là hắn không mang theo hành lý gì.

“Là thanh niên đẹp trai này sao?”

“Oa, mặc kệ hắn là không phải, dù sao hắn cũng đẹp trai!”

“Mình thích!”

Trần Nhiên nghe được mấy cô bàn tán, không khỏi liếc mắt xem thường, thầm nói gái già đòi gặm cỏ non, , bất quá người ta Diệp Khai là thân phận gì, còn sợ bên người không có gái sao?

Hắn chú ý nhìn người trẻ tuổi kia, thấy đúng là đang đi về phía bọn họ.

Chẳng lẽ vị này chính là Diệp Khai, thị trưởng Đông Sơn sao? Trần Nhiên thấy hồi hộp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui