Quan Môn

Người mà Diệp Khai có thể nhờ ở thành phố Vân Thu cũng không nhiều, vấn đề mấu chốt nhất là nơi này không phải nhà của bọn họ, tình huống lại khá phức tạp.

Cho nên người mà hắn có thể lựa chọn cũng không có nhiều.

Suy nghĩ một chút, Diệp Khai liền gọi điện thoại cho Tạ Quân Ngọc, bảo cô đến xử lý chuyện này.

Tân khu Thánh Vương đã do thành phố Minh Châu quản lý. Hiện tại tân khu Thánh Vương đã trở thành một khu công nghệ cao của thành phố Minh Châu, Tạ Quân Ngọc vẫn là chủ nhiệm quản ủy khu nhưng cấp bậc cao hơn một chút. Nguyên Tạ Quân Ngọc cũng thành cán bộ cấp trưởng ban, ngược lại Hồ Hán vì kình chống với Diệp Khai mà bị các bên xa lánh, chuyển thành một nhàn quan.

Tạ Quân Ngọc hiện giờ làm việc dưới tay Diệp Tử Bình, cũng khá thoải mái. Cho dù thành phố Minh Châu đồng dạng phi thường phức tạp, các thế lực lớn đều có người phát ngôn, nhưng thân phận ủy viên cục chính trị của Diệp Tử Bình không ai vô pháp lay động. Thêm vào đó ông được nhiều thường vụ thành ủy duy trì nên quyền uy càng thịn.

Cho nên Tạ Quân Ngọc làm việc đều thuận lợi. Có Diệp Khai kiến tạo trụ cột, tân khu Thánh Vương cứ thế đi lên, mượn thế phát triển của căn cứ Hoa Đông thần vận, địa vị của cô càng thêm củng cố.

Đột nhiên nhận được cú điện thoại, Tạ Quân Ngọc cũng thấy ngạc nhiên vì dãy số không quen.

Nhưng có thể gọi vào số điện thoại riêng của cô chứng minh nếu không phải người quen thì là gọi nhầm.

“Anh là Diệp Khai, dùng điện thoại cảnh vệ gọi cho em.” Vừa chuyển được điện thoại, Diệp Khai đã nói.

“Em còn tưởng ai đâu......” Tạ Quân Ngọc nghe xong, cảm thấy hơi bất ngờ nhưng cũng không có phản ứng gì,“ Sao không dùng di động của mình?”

“Anh hiện tại đang ở thành phố Vân Thu của tỉnh Giang Hoài, có một số việc không tiện dùng di động của mình.” Diệp Khai giải thích rồi nói tiếp với Tạ Quân Ngọc,“Đụng tới một việc, em tới giúp anh xử lý một chút.”

“Làm sao vậy, anh bị người coi chừng ?” Tạ Quân Ngọc nguyên bản chính là trinh sát hình sự, vừa nghe đã biết ý tứ của Diệp Khai, có chút tò mò hỏi ngược lại.

Trong mắt cô, Diệp Khai dường như rất ít khi gặp phải tình hình này. Bởi vì với năng lực của hắn, trên cơ bản không ai có thể làm gì, trừ khi Diệp Khai có điều cố kỵ, không thể làm quá đáng.

“Anh ở tại quân khu Giang Hoài, người của anh ra vào chắc chắn sẽ bị người ta nhìn đến, cho nên không tiện.” Diệp Khai nói với Tạ Quân Ngọc,“Hiện tại anh có một địa chỉ, còn có một dãy số, em bảo người qua đó kiểm tra cho anh xem là gì?”

“Thật ra không có gì vấn đề, nhưng cấp dưới của em chưa chắc có thể ứng phó....” Tạ Quân Ngọc cân nhắc một chút, liền nói với Diệp Khai,“Như vậy tốt lắm, em tự mình dẫn người đi qua đi một chuyến cũng được.”

“Cũng tốt, làm việc cẩn thận.” Diệp Khai nghe xong, không có phản đối.

Chưa nói Tạ Quân Ngọc trước kia là cảnh sát hình sự, thành thạo những chuyện này, cô còn là cảnh vệ của cục cảnh vệ trung ương, một khi xuất hiện vấn đề gì có thể trực tiếp nổ súng mà không cần chịu trách nhiệm.

