Quan Môn

Lâm Tiên Giác đáng ra lúc này đang dự họp ở kinh thành.

Dựa theo kế hoạch trước đó, hội nghị này ít nhất phải một tuần nên tạm thời Lâm Tiên Giác không nhiều khả năng đến quân khu chủ trì công tác.

Hiện tại chủ trì công tác quân khu vẫn đều là chính ủy Ngư Thức Phàm, ông lại là người của bác cả Diệp Tử Kiện nên Diệp Khai ở đây vẫn rất tiện.

Phải biết rằng, chuyện này vẫn là do Diệp Khai cố ý tạo thành .

Đối với đám quan lớn quân khu như Lâm Tiên Giác, dù là nhị lão gia tử hay là Diệp Tử Kiện, tùy tiện mời dự họp một hội nghị, có thể kéo bọn họ ra khỏi ổ mà tìm không thấy lý do từ chối.

Nhưng hiện tại Lâm Tiên Giác bỗng nhiên trở lại, không thể không làm cho Diệp Khai liên tưởng đến trong kinh có chuyện gì?

Diệp Khai dù nghĩ qua mấy thứ này nhưng ngoài miệng vẫn lập tức chào hỏi với Lâm Tiên Giác.

“Cảm tạ quân khu quân khu, nghe nói Lâm tư lệnh khả năng phải một tuần mới về, tôi còn cảm thấy đáng tiếc. Tôi ở đây nhiều nhất cũng chỉ năm ba ngày, nghĩ rằng không có duyên gặp mặt, nào ngờ Lâm tư lệnh đã về, đúng là có duyên.” Diệp Khai cười nói.

“Nguyên bản cũng không ngờ về sớm như vậy, chỉ là trong nhà có việc nên không thể không sớm về.” Lâm Tiên Giác cũng tươi cười nhìn Diệp Khai, sau đó lại hỏi,“Thế nào, ở có quen không? Quân khu cũng không thể so với kinh thành, điều kiện khách sạn và nhân viên đều tốt, bên này chúng tôi đều giản lược.”

“Lâm tư lệnh nói đùa, chúng tôi cũng không phải không chịu được khổ, hơn nữa điều kiện bên này cũng rất được.” Diệp Khai nói,“Chẳng qua chúng ta nhiều người như vậy lại đây, quả thật là có điểm quấy rầy , thật sự là ngượng ngùng.”

“Quân chính đều là người một nhà, Diệp thị trưởng nói như vậy còn có điểm khách khí.” Lâm Tiên Giác nói,“Có thể chiếu cố tới đây, quân khu chúng ta cũng thấy vinh dự. Đừng nói cái gì quấy rầy hay không quấy rầy.”

Hai người đứng nói khách sáo một hồi rồi Lâm Tiên Giác rời khỏi nhà ăn.

Nhìn theo bóng Lâm Tiên Giác, Diệp Khai có chút đăm chiêu, hiển nhiên suy nghĩ vì sao Lâm Tiên Giác lại trở về quân khu tỉnh Giang Hoài, trong chuyện này dường như có điều lạ.

“Nhị thiếu, vị Lâm tư lệnh này đột nhiên trở về dường như không đúng lúc?” Lái xe Cam Tĩnh đang ăn cơm hỏi Diệp Khai.

Trong mấy thuộc hạ của Diệp Khai thì Lý Hải chỉ làm mà ít hỏi, Diệp Khai nói sao nghe vậy. Thư ký Đường Mộc làm việc linh hoạt, có thể lĩnh hội ý đồ của lãnh đạo. Diệp Khai bảo cái gì thì hắn luôn có thể sắp xếp thỏa đáng. Lái xe Cam Tĩnh hơi khác, hắn lái xe giỏi, bắn súng tốt nhưng cũng hơi nói nhiều, luôn tán gẫu với Diệp Khai.

Nhưng muốn nói tâm tư linh hoạt thì ba người đều không kém nhau. Cho nên dù Lý Hải cùng Đường Mộc không nói gì nhưng đều nhìn cả vào Diệp Khai, hiển nhiên cũng có ý như Cam Tĩnh.

“ Cũng không có gì. Bên quân đội dĩ nhiên có chuyện, còn không tới phiên chúng ta quan tâm.” Diệp Khai bình thản day mấy miếng cá, dường như không hề bị ảnh hưởng,“Chúng ta ở đây chỉ là nhờ vả một chút mà thôi, không quan hệ tới chuyện của người ta, cũng không cần chú ý tới hành tung của một vị tư lệnh quân khu.”

“Nhị thiếu nói đúng.” Lý Hải rầu rĩ phụ họa một câu, sau đó tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Cam Tĩnh nghe xong, tròng mắt vừa chuyển, hiển nhiên không hiểu ý của Diệp Khai, muốn nói điều gì lại thôi.

“Ăn cơm ăn cơm, canh cá ngon như vậy cũng khong ăn à?” Đường Mộc thấy thế, liền lên tiếng chặn miệng Cam Tĩnh.

Diệp Khai cười cười, gắp hai miếng cá bỏ vào miệng.

Món canh cá trong nhà khách quân khu tỉnh Giang Hoài vẫn rất tiêu chuẩn, nghe nói mấy đời tư lệnh ở đây đều là người Ba Thục nên món này vẫn luôn được hoan nghênh, dần trở thành kim bài bên này.

Phàm là người đã từng qua đây đều nhớ món này, cũng không thiếu khách quen thường tới kêu món, chỉ để thỏa cơn nghiền.

Chỉ là món này ăn ngon là ăn ngon nhưng hơi đầy bụng, ăn nhiều tràng vị sẽ không chịu nổi.

Nhất là đối với rất nhiều người phương bắc mà nói, món này rất khó tiêu.

Cho nên, chính ủy quân khu Ngư Thức Phàm chưa bao giờ ăn thứ này.

Theo như cái nhìn của Diệp Khai, chuyện này cũng không phải là là chính ủy Ngư Thức Phàm không ăn canh cá mà là cố ý dùng phương thức này để biểu đạt lập trường của mình. Ngư Thức Phàm ở quân khu là có cảm giác tồn tại, có lập trường của chính mình.

Đương nhiên, điều này cũng chỉ có thể là suy đoán, không ai dám nói trắng ra điều này.

Ăn xong cơm chiều, Diệp Khai về lại phòng của mình, sau đó dùng đường dây bảo mật gọi điện cho bác cả Diệp Tử Kiện.

“Nga, Tiểu Khai a, chẳng phải cháu đã tới Giang Hoài sao? Có quen nơi mới không?” Diệp Tử Kiện nghe được là giọng của Diệp Khai liền hỏi.

“Nơi này cũng không tệ lắm, thanh tĩnh hơn nữa an toàn, không có nhiều người đến quấy rầy.” Diệp Khai hồi đáp.

Diệp Tử Kiện nghe xong, cũng nghe ra có ý tứ, ngạc nhiên hỏi,“Như thế nào, ở đến trong quân khu mà còn có người đến quấy rầy?”

Theo như ông nghĩ, tuy rằng tình huống bên tỉnh Giang Hoài có vẻ phức tạp, nhưng trong đại viện quân khu phải khá tách biệt với bên ngoài, cho nên mới đề nghị Diệp Khai ở tại nơi đó. Cũng là thật không ngờ là nghe như ý của Diệp Khai thì tình hình bên trong quân khu tỉnh cũng có chút phức tạp .

“Vẫn có một số người khả nghi đi ngang qua ......” Diệp Khai đem chuyện của đám Lý Hải phát hiện nói qua một lượt với Diệp Tử Kiện.

“Lão Ngư sao lại để quân như vậy?” Diệp Tử Kiện nghe xong, quả nhiên tức giận phi thường.

Theo đạo lý, Ngư Thức Phàm là do ông một tay đề bạt lên, cũng có vẻ xem trọng nhưng hiện tại nghe Diệp Khai nói thì giống như sau khi Ngư Thức Phàm đi tới quân khu tỉnh Giang Hoài cũng chưa triển khai tốt công tác.

Đúng vậy, không thể tạo ra uy tín, nói chuyện không ai nghe là biểu hiện của công tác thất bại. Nhất là ở trong quân đội bắt buộc phải kỷ luật nghiêm minh, vạn nhất đánh trận thì quân như vậy đáng tin sao?

Diệp Tử Kiện có cái nhìn với Ngư Thức Phàm, cán bộ như vậy còn nên tiếp tục bồi dưỡng sao?

