Diệp Khai có chút tò mò nhìn Diệp Kiến Hoan nói: - Chẳng lẽ ngươi đối với Tần Như Hinh là chân tình, quan tâm quá sẽ bị loạn? Bản thân Diệp Kiến Hoan là nhân vật tương đối thông tuệ, nếu không cũng không thể đánh hạ được cơ nghiệp như thế này, cho nên Diệp Khai hỏi hắn có phải hay không đã động chân tình, khiến cho độ thông minh giảm xuống nhiều, nếu không, cũng nói không thông trường hợp này. - Có thể là có một chút sao… Diệp Kiến Hoan cũng là có một chút suy nghĩ không ra. - Thật ra biện pháp thì rất nhiều… Diệp Khai nói: - Ví dụ như đi ra nước ngoài một chuyến, hoặc là có kế hoạch quay phim, hoặc là muốn làm bộ dáng phụ nữ có thai để thể nghiệm cuộc sống, vân vân, lý do này cũng thêu dệt được chứ sao. Diệp Kiến Hoan nghe thấy, nhất thời hai mắt tỏa sáng nói: - Di, ta làm sao lại không nghĩ tới nhỉ? Lão Nhị ngươi quả nhiên là mưu lược có thừa! - Thật ra thì cũng không cần phải phiền toái như vậy, nhà chúng ta đang làm gì? Bộ tuyên truyền cơ hồ là hậu viện của nhà mình mà, còn sợ không khống chế được truyện thông? Cuối cùng Diệp Khai tổng kết một chút nói. Diệp Kiến Hoan suy nghĩ một chút nói: - Cũng đúng a, bất quá vừa rồi ngươi nhắc tới mấy cái biện pháp kia cũng rất tốt, nhất là chuyện thể nghiệm cuộc sống của phụ nữ có thai kia, có thể nghĩ ra một kịch bản thật tốt về phương diện này không, chắc chắn sẽ là một bộ phim không tồi. - Chuyện này xem như xong, bất quá ta nói thế mà thôi, lượng vận động để đóng phim là rất lớn, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Diệp Khai trực tiếp hủy bỏ cái ý nghĩ này. Bốn người ở trong quán rượu hàn huyên một chút, kêu vài món ăn. Sau khi ăn xong, Diệp Kiến Hoan lại nhân được một cuộc điện thoại, sau khi nghe xong, sắc mặt có chút cổ quái, liền đi ra ngoài nói chuyện, ước chừng đến ba phút. Diệp Khai trò chuyện cùng Lâm Tư Vũ và Tần Như Hinh, lại nhìn Diệp Kiến Hoan đang gọi điện ở đầu kia một chút, liền phát hiện tâm trạng hắn tựa hồ có chút kích động, tay trái liên tục vò đầu, hiển nhiên là gặp vấn đề gì đó khó có thể giải quyết. - Bình thường Tần tiểu thư thích làm gì giải trí? Diệp Khai hỏi. - Đọc sách, xem phim, bơi lội, tennis, còn có leo núi, nhiều lắm. Tần Như Hinh thuận miệng trả lời. Như Hinh tỷ thích đánh tennis? Lâm Tư Vũ sau khi nghe được tỏ vẻ mừng rỡ nói: - Ta biết ở gần đây có một chỗ đánh tennis rất hay, có muốn tới đó đấu một trận giao hữu không? - Cái này… Nhất thời Tần Như Hinh lộ vẻ khó xử, không biết nên nói như thế nào cho thỏa đáng. - Ngươi cũng đừng làm loạn thêm, ta tìm ngươi là có chuyện, đi theo ta là được rồi. Diệp Khai lập tức nói với Lâm Tư Vũ. Nói giỡn nha, bây giờ bụng Tần Như Hinh còn mang thai, là cốt nhục của Diệp gia, mặc dù chuyện này còn chưa xác định rõ ràng, nhưng dưới tình huống vận động kịch liệt như vậy, hiển nhiên không phải là một ý kiến hay. Dĩ nhiên Diệp Khai muốn hủy bỏ đề nghị vừa rồi của Lâm Tư Vũ. - Ân, như vậy a. Lâm Tư Vũ nghe nói, có chút tiếc nuối. Bất quá nàng cũng rất tò mò, đến tột cùng Diệp Khai tìm nàng là có chuyện gì? Tựa hồ cho đến nay, Diệp Khai cũng chưa chủ động tìm nàng nói chuyện gì, lần này là vì cái gì, có lẽ rất khó nói đây. Đợi đến khi Diệp Kiến Hoan trở lại, Diệp Khai liền phát hiện tâm trạng hắn như kẻ mất hồn. - Tại sao? Diệp Khai hỏi. - Phiền toái lớn rồi. Diệp Kiến Hoan lầm bầm nói một câu, sau đó kéo Diệp Khai đi sang một bên. - Hai người bọn họ có nhiều chuyện như vậy sao? Lâm Tư Vũ có chút ngạc nhiên nói nhỏ với Tần Như Hinh. - Ai biết được, đoán chừng là chuyện làm ăn. Tần Như Hinh suy đoán nói. Diệp Kiến Hoan mặc dù là một kẻ ăn chơi, nhưng đó là đối với Diệp Khai mà thôi. Trên thực tế ở kinh thành, trong số những tên đệ tử thế gia, Diệp đại thiếu cũng là người vừa có năng lực lại có sự nghiệp, chỉ bất quá hắn hiểu được đạo kinh doanh, giỏi về khoản gánh vác công việc, cho nên mới lộ ra vẻ thành thạo. Người ở bên ngoài thoạt nhìn, cảm giác Diệp đại thiếu tựu có chút chơi bời, không làm được việc gì. - Gần đây nhất Như Hinh tỷ có ca khúc mới sao? Lâm Tư Vũ hỏi. - Tạm thời còn chưa có, chỉ có hai bài Cổ Phong, chỉ có thể xem là trình độ bình thường. Nói đến phương diện chuyên nghiệp của mình, Tần Như Hinh lại nói nhiều hơn một chút, nàng cảm khái nói: - Hiện tại ca khúc chất lượng rất khó tìm, công ty an bài người đến làm bài hát, chẳng qua là chuyện sáng tác này cũng không phải đơn giản như làm bài tập, nên vẫn không có tiến triển gì. Lâm Tư Vũ liền khuyến khích nói: - Để cho Đại thiếu nói với Nhị thiếu một chút, nhất định hắn có thể giúp ngươi. - Hắn? Làm được hả? Tần Như Hinh có chút hoài nghi nói: - Phong cách của ngươi cũng không đồng dạng với phong cách của ta mà. - Hắn ngay cả bài hát về quan điểm cơ bản cũng có thể viết, còn sợ không viết được những ca khúc thanh tân cho ngươi? Lâm Tư Vũ nói. Ca khúc của Tần Như Hinh hát, thanh tân thoát tục, sau khi nghe, sẽ cho người khác một cảm giác tâm thần sảng kháo, cho nên Lâm Tư Vũ đã nói nàng là phong cách tiểu thanh tân, cũng là hình tượng hóa đặc điểm khái quát về ca khúc của Tần Như Hinh. - Như vậy a, vậy thì thử một lần? Tần Như Hinh có chút không xác định nói. Ở bên kia, một cau nói của Diệp Kiến Hoan cũng làm cho Diệp Khai kinh hãi. - Vừa rồi Thẩm Tuyết mới gọi điện thoại tới, nói nàng đã có. Lúc này đầu Diệp Kiến Hoan đã muốn phình to lên, tâm tình phức tạp đến tột đỉnh. - À? Sau khi Diệp Khai nghe xong, há miệng to ra, hiển nhiên là bị đả kích rất lớn. Qua một lúc sau, Diệp Khai mới lên tiếng: - Chẳng lẽ nói, sinh lực t*ng trùng của ngươi đột nhiên bộc phát? Trừ lý do này ra, Diệp Khai thật sự không biết đến cái gì khác. Nếu như nói chỉ một mình Tần Như Hinh mang thai, có thể xem là ngoài ý muốn, nhưng là bây giờ Thẩm Tuyết cũng mang thai, có vẻ không khỏi thật trùng hợp, không thể nào mà tất cả nữ nhân của Diệp đại thiếu ở bên ngoài…. Sao? - Khi Thẩm Tuyết gọi điện thoại tới thì có phản ứng như thế nào? Diệp Khai nghĩ tới một vấn đề vô cùng trọng yếu. - Nói như thế nào đây? Diệp Kiến Hoan suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng: - Vui quá mà khóc! Ừ, chính là như vậy! - Vậy thật muốn chúc mừng ngươi! Trên căn bản, lần này Diệp Khai có thể xác định, không biết từ nguyên nhân gì, vấn đề khốn nhiều Diệp Kiến Hoan, tựa hồ không thuốc mà khỏi rồi. Đây có thể coi là một chuyện tốt, bởi vì lúc trước vì chuyện này mà cảm xúc của Diệp đại thiếu có chút mê man, Diệp Khai thật có chút lo lắng hắn nghĩ không thông, sẽ ra ngoài làm một số chuyện khác người, nói ví dụ như muốn đi mượn loại gì đó, hắn lo lắng nhất, chính là vạn nhất Diệp Kiến Hoan muốn mượn cái này của hắn mà nói… chuyện này tự có chút phức tạp rồi. May mắn, hiện tại chuyện này đã được giải quyết, mình cũng không còn phiền não. - Bây giờ ta đang nghĩ một việc. Diệp Kiến Hoan nói. - Cái gì? Diệp Khai hỏi.