- Ngươi đem tình hình thực tế giảng giải cho hắn một chút, phó cục trưởng trong cục cảnh sát tự mình đốc thúc, các ủy viên của thành phố Minh Châu đều đồng ý, chẳng lẽ hắn còn muốn sống đi ra? Diệp Khai mỉm cười nói. Có đạo lý nha. Các ủy viên trong cục chính trị đều không tiện nói chuyện, lão phó cấp Bộ kia tính toán gì? Bách Kiến Minh sau khi nghe xong, hơi chút suy nghĩ, lập tức hai mắt tỏa sáng, cảm thấy biện pháp này của Diệp Khai đáng giá thử một lần. Một người bình thương, nhất định sẽ không hy vọng chính mình đột tử, ngay cả Hoàng Tùng Minh cũng không ngoại lệ. Trước tiên đem sinh cơ của hắn đoạn tuyệt xong, Hoàng Tùng Minh dĩ nhiên sẽ không còn tâm lực để chống đối nữa, khoảng cách chân tướng sự tình cũng không còn xa xôi nữa. Điện thoại Diệp Khai lại vang lên, sau khi nghe xong, là lão đại Diệp Kiến Hoan tìm hắn. - Lão Nhị, nhanh đến khách sạn Minh Châu đi, Tần Như Hinh đang rảnh rỗi, hẹn đến gặp mặt, Lâm Tư Vũ cũng tới. Diệp đại thiếu nói với Diệp Nhị. Diệp Khai vỗ vỗ cái trán, trong lòng tự nhủ mọi chuyện đều cùng vào một lúc nha. Bất quá gặp Diệp Kiến Hoan một lần cũng là tất yếu, một mặt bởi vì sự tình của Tần Như Hinh, Diệp Kiến Hoan đã sớm đau đầu vì nó, nên để cho Diệp Khai giúp hắn tìm một chủ ý, một phương diện khác là đồng chí Phương Hòa muốn tới Minh Châu, Diệp Khai muốn cùng Diệp Kiến Hoan trù tính làm một bữa tiệc tối cỡ lớn để tạo hào khí. Chỉ là bây giờ mình còn phải tọa trấn phân cục, chú ý về chuyện của Hoàng Tùng Minh, nếu như hắn rời đi, thì đoán chừng cái nhóm đầu trâu mặt ngựa đang nhìn chằm chằm vào đây sẽ nhao nhao xuất động. Chỉ dựa vào lực lượng của Bách Kiến Minh, nhất định là gánh không được áp lực của những người nỳ, cho nên trong nội tâm Diệp Khai cũng có chút do dự. Nhưng mà Diệp Khai nghĩ lại, nếu như chính mình không đi, những người này cũng không dám trồi lên mặt nước, hắn ở lại chỗ này cũng không có kết quả, chẳng bằng buông tay buông chân, nhìn xem người nào sẽ gấp đến không nhịn nổi nhảy ra, sau đó lại tính toán tiếp. Vì vậy Diệp Khai phân phó cho Bách Kiến Minh một phen, Bách Kiến Minh sau khi nghe, ngầm hiểu tỏ vẻ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Lúc này Diệp Khai mới đi ra phân cục, lái xe trực tiếp đi khách sạn Minh Châu. Rất nhanh ở tại đại sảnh hắn đã tìm được Diệp Kiến Hoan, Lâm Tư Vũ đeo kính râm, cìn có một vị nữ tử ca gầy có tướng mạo ngọt ngào, cũng đeo kính tâm, hơn nữa trên đầu còn đội thêm một cái mũ lưỡi trai. Diệp Khai nhìn về sau, không khỏi nở nụ cười. Kính râm thêm mũ lưỡi trai, cơ hồ là trang phục xuất hành tiêu chuẩn của đám minh tinh, kỳ thật làm như vậy, hậu quả chính là ngươi đi tới đâu, người ta đều nhìn vào, cũng không thể nói là để tránh người ta thu hút hay càng kéo thêm người nữa. - Lão Nhị, ngươi tới không chậm nha. Diệp Kiến Hoan thấy được Diệp Khai, cười đứng lên, cùng hắn ôm một cái, sau đó nói: - Chúng ta mới đến không tới 10 phút. - Vừa vặn ta ở ngay tại gần đây, cho nên đến rất nhanh. Diệp Khai nhìn nhìn Lâm Tư Vũ, cùng nàng chào hỏi một tiếng, sau đó lại nhìn vị nữ tử dáng người cao gầy kia một chút, vừa cười vừa nói: - Vị này chắc là Tần tiểu thư a? Ta có nghe qua khúc hát của ngươi. Tần Như Hinh cũng hướng Diệp Khai gật đầu đáp lễ, mặc dù chưa có bái kiến Diệp Khai, nhưng nàng đã sớm nghe đến Diệp Kiến Hoan nhắc tới uy danh Nhị thiếu gia của Diệp gia, biết rõ vị này chính là người thừa kế đời thứ 3 của Diệp gia, cũng là một nhân vật trọng yếu. Tuy nhiên Diệp Kiến Hoan trong ngành giải trí thanh danh phi thường vang dội, nhưng cuối cùng hắn không đi lên con đường làm quan, cho nên về phương diện lưc ảnh hưởng thậm chí còn nhỏ hơn rất nhiều, xa xa không bằng Diệp Khai có danh khí khá lớn. Đương nhiên, hai huynh đệ đều có các vòng tròn quan hệ riêng, ngược lại không thể nói nhập lại làm một, ví dụ như Diệp Khai đến ngành giải trí thì cũng không ai biết hắn cả. - Nhị thiếu gia, gần đây có ghi ca khúc mới hay không? Lâm Tư Vũ thấy Diệp Khai, cũng có chút quan tâm hỏi thăm. - Gần đây ta rất bận, làm gì có lòng dạ thanh thản. Diệp Khai tự nhủ trong lòng, Nhị thiếu gia ta làm đều là đại sự, loại chuyện làm tác giả từ khúc này, chỉ có điều đều là thời điểm ngẫu nhiên cao hứng làm ra mà thôi, sao có thể dựa vào cái này mà kiếm cơm được? - Như vậy a…. Lâm Tư Vũ nghe xong, quả nhiên biểu lộ có chút thất vọng. Diệp Kiến Hoan nhìn, nhìn Diệp Khai nói ra: - Gần đây công ty cũng cho ra không ít ca khúc mới, bất quá phong cách của bọn hắn không thích hợp với Lâm Tư Vũ, vẫn là ngươi viết một số ca khúc kia rất tốt, nếu có thời gian thì lại làm mấy bài nha, phối hợp với những ca sĩ khác một chút, cũng đủ ra một cái album rồi. Diệp Khai nhìn nhìn Lâm Tư Vũ, chỉ thấy vẻ mặt tiểu nha đầu này đầy chờ mong đang nhìn mình, lập tức cũng không nói nên lời từ chối, cuối cùng gật đầu nói: - Cứ từ từ a, gần đây đang bận chuyện tiếp đãi đồng chí Phương Hòa, ngươi cũng biết đấy. - Đã định thời gian rồi sao? Diệp Kiến Hoan nghe xong lời này, lập tức cũng tỉnh cả người. Lúc này thành phố Minh Châu mời đồng chí Phương Hòa đến thị sát công tác, có thể xem là lão Diệp gia Diệp Tử Bình chấp chính Minh Châu đến nay, đưa tất cả thành tích lần thứ nhất biểu hiện ra, cho nên người Diệp gia từ trên xuống dưới đều phi thương quan tâm đến chuyện này. Nghe nói Diệp lão gia tử cùng Nhị lão gia tử tuy đang ở tại kinh thành, cũng mấy lần gọi điện thoại tới, hỏi thăm tương quan công việc, chính là vì muốn công việc làm cho vững chắc rồi lại để cho đồng chí Phương Hòa đến nhận thức rõ biến hóa mới của thành phố Minh Châu. Huống hồ, lúc này đây, đồng chí Phương Hòa chủ yếu thị sát, là kiến thiết bên trong của Phổ Giang Đông Khu, bên này thì Diệp Tử Bình cũng cho đội ngũ tập trung đông nhất, nếu thừa dịp lúc Phương lão thị sát, thuận thế đem cấp bậc Phổ Giang Đông Khu nâng lên, coi như là một hệ cán bộ của Diệp gia cũng chỉnh thể tăng lên thực lực, cho nên, chuyện này nhất định là không thể làm hư được. Mấy ngày nay, chuyện tiệc tối phải chuẩn bị chu đáo, tranh thủ khi Phương lão đến ngày thứ ba sẽ trình diễn. Diệp Khai nói ra. - Về chuyện này, ta đã sắp xếp xong xuôi, đã có giọng chính, lại có tiểu Thanh mới, còn lưu hành nhạc khúc, cũng nên để cho tất cả mọi người thỏa mãn mới tốt. Diệp Kiến Hoan vỗ ngực cam đoan nói, hắn còn đem tiết mục dự định ra, lại để cho Diệp Khai xem qua. Diệp Khai nhìn nhìn, cảm thấy ở trên có không ít bài hát, giọng hát chính cũng là loại thường xuyên nghe nhiều, thỉnh người cũng đều là loại trấn được tràng diện tai to mặt lớn. - Ân, lão đại, ngươi làm việc, ta vẫn tương đối yên tâm đó. Diệp Khai nhẹ gật đầu, bất quá trong đầu liền suy nghĩ vấn đề này, luôn cảm giác lúc này đây còn giống như thiếu một chút gì đó. À, hắn rốt cục suy nghĩ cẩn thận, ca khúc chính, trên cơ bản đều là ca tụng người đứng đầu đời thứ nhất, đối với lãnh đạo tập thể đời thứ hai, trên cơ bản không có bài hát ca tụng phù hợp, điểm này hiển nhiên là không thích hợp.