Từ tân khu Thánh Vương đến thành phố Vân Thu cũng không quá xa, hiện tại sau khi đường thông thì đi theo quốc lộ chưa đến hai giờ.

Đám Tạ Quân Ngọc lên xe phóng một mạch, tới chỗ địa chỉ mà Diệp Khai cung cấp trước năm giờ chiều.

Lại qua nửa giờ sau, Tạ Quân Ngọc liền gọi vào điện thoại di động của Lý Hải.

Lý Hải sau khi nhận được liền chuyển cho Diệp Khai.

“Thế nào, có gặp ai không, thu hoạch được gì không?” Diệp Khai khẩn trương hỏi.

Câu trước dĩ nhiên là hỏi thăm Tạ Quân Ngọc, câu sau dĩ nhiên là hỏi bên cô có phát hiện gì không.

“ Bên chỗ em phát hiện một két sắt, dãy số kia chính là mật mã.” Tạ Quân Ngọc nói với Diệp Khai nói,“ Đây là phong đơn nguyên mới, hiện giờ còn chưa bán nên không điều tra ra được là ai đặt nó ở đây.”

“Nga? Xem ra đún là người có tâm cơ a.” Diệp Khai nghe xong, không khỏi có chút cảm thấy hứng thú.

“ Tủ bảo hiểm kia khá hiện đại, có thiết bị tự hủy.” Tạ Quân Ngọc nói với Diệp Khai, “Nếu có ý đồ mở cưỡng bức thì sẽ tiêu hủy toàn bộ trong đó.”

Nhìn ra đối phương quả thật là thật cẩn thận, tuy rằng cung cấp một số nội dung nhưng vẫn giữ kín thân phận của mình.

Nhưng còn một điểm nữa là đối phương cũng không lo lắng mấy thứ này sẽ lọt vào tay người khác, nếu không có mật mã thì dù lấy được tủ bảo hiểm cũng không có tác dụng gì.

“Kiểm tra một chút, nếu bên trong không có vấn đề gì thì bảo người đem lại đây.” Diệp Khai nói.

“Vậy em thì sao?” Tạ Quân Ngọc hỏi.

“ Em về trước đi.” Diệp Khai nói,“ Tình thế hiện giờ bên này có vẻ vi diệu, chờ anh xử lý xong rồi sẽ qua tìm em.”

Tạ Quân Ngọc nghe xong cũng không có gì dị nghị.

Đúng như lời Diệp khai nói, Tạ Quân Ngọc cũng nhìn ra được chuyện bên Giang Hoài quả thật có vẻ phiền toái, cũng khó trách Diệp Khai cẩn thận như thế. Hắn lo lắng một khi hành động sẽ ảnh hưởng tới thần kinh các bên, càng khiến chuyện thêm phức tạp.

Giống như chuyện tủ bảo hiểm, nếu như trong lòng người kia không băn khoăn thì cũng không làm phức tạp như vậy, tình tiết giống như tiểu thuyết trinh thám.

Qua một hồi, người của Tạ Quân Ngọc đem mấy thứ tìm được về.

Diệp Khai bảo mọi người ra ngoài, bắt đầu xem mấy thứ bên trong thì thấy đều là văn kiện, tổng cộng hơn mười tập.

Xem một chút, Diệp Khai liền phát hiện, mấy thứ này đều là ghi chép con số xuất nhập tài chính của Tùng Hoa thực nghiệp, cực kỳ cẩn thận. Trên cơ bản những chi tiết xuất nhập trong vòng hai năm trở lại đây đều được ghi rõ, nhất là phương hướng lưu chuyển tiền mặt, còn có một số chuyện phức tạp khác.

Từ những số liệu này có thể phân tích rõ ràng tình trạng kinh doanh của Tùng Hoa thực nghiệp, cũng có thể nhìn ra bọn họ chặt chẽ với bên nào, thậm chí còn có thể kéo một số nhân vật đứng sau ra.

Chỉ là để phân tích những số liệu này cũng cần một chút thời gian.

Diệp Khai tới đây lần này chủ yếu là để phán đoán có thể động thủ với Tùng Hoa thực nghiệp hay không. Chỉ là muốn làm rõ tình huống bên trong Giang Hoài thì những số liệu này còn chưa đủ mà nhu cầu cấp bách hiện giờ của hắn là phải tìm nhân chứng.

Nếu có thể tìm được nhân chứng ở trong Tùng Hoa thực nghiệp, hơn nữa có lực thì chuyện này liền thoải mái hơn.

“Nhưng người này đến cùng là ai?” Diệp Khai suy tư.

Trực giác nói cho hắn, người này rất khả năng hoặc là Tả Phi hay Lý Quyên, nhưng đến cùng là ai lại không dễ phán đoán.

Bởi vì vấn đề an toàn, người này cũng rất khả năng lựa chọn tránh tiếp xúc trực tiếp với Diệp Khai, đề phòng tình huống nguy hiểm.

Dù sao, hiện tại đối phương chắc chắn sẽ giám sát chặt chẽ Diệp Khai.

Vừa rồi Lý Hải đã báo lên với Diệp Khai, theo như quan sát của bọn họ thì đã có mấy người cố ý hay vô tình tiếp cận bọn họ.

Tin tức này làm cho Diệp Khai cảm thấy có chút sầu lo, phải biết rằng đây còn là bên đại viện quân khu. Nếu như ở bên ngoài thì chắc con số sẽ tăng lên rất nhiều.

Rất nhanh đã đến thời gian ăn cơm, Diệp Khai cùng mấy người tới chỗ bếp.

Đồ ăn của nhà khách quân khu rất phong phú, tay nghề đầu bếp cũng khá, tuy rằng không thể đánh đồng với khách sạn năm sao nhưng cũng có mấy món đặc sắc.

Đương nhiên, đây cũng có thể là do chính ủy Ngư Thức Phàm dặn dò.

Đám Diệp Khai tìm một góc, ngồi xuống ăn cơm.

Người dùng cơm chỗ này cũng lên tới hai ba trăm người. Có thể là vì công tác hoặc do thói quen không nấu cơm trong quân mà nhiều nhà tới đây, khung cảnh cũng náo nhiệt.

Bất quá lúc ăn cơm thì mọi người đều rất ăn ý, im lặng mà ăn. Chỉ có tiếng bát inox chạm vào nhau leng keng, khiến không khí như trong một quân doanh.

Diệp Khai thấy được tình huống này không khỏi mỉm cười, thầm nói đúng là tác phong quân nhân.

Đám Lý Hải cũng không xa lạ với khung cảnh này, dù sao bọn họ rất nhiều người đều xuất thân quân ngũ. Tình huống như vậy rất dễ khiến gợi lên trong bọn họ một số kỷ niệm.

Bất quá ăn được một lúc thì bên ngoài có động tĩnh. Cảm giác Diệp Khai rất nhạy cảm, quay thì nhìn thấy một sĩ quan tầm trung niên yên lặng đi đến, trên vai đeo một ngôi sao vàng, là quân hàm thiếu tướng.

Theo phía sau ông ta là hai sĩ quan cấp tá, một đường đi đến.

Tất cả mọi người đều đang ăn cơm, không mấy ai chú ý tới một màn này.

Viên thiếu tướng kia bước thẳng đến trước mặt Diệp Khai mới ngừng lại được, hỏi vẻ không chắc chắn,“ Đồng chí Diệp Khai?”

“Lâm tư lệnh?” Diệp Khai đứng dậy, đồng dạng cũng không xác định hỏi ngược lại.

“Quả nhiên là Diệp thị trưởng, tôi là Lâm Tiên Giác của quân khu tỉnh Giang Hoài.” Viên thiếu tướng đối diện khách khí cười cười, bắt tay Diệp Khai.

Diệp Khai cũng hàn huyên hai câu, trong lòng cảm thấy khá ngạc nhiên, thầm hỏi Lâm Tiên Giác như thế nào đột nhiên đã trở lại?

Ông ta đột nhiên xuất hiện như vậy ở quân khu khiến Diệp Khai cảm thấy không bình thường, phải biết rằng, con của hắn nghe nói có quan hệ chặt chẽ với Tùng Hoa thực nghiệp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui