Quan Môn

Nhưng có một điểm rất rõ ràng, Diệp Khai tuyệt đối không lộ ra thân phận chân chính của hắn, bằng không mà nói, đồn cảnh sát cũng tốt, phân cục cũng tốt, không người nào dám lười biếng trong chuyện này, chỉ nói tới danh xưng bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố đã đủ cho bọn họ nhảy nhót chạy suốt đêm đi tìm xe cho Diệp Khai.
Chẳng những là phải tìm được xe, còn phải tìm được kẻ chịu trách nhiệm tới, làm cho Diệp bí thư tiêu tan cơn giận mới có thể giao phó được chuyện này.
- Đồng chí cảnh sát ngược lại vô cùng kiên nhẫn, bọn họ rõ ràng nói cho lái xe của tôi biết, loại chuyện này là thường xuyên phát sinh, nhất là gần khách sạn Long Thành.
Diệp Khai nói tiếp:
- Hơn nữa bọn họ còn nói cho lái xe của tôi biết, loại chuyện này cho dù có báo cảnh sát cũng không có tác dụng gì, bởi vì theo kinh nghiệm nhìn lại, chiếc xe đã mất là không cách nào tìm về.
Nghe xong lời này, sắc mặt phó chủ tịch thành phố Trữ Học Tư đều xanh mét, đây rõ ràng là bôi đen lên mặt của hắn!
- Đã như vậy tôi cũng đành tạm thời buông xuống chuyện này, đi ăn cơm trước, người là thiết, cơm là thép, không ăn sẽ bị đói bụng không chịu nổi đâu, mọi sự tạm thời để qua một bên thôi, ăn cơm lớn nhất.
Diệp Khai nói ra:
- Nhưng ngay khi tôi vừa định ra ngoài ăn cơm, liền nhìn thấy được một màn thật kinh người!
- Xe của tôi, rõ ràng đang chạy băng băng trên đường cái rêu rao khắp nơi!
Diệp Khai nói tới đây, dùng tay vỗ mạnh lên bàn, sát khí lập tức bắn ra bốn phía.
Mà ngay cả tỉnh ủy trưởng ban tổ chức Lưu Nhất Sơn ngồi bên cạnh cũng bị một cái vỗ bàn của Diệp Khai làm hoảng sợ.
Tuy hắn là quan viên cấp phó tỉnh bộ, nhưng lúc này nhìn Diệp Khai, lại cảm thấy từ trên người hắn toát ra khí thế tuyệt đối chỉ thấy trên người các vị đại ca chính quốc cấp, khí thế bá vương!
- Khá lắm, “Nhất đinh nhị vĩ tào tam bàn, tứ mao quải ngũ lục hòa thượng” Còn có cái gì mà Long Thành tứ bá, danh khí thật lớn ah!
Diệp Khai nghiêm nghị nói ra:
- Ngay cả một người bán hàng trong tiệm tạp hóa cũng biết câu vè này, hệ thống cảnh sát Long Thành đều có thể giả câm vờ điếc sao?
Lời này vừa nói ra, rất nhiều người đang ngồi đều đưa mắt tập trung lên ngời bí thư Chính pháp ủy Quách Sĩ Tuyền cùng cục trưởng Cục cảnh sát Trữ Học Tư, những phần tử lưu manh hắc đạo kia, rất nhiều người ngồi đây đều được nghe qua, thậm chí còn nhận thức được, nhưng sở dĩ trong Long Thành có được thế lực hắc đạo như thế, là có liên quan tới sự bao che dung túng của hai người Quách Sĩ Tuyền cùng Trữ Học Tư.
Trong phòng họp trầm lặng xuống dưới, bởi vì mọi người đều bị khí thế của Diệp Khai chấn nhiếp, không ai biết nên nói gì cho phải?
- Đinh đinh đinh…đinh đinh đinh…
Vừa lúc này, bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại di động vang lên, trong phòng càng nghe rõ mồn một.
Tất cả mọi người vội vàng nhìn quanh, xem là ai không tắt máy, liền phát hiện Diệp Khai cầm lên di động của hắn.
- Thật ngại quá, điện thoại di động của tôi chưa khóa.
Diệp Khai vừa cười vừa nói, khi mọi người vừa lộ ra thần sắc lý giải, Diệp Khai đột nhiên lại nói thêm một câu:
- Bất quá tôi là cố ý đấy!
Ngang ngược càn rỡ!
Không biết như thế nào, nhìn một bên gương mặt của Diệp Khai, trong lòng Mộc Uyển Dung lập tức toát ra bốn chữ này.
Trước đây nàng thật nghĩ không thông vì sao Ban tổ chức trung ương sẽ phái một thiếu gia ăn chơi mười phần như vậy đến Long Thành, cán bộ cấp chính sảnh còn chưa đầy hai mươi mốt tuổi, quả thật là quá khó tin.
Thế nhưng lúc này khi nàng chứng kiến một phen diễn xuất của Diệp Khai ngay trong hội nghị hoan nghênh, ngay lập tức đã có một chút lĩnh ngộ, thoạt nhìn trung ương xác thực rất bất mãn với tình huống của Hà Đông, cho nên mới phái một người trẻ tuổi như vậy đi tới, chấp chưởng công tác Ban kỷ luật thanh tra thành phố Long Thành.
Chính bởi vì trẻ tuổi, cho nên Diệp Khai không sợ hãi, hắn giống như một thanh dao găm sắc bén rất trực tiếp, rất dứt khoát cắm vào bên trong trái tim của tỉnh Hà Đông!
Trước kia Mộc Uyển Dung cảm giác mình là nữ giới, chỉ ba mươi hai tuổi đã trở thành chủ tịch thành phố chấp chưởng một tỉnh thành, phải nói là thật hiếm thấy trong chính đàn quốc nội, nhưng bây giờ nhìn Diệp Khai diễn xuất nàng mới đột nhiên tỉnh táo lại, nguyên lai mình so sánh với người ta đúng là có phân biệt thật lớn.
Chỉ nhìn Diệp Khai lật tay làm mây ngửa tay làm mưa, chỉ mấy câu nói đã đem toàn bộ cán bộ chủ yếu của thành phố Long Thành hù dọa đến sững sờ, đã biết rõ thủ đoạn chính trị của tiểu tử này rồi, tuyệt đối không thể dùng tuổi tác đến cân nhắc.
- Vị bí thư trẻ tuổi này rốt cục là con cháu nhà ai đây?
Trong nội tâm Mộc Uyển Dung lập tức có chút tò mò.
Trong lòng bí thư thành ủy Kim Trạch Khải vừa sợ lại vừa giận, thân là người đứng đầu thành phố Long Thành, những tình huống này chưa hẳn là hắn có thể biết rõ, nhưng nếu như nói không hề nghe thấy chút nào, đây là chuyện không thể.
Chỉ là bí thư Chính pháp ủy (Ủy ban tư pháp) Quách Sĩ Tuyền cùng phó chủ tịch thành phố kiêm cục trưởng Cục cảnh sát Trữ Học Tư đều được xem như nhân mã dưới trướng hắn, lúc này bởi vì vụ án xe của Diệp Khai bị trộm lập tức rơi vào vị trí phi thường bị động, điều này làm trong nội tâm Kim Trạch Khải vạn phần tức giận.
Ở một phương diện khác, hắn hận hai người kia thật vô dụng, ở địa phương như khách sạn Long Thành mà bị người đem xe treo biển số của Bộ tổng tham mưu trộm đi, ở phương diện khác hắn lại hận Diệp Khai không lưu chút mặt mũi, ở hội nghị hoan nghênh lại vẽ mặt người công khai, tiểu tử ngươi chớp mắt đã đắc tội nhiều người như vậy, còn muốn lăn lộn tại Long Thành nữa hay sao?
Trên thực tế trong số những người đang có mặt tại đây, đối với tình huống của Diệp Khai hơi hiểu rõ một chút chính là tỉnh ủy trưởng