“ Chuyện này cũng không thể nói lão Ngư không ra sức, thời gian chú ấy tới đây quá ngắn.” Diệp Khai nói,“Hơn nữa, tư lệnh Lâm Tiên Giác dường như phi thường cường thế. Mà nghe nói trước sau mấy đời tư lệnh đều là người Ba Thục, món ăn nổi danh nhất trong nhà khách quân khu tỉnh Giang Hoài chính là canh cá.”

Tiếp theo Diệp Khai lại bổ sung một câu nói,“Ngư chính ủy có thể kiên quyết không ăn canh cá đã xem như tỏ rõ lập trường. Không thể trông cậy vào chú ấy chế trụ Lâm Tiên Giác nhanh như vậy. Nếu thế sẽ là một chính ủy không hợp cách, mà còn cần cơ cấu lại toàn bộ cán bộ quân khu tỉnh Giang Hoài.”

“Cháu nói cũng có vài phần đạo lý.” Diệp Tử Kiện nghe xong Diệp Khai nói vậy, cân nhắc một chút, gật đầu đồng ý.

Quả thật, Ngư Thức Phàm tuy không nhanh chóng đoạt lấy quyền phát ngôn thì tuy có giảm phân lượng nhưng đây là tình huống khách quan, quân khu tỉnh Giang Hoài không phải là khúc xương dễ nhai.

Nếu quân khu tỉnh Giang Hoài thật sự bị Ngư Thức Phàm nắm lấy nhanh như vậy thì cũng nên nghi ngờ tố chất cán bộ ở đây. Cho nên Diệp Khai nói vẫn có điểm đúng.

“Bất quá Ngư Thức Phàm tọa trấn quân khu vẫn có thể để cho đám người đó tới quấy rầy, chuyện này hắn vẫn phải chịu trách nhiệm.” Diệp Tử Kiện vẫn vạch điểm này.

Tư lệnh không ở đây, chính ủy đương gia, vậy hẳn là không chút khách khí tiếp nhận quyền chỉ huy. Cho dù chỉ là một ngày cũng không thể để cho hoạt động quân khu rối loạn.

“ Điều này cũng có nguyên nhân , Lâm Tiên Giác đột nhiên đã trở lại vào buổi ăn cơm chiều nay.” Diệp Khai nói,“Hơn nữa, ông ta biết cháu tới đây còn đi nhà ăn gặp mặt.”

“Nga?” Diệp Tử Kiện nghe xong, cũng kinh ngạc,“Bác mời dự họp hội nghị, hắn cư nhiên cũng dám vắng họp?”

Diệp Tử Kiện là ủy viên quân ủy, tổng tham mưu trưởng, quân hàm thượng tướng. Hội nghị lần này do ông chủ trì, tuy không phải đặc biệt quan trọng nhưng phải mời một số đứng đầu tới tham gia. Giờ hội nghị còn chưa khai mạc thì đã có người chuồn mất, bảo sao không tức giận ?

“Khả năng, ông ta cảm thấy mặt mũi tổng tham mưu trưởng chưa đủ lớn, chưa đủ áp chế?” Diệp Khai cười cười nói,“Tuy rằng cháu lần đầu gặp mặt nhưng vẫn thấy ông ta cuồng ngạo, hay sau lưng người ta có đại bối cảnh chống.”

“Hắc......” Diệp Tử Kiện nghe xong, không khỏi hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là động giận.

Tuy rằng nói lúc này đây là Diệp Khai cáo trạng, Diệp Tử Kiện chưa chắc sẽ thay cháu trả giận nhưng ông dù sao tốt xấu cũng là thượng tướng, không có khả năng không phân biệt thị phi. Trong câu nói của Diệp Khai có hai điểm thực làm cho người ta chú ý , một cái là quân khu tỉnh Giang Hoài tựa hồ thật sự có điểm không quá thích hợp, quan hệ mập mờ với địa phương.

Điểm còn lại là Lâm Tiên Giác vắng họp nhưng không xin phép. Bản thân ông là tổng tham mưu trưởng nhưng lại không biết, cái này thực thành vấn đề .

Chỉ dựa vào điểm này, cũng đủ thi hành theo quân pháp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui