Quan Môn

Diệp Khai lắc đầu. Ông xã em đây dù gì cũng là con nhà danh môn, thiếu niên đắc chí, sao có thể làm chuyện thất đức vậy được? Bảo anh lợi dụng phụ nữ để đả kích người khác, anh chưa mặt dày vô sỉ đến mức đó đâu nhỉ, thêm nữa, vợ mình thì dĩ nhiên phải để mình bảo vệ, chuyện bỡn cợt phụ nữ hay thậm chí là đẩy người đang ngã, anh không làm được.
Diệp Khai có nguyên tắc và giới hạn của chính mình, và cũng có lòng kiêu hãnh của chính hắn, là cháu đích tôn của ông Diệp, cán bộ trẻ được các cấp cao coi trọng, hắn buộc phải có nguyên tắc làm việc của riêng mình, bày chút âm mưu quỷ kế không làm hại đến đại thể, nhưng nếu thật sự làm theo kịch bản phim tình cảm mà Song Tâm Hoàn vẽ ra cho hắn, có thể rất nhiều người sẽ thất vọng ở hắn.
Chuyện như vậy, Diệp Khai chắc chắc sẽ không làm, cũng không thèm làm.
- Anh muốn đối phó với kẻ địch, thì dùng bất kỳ cách nào cũng có thể khiến hắn phải ân hận vì những gì mình đã làm, không nhất thiết phải vứt bỏ hai chữ đạo đức của bản thân chỉ để đả kích đối thủ, không đáng.
Diệp Khai nói
- Thế nên chuyện thiết đạo đức này, anh tuyệt đối không bao giờ làm.
Sở Tịnh Huyên nghe xong, nhìn hắn thật kỹ, mãi lúc sau mới vừa cười vừa nói:
- Nói sao thì em cũng không nhìn lầm người, nếu anh mà bảo chủ ý này rất hay, thì em sẽ đá anh văng xuống giường ngay.
Nói mãi cả buổi, chẳng qua là Sở đại tiểu thư chỉ đề ra bừa một “tối kiến”, cố ý thử Diệp Khai mà thôi.
Nếu Diệp Khai mà đồng ý, Sở đại tiểu thư chắc chắn sẽ mắng cho hắn một trận té tát.
Ức hiếp phụ nữ thì chẳng được xem là bản lĩnh gì, Sở đại tiểu thư tất nhiên sẽ không tha thứ cho chồng chưa cưới của mình làm ra chuyện mất phẩm giá, thiếu đạo đức như vậy.
- Vậy chức bí thư Ủy ban kỷ luật đó, rốt cuộc anh có làm hay không đây?
Sở đại tiểu thư lại hỏi.
- Làm chứ, sao lại không làm? – Diệp Khai cười – Tốt xấu gì thì cũng là cấp chính sở, điểm này là thật, vả lại, nếu anh đảm nhận vị trí này, còn trông chờ vào việc sau này được làm bí thư thành ủy, bí thư tỉnh ủy nữa không?
- Bí thư tỉnh ủy chả là gì hết, tốt nhất là tiến thêm bước nữa, ít nhất phải làm bí thư Ủy ban kỷ luật Trung ương chứ.
Yêu cầu của Sở đại tiểu thư đúng là quá cao. 
- Bí thư Đảng ủy Trung ương cũng không phải dễ làm đâu.
Diệp Khai lắc đầu nói.
Phải chịu trách nhiệm giám sát kỷ luật cả nước, có thể hiểu trách nhiệm nặng nề ra sao, lượng công việc cũng lớn hơn nhiều, phải quan tâm tới cả việc ở cấp trên lẫn cấp dưới. Nếu năng lực thấp thì không đủ để chấn áp đám phần tử làm loạn ở bên dưới, cho nên cũng cần phải có học vấn.
Ít nhất trước mắt mà nói, Diệp Khai còn chưa cho rằng mình đã có đủ được những tố chất căn bản về phương diện này.
Hắn biết rõ tình huống của mình, cũng biết nếu chưa có mấy chục năm kinh nghiệm lăn lộn chốn quan trường thì muốn thích ứng với toàn bộ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Huống hồ đã lên được tới vị trí Bí thư Đảng ủy Trung ương, chuyện gì cũng phải cân nhắc, không chỉ phải mỗi chuyện giám sát kiểm tra kỷ luật không thôi.
Sau đó lúc nào Diệp Khai cũng vô cùng bận rộn, muốn sắp xếp chuyện khu mới giải phóng Thánh Vương, hoàn thiện mấy chuyện đã, đồng thời với tư các là đại hiểu của khu Thánh Vương, hắn còn phải tham gia đại hội 14 được tổ chức ở Bắc Kinh.
Trung tuần tháng mười, đại hội 14 chính thức được khai mạc, kéo dài trong vòng một tuần.
Đại biểu chính thức tham gia đại hội lần này có 1989 người, đặc biệt những lão thành vào đảng từ trước năm 1927, từng đảm nhiệm những chức vụ lãnh đạo quan trọng có tới 46 người, đại biểu cho cả 51 triệu đảng viên cả nước.
Ngoài ra, con số những thành viên không phải đại biểu của Đảng ủy Trung ương tham dự đại hội 14, hoặc đại biểu cho những đồng chí đã về hưu của đảng, cũng với những đồng chí có trách nhiệm liên quan tới dự thính đại hội lần này lên tới 307 người.
Đại hội còn mời Phó đại biểu ngoài đảng của Đại biểu nhân dân toàn quốc, Hội nghị Hiệp thương chính trị, các đảng phái dân chủ, người phụ trách Hội liên hiệp công thương cả nước, cùng những người không đảng phái. Thêm nữa còn có Đại biểu Nhân dân toàn quốc, Đại diện ngoài đảng của Hội nghị Hiệp thương Chính trị nhân dân toàn quốc, cùng bộ phận dân tộc thiểu số, nhân sĩ tôn giáo, tất cả 139 người với tư cách làm khách dự thính nghi thức khai mạc cùng bế mạc của đại hội.
Đại hội khẳng định toàn diện những thành quả đạt được trong vòng 14 năn cải cách mở cửa đã qua, đặc biệt là trong vòng 5 năm sau đại hội thứ 13 chính là cuộc khảo nghiệm về chính trị trước nay chưa từng có.
Trong vòng 5 năm này, việc phát triển ồ ạt của nề kinh té quốc dân đã xuất hiện một vài vấn đề, lũ quét hiếm thấy trong lịch sử, còn có biến hóa kịch liệt về chính trị.
Đúng là trước mặt những mâu thuẫn bén nhọn, phức tạp này, đảng ta kiên định, bình tĩnh đưa ra một loạt quyết sách trọng đại mà chính xác, lãnh đạo nhân dân toàn quốc thực hiện xã hội ổn định, chính trị ôn định cùng kinh tế phát triển.
Hội sẽ đề cử đồng chí Giang Thành làm hạch tâm lãnh đạo tập thể, Diệp lão gia tử, Thủ tướng Vân, Thạch Thanh Quyền, Cổ Kiến Nhung, Hồng Chính, Lâm Viễn Hành làm Ủy viên Trung ương Đảng, cấu thành cơ quan quyền lực tối cao nhất của quốc gia.
Đồng chí Ông Thanh Nguyên, đồng chính Đàm Thắng Kiệt lúc này cũng được cử làm Ủy viên Chính trị Trung Ương, chuẩn bị tiến nhập vào làm lãnh đạo hạch tâm.
Đồng chí Giang Thành sẽ làm báo cáo với đại hội, tổng kết kinh nghiệm thức tế của 14 năm qua, quyết định bắt lấy kỳ ngộ, phát triển nhanh hơn nữa; xác định mục tiêu của việc cải cách thể chế kinh tế chính là thành lập chế độ Xã hội Chủ nghĩa với nen Kinh tế thị trường.
Đại hội đồng ý việc không tái thiết lập Ủy Ban Cố vấn Trung ương, cũng tỏ vẻ chân thành cảm tạ, cùng kính ý cao thượng với các đồng chí lão thành của Ủy ban Cố vấn Trung ương.
Trong lần đại hội này, Diệp Khai hoàn toàn chỉ tới để đưa tay biểu quyết.
Với tư lịch cùng chức vụ của hắn, cũng chỉ có thời điểm giơ tay biểu quyết, góp thêm một lá phiếu mà thôi.
Nhưng mà hắn cũng là một trong những người thu hút sự chú ý trong đại hội, vì hắn hiện tại là người trẻ tuổi nhất trong số những người tham dự đại hội lần này.
Mới mười chín tuổi mà lại làm Trưởng ban cán bộ ghi chép, tuy không phải là trước đó chưa từng có, nhưng nhất định là sau này không còn ai thé nữa.
Nói thế đương nhiên là có nguyên nhân, vì trên đại hội lần này cũng có thảo luận về việc thi hành những điều lệ phân công cán bộ. Đối với những chuyện đặc biệt tăng lên như thế sau này khả năng phải hạn chế, ít nhất là hạn chế quyền quyết định.
Vì những nguyên nhân như vậy, Diệp Khai luôn duy trì thái độ khiêm nhường trong đại hội, không muốn xuất đầu lộ diện. Cũng may là truyền thông lúc này vẫn đang được khống chế nghiêm mật, không giống sau này. Bằng không mà nói, Diệp Khai tuyệt đối chính là tiêu điểm sáng chói trên tất cả các mặt báo.
Mặc dù là như thế, Diệp Khai vẫn cảm nhận được khí thế bất thường trên hội trường trang nghiêm túc mục này. Trong hoàn cảnh như thế anh sẽ không tự chủ được mà tập trung tinh thần, liền bị không khí mạnh mẽ xung quanh ảnh hưởng, cả người đều mang vẻ tinh thần mạnh mẽ, đón lấy những quyết định mà đại hội sẽ đưa ra.
- Hóa ra cái này chính là Vương phách chi khí hay sao?
Trong lòng Diệp Khai dần ngộ ra, cảm thấy tâm cảnh của mình đột nhiên đột phá được cực hạn, tăng nhanh lên cao, tiến vào một bầu không khi vô cùng huyền diệu.
- Mà mẹ nó, hóa ra đi họp cũng có thể tăng thêm cảnh giới sao! Đã thế về sau phải tham gia nhiều hơn mới được!
Lúc Diệp Khai lại mở to mắt ra thì đại hội đang bắt đầu vỗ tay tỏ vẻ chúc mừng.
Trên lần đại hội này, thực lực của lão Diệp gia không những không giảm mà còn tăng lên, hơn nữa lại nhận được bù đắp về mặt kinh tế, đây quả là một bước tiến lớn.
Trong trí nhớ của Diệp Khai, sau đại hội lần này, Diệp lão gia tử liền về hưu, Nhị lão gia tử cũng đã ra ngoài vòng nắm quyền lực, trong nhà chỉ có đại bá Diệp Tử Kiện vẫn còn gắng gượng chống đỡ, sau đó là vì trong Bộ quân khu ở Đông Nam xảy ra mấy vấn đề, bị ép hạ đài.
Mà những vấn đề đó cũng không thể nói đó hoàn toàn là sai lầm của Diệp Tử Kiện, chỉ có thể nói là do thế lực mới đoạt quyền, không thể tránh khỏi được chút ít mâu thuẫn, cho nên lại càng đối chọi gay gắt hơn.
Nói ngắn lại, lão Diệp gia sau đại hội lần này liền xuống dốc không phanh, bắt đầu suy sụp.
Nhưng tình hình hôm nay vẫn khác, Diệp lão gia tử vẫn nắm giữ cường quyền, vẫn là nhân vật số hai bên trong Đảng ủy Trung ương, mà Nhị lão gia tử vẫn nắm giữ quyền hành của Quân ủy, Diệp Tử Bình thành công tiến vào hàng ngũ Ủy viên Chính trị Trung ương. Mà những đội ngũ có quan hệ vô cùng thân thiết với lão Diệp gia, Bí thư Lâm Viễn Hành đã trở thành một trong những thành viên của Ủy ban thường vụ Trung ương, gia nhập vào cơ quan có quyền lực cao nhất.
Có thể nói, thực lực của lão Diệp càng kinh người hơn trước kia, lên tới đỉnh cao nhất.
Nhưng Diệp Khai cũng tinh tường, tình huống như thế nhất định không có khả năng duy trì mãi được, lần đại hội tiếp theo, lão Diệp gia nhất định phải về hưu rồi, thực lực của lão Diệp gia nhất định sẽ suy yếu. Về phần nói Lâm Viễn Hành tiến vào cơ quan quyền lực cao nhất, có thể vẫn cùng nhất trí với lão Diệp gia hay không cũng là chuyện khó nói.
Đâu cũng không phải nói là lão Diệp gia không chấp nhất Lâm Viễn Hành thành cây đại thụ, hoặc là Lâm Viễn Hành muốn mưu phản lại lão Diệp gia mà tự lập. Chính là một khi đã lên tới cấp bậc như thế, nhất định phải có hệ thống của chính bản thân mình, lập trường của mình cùng lý niệm chính trị tự thân, không thể nào lại dựa vào thế lực của ai khác nữa.
Đương nhiên, nếu không phát sinh xung đột mạnh mẽ nào thì lập trường gần gũi vẫn có thể được tiếp tục duy trì.
- Không ai ngàn ngày tốt, thời trẻ mau qua.
Sau khi đại hội lần này kết thúc, người nhà Diệp gia ngồi lại cùng một chỗ, Diệp lão gia tử cũng có chút cảm khái nói:
- Lão Diệp gia có thể phát triển tới tình huống như này cũng đã thành một loại truyền kỳ rồi, nhưng nó không thể duy trì mãi được, cho nên trong vòng năm năm tới, trọng tâm làm việc của chúng ta chính là ổn định trụ cột, chuẩn bị sẵn sàng cho năm năm lắng lại sau này.
- Bố có tính toán cụ thể ra sao?
Đại bá Diệp Tử Kiện nói.
