Thực sự thì xét về mặt thân phận, chức vị Thiếu tướng phó cục trưởng cục trung cảnh của Diệp Khai không hề nhỏ, đừng nói là có thể không cần nể mặt Lý Minh Dương, mà đánh vào mặt lão cũng chẳng lo áp lực gì. Những người đang ngồi đây chẳng qua cũng chỉ là một đám quan chức địa phương, còn hắn là người đại diện hình ảnh của Trung ương, hơn nữa quyền lực không bị giới hạn như đám người nhỏ nhoi kia. Lý Minh Dương nhận về một tiếng trách cứ của Diệp Khai, liền mất mặt vô cùng, bản mặt già cỗi đỏ bừng bừng. Nói ra thì, lão cũng là nhân vật do đồng chí Hồng chính đề bạt, nhưng đứng sau lại là một vị lãnh đạo lão thành đã về hưu, cho nên trước giờ lão rất hoành hành ở Minh Châu, không thì đã chẳng thể được ngồi vào vị trí số bốn trong cuộc họp thường ủy với chức vị thư ký Ban chính pháp, vốn như vậy là rất bất thường. - Ừm, có chuyện gì thì nói chuyện đó, chuyện khác đừng kéo vào. Diệp Tử Bình ngồi tại vị trí đầu lĩnh lên tiếng, vẻ mặt khá là nghiêm túc, giọng nói không cao mấy, nhưng rất có trọng lượng. Vừa rồi mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào Diệp Khai, lúc này mới bị giọng nói của Diệp Tử Bình kéo tỉnh lại, đến đây liền liên tưởng đến một việc, Diệp Tử Bình xưa nay chấp chính bình ổn, thực tế chỉ là không thích đa sự thôi, nếu phải luận về thực lực, thì tên con trai mười chín tuổi nhà ông cũng có thể buộc các thường ủy thành ủy không ngóc đầu lên nổi. Về sức mạnh bản thân của vị ủy viên trung chính cục Diệp Tử Bình này, còn phải suy đoán nữa sao? Diệp Khai gật đầu, trong số những người này, cũng chỉ có bố hắn Diệp Tử Bình mới có tư cách nói vậ, không chỉ vì ông là bố của Diệp Khai, mà còn vì chức danh ủy viên trung chính cục, ít nhất thì có thể để mắt tới thành viên cục trung chính hoạt động bên ngoài. - Cùng lúc bắt giữ Hoàng Tùng Minh, các đồng chí phân cục đã tiến hành khám xét theo thông lệ nơi ở của hắn. Diệp Khai giới thiệu. - Không những tìm được lượng lớn thuốc phiện, mà đồng thời còn phát hiện một số thứ tương đối nhạy cảm, nơi ở của Hoàng Tùng Minh lại có cất giữ băng video theo dõi các thường ủy thành ủy. - Cái gì?! - Video theo dõi?! Mọi người liền tranh luận ầm cả lên, rất hiển nhiên, bốn chữ “Băng video theo dõi” có sức ảnh hưởng rất lớn với mọi người, đến cả chủ tịch Ngô Viễn Sơn cũng kinh hãi ra mặt, rõ là hoàn toàn không ngờ lại có chuyện như vậy. - Diệp thiếu tướng, có thể đề nghị anh nói rõ hơn được không? Tính chất của sự việc này vô cùng tồi tệ, tình hình cũng vô cùng nghiêm trọng! Theo dõi thường ủy thành ủy, thủ đoạn này là hành vi bị phép nước nghiêm cấm! Chúng ta bắt buộc phải điều tra rõ ngọn ngành! Người phát biểu là ủy viên thường ủy, chính ủy khu phòng bị, bí thư Đảng ủy thành phố Minh Châu - Thiếu tướng Hứa Đại Bằng. Từ cách xưng hô bằng quân hàm của Diệp Khai một cách thận trọng, đã đủ nhìn ra, Hứa Đại Bằng rất quan tâm đến việc này. Thiếu tướng Hứa Đại Bằng nói xong, các thường ủy khác cũng đồng loạt bày tỏ ý nghĩ tương tự hoặc gần giống vậy. - Sau khi phát hiện những cuốn băng theo dõi này, các đồng chí phân cục cảm thấy tình thế nghiêm trọng, bèn báo cáo lại cho tôi. Diệp Khai nói tiếp. - Tôi cũng thấy tình hình quá nghiêm trọng, nên muốn đồng chí Diệp Tử Bình làm báo cáo, quyết định lập tức mở cuộc họp thường ủy, thảo luận sự việc này. - Hoàng Tùng Minh muốn làm gì?! Phó bí thư thành ủy Tang Kiến Khai đập bàn đứng dậy, vẻ mặt không kìm được giận dữ. Những người khác, như ủy viên thường ủy, bí thư Ban kỷ luật Đặng Tuyền Hữu, hay thường ủy, phó chủ tịch thường vụ thành phố Cam Thế Mậu cùng những người khác, cũng đồng loạt tỏ ý lên án và phẫn nộ kịch liệt. Chuyện quay lén này, nghe là đã dễ khiến người ta thấy áp lực mất an toàn, vì chẳng ai biết được nội dung trong cuốn băng rốt cuộc là gì? Nhất là mấy vị vốn không nghiêm cẩn trong đời thường, thì lại càng rối rắm, thấp tha thấp thỏm, bụng nghĩ chuyện xấu của mình mà bị quay lại, thì chẳng khác nào bị đặt bom hẹn giờ cả! Chỉ là hiện giờ, chứng cứ đang nằm trong tay Diệp Khai, bản thân họ không có chút quyền chủ động nào, hoàn toàn tiếp nhận một cách bị động, thật sự khiến họ khó xử, không biết nên ứng phó với biến cố này như thế nào đây. Thư ký Ban chính pháp Lý Minh Dương nghe Dương Khai nói xong, cũng lấy làm kinh ngạc, nhưng không nói lời nào. Hoàng Tùng Minh là nhân vật ra sao, Lý Minh Dương nắm rất rõ, là con trai của phó chủ tịch thành phố - Hoàng Cẩm Sinh, con cháu nhà họ Hoàng – con rắn độc của thành phố Minh Châu, rất có sức ảnh hưởng ở địa phương này, có đến mấy người lớn tuổi trong dòng họ này là cán bộ cấp sở, cấp cục, còn Hoàng Tùng Minh thì vừa tốt nghiệp chưa được bao lâu, đã được nhận vào phòng thông tin thị cục. Thậm chí, Lý Minh Dương còn đặc biệt quan tâm đến Hoàng Tùng Minh, đề bạt hắn làm phó phòng thông tin, một cơ quan khá là béo bở. Cần phải biết, mấy năm trở lại đây, hệ thống chính pháp đầu tư vào mặt thông tin khá là nhiều, do đó phó phòng thông tin còn oai hơn cả lãnh đạo chính của các Phòng thông thường. Chỉ là, việc đại loại như quay lén, tại sao Lý Minh Dương lại chẳng biết gì? Trong đó, liệu có nội dung cấm kỵ của lão ta hay không? Nghĩ đến vấn đề này, Lý Minh Dương cảm thấy rất bất an, chỉ là lão vừa ngang nhiên chống đối Diệp Khai, giờ cũng chẳng tiện lên tiếng, không thì có khả năng sẽ bị Diệp Khai hạ nhục một phen, như vậy thì thà im lặng là vàng. - Hoàng Tùng Minh muốn làm gì, tôi vẫn chưa rõ lắm, chuyện này nhất định sẽ được làm cho rõ chân tướng. Diệp Khai nói. - Song, có một việc mà tôi xin nhấn mạnh, cái gọi là chứng cứ có được từ hành vi gián điệp này, vẫn chưa đủ để làm chứng cứ, trong này có chứa nội dung đời tư cá nhân. - Đúng. - Diệp cục trưởng nói phải... - Diệp tướng quân, vậy chuyện này xử lý thế nào đây? -... Mọi người lại bàn tán xôm xả, nhưng xưng hô đã thay tên đổi kiểu. Rất rõ ràng, họ bất kể việc cầu xin người khác, hay thực sự nhận thức lòng tôn sùng thân phận của Diệp Khai, đằng nào thì lần này cũng gọi Diệp Khai là Diệp cục trưởng hay Diệp tướng quân rồi, đây là một thay đổi vô cùng rõ ràng. - Đồng chí Diệp Tử Bình sau khi thương lượng với tôi xong, quyết định, video của ai trả về người nấy, xử lý thế nào, thì các vị tự quyết định. Diệp Khai trả lời. - Còn về Hoàng Tùng Minh, phải giao cho cơ quan có can hệ để truy cứu căn nguyên và trách nhiệm. - Quyết định này rất sáng suốt! - Phải nghiêm khắc trừng trị hành vi gián điệp! Mọi người nghe thế, mới buông lơi nỗi lo âu, biểu đạt thái độ chung kẻ địch về việc này. Kỳ thực thì chuyện họ lo lắng nhất, là Diệp Tử Bình sẽ giữ những thứ này trong tay để làm quân cờ, như thế thì gay to. Diệp Khai đi trước Bách Kiến Minh nhận ôm thùng video, đích thân lấy từng cuốn băng từ trong thùng ra, trả lại cho những ai có tên trùng trên nhãn ghi chú. Khi hắn bước đến cạnh thư ký trưởng thành ủy Hà Thiên Lâm, thì do dự một lát, rồi lấy ra hai cuốn băng, chuyển qua tay Hà Thiên Lâm. - Ơ?! – Hà Thiên Lâm lập tức sững sờ, ngẩng lên nhìn Diệp Khai.