Trong cuộc họp lần này, nam giới Diệp gia hầu hết đều là đại biểu, cho nên cũng tụ tập lại ở Bắc Kinh. Bác cả Diệp Tử Kiện cùng bác hai Diệp Tử Sơ đều là đại biểu của quân đội, cho nên đây cũng là lần tụ họp lại hiếm có của Diệp gia.
- Lão Diệp gia cố gắng hét sức, bớt phát triển, nếu không danh tiếng quá lớn cũng dễ bị người ta ghen ghét.
Diệp lão gia tử nói ra:
- Trọng điểm của năm năm này vẫn chủ yếu là nâng đỡ cậu ba Diệp Tử Bình, để căn cơ của nó ở Minh Châu ổn định lại, lập được một phần chiến tích vang dội. Về phần con cùng thằng hai, vẫn phải làm thật tốt công việc của bản thân, kiến thiết hiện đại hóa quân đội, làm một số việc có ích.
- Ý kiến của anh hai rất chính xác.
Nhị lão gia tử xen vào nói:
- Lão Diệp gia chúng ta cất bước từ quân đội, lực lượng trong quân đội cũng không thể vứt bỏ được, chính lực lượng này đã ổn định căn nguyên quyền lực của nhà chúng ta, cũng là trọng điểm của lực lượng quốc gia. Hiện tại chúng ta còn chưa hoàn thành việc kiến thiết hiện đại hóa quân đội, phương diện này, hai anh em con phải phối hợp với nhau, tranh thủ tạo nên một số thành tích. Đại nghiệp kiến thiết kinh tế đang trong quá trình hoàn thành, quá trình kiến thiết quốc phòng phải làm sao cho thuận lợi là một vấn đau đầu, hi vọng hai con có thể làm tốt được việc này. Đương nhiên, về phía Quân ủy, tôi cũng sẽ cân nhắc ủng hộ một số chính sách.
- Đã phải ít xuất hiện phát triển, lại còn phải làm ra nhiều chuyện như thế, thật là khó mà.
Nhị bá Diệp Tử Sơ nghe xong cũng có chút cảm khái nói.
Gần đây, sau khi ông ta trở thành Tư lệnh quân đội Liêu Đông, cảm thấy áp lực trên người cũng khá nhiều, quân đội Liêu Đông tuy rằng đứng đầu tất cả các đại quân khu, thực lực vô cùng mạnh mẽ trong số sau đại quân khu. Nhưng qua từng ấy năm, quân đội lại chưa từng có kinh nghiệm thực chiến, rốt cuộc có thể phát huy được bao nhiêu uy lực chiến đấu cũng là một nghi vấn.
Trước kia Diệp Tử Sơ làm tham mưu trưởng, liên hệ mật thiết với cơ sở bên dưới, từ hôm nay lên chức cũng nhất định xem trọng việc khảo sát hạ đội, cho nên cũng biết rất rõ một số tệ nạn trong quá trình thực hiện kiến thiết quân đội, cũng hy vọng có thể quét sạch đám bất lương, tham nhũng trong quân đội, tăng cường sức chiến đấu.
Nhưng mà cũng vì như thế, chẳng những cần có nhiều tài chính cấp xuống hơn, chính sách được đưa ra cũng cần rất nhiều quyết đoán, còn có đại lượng nhân tài quốc phòng cần tiến cử… những chuyện này cũng không phải cứ nói là có thể giải quyết được.
Những việc này, chỉ cần lão Diệp gia có chút động tác nào liền khó tránh khỏi bị người ngoài chú ý, chính là vì ánh hào quang của gia đình họ Diệp thật sự là sáng tới mức chói mắt.
- Đã muốn phát triển, lại phải ít xuất hiện, đây đúng là một vấn đề.
Diệp Tử Bình đứng cạnh nói.
Thành phố Minh Châu phát triển thần tốc, dường như mỗi ngày đều có sự thay đổi nào đó. Với tư cách là đầu cầu của sự nghiệp cải cách mở cửa, muốn không bị người khác xỉa xói bới móc là điều không thể, cho nên Diệp Tử Bình cũng rất đau đầu, sao có thể để cho bên ngoài càng hiểu rõ thêm, mà đối thủ thì bớt thêm thắt đặt điều đi?
Đại gia ngồi chung lại một chỗ đột nhiên trở nên trầm mặc, hiển nhiên là đang suy nghĩ một hướng giải quyết thỏa đáng.
- Đã như thế, vậy hãy để con làm cái bia ngắm đấy đi.
Diệp Khai ngồi một bên, cuối cùng lên tiếng. 
- Đã như thế, thế thì để cho con làm cái bia ngắm đấy đi.
Diệp Khai ngồi một bên, cuối cùng lên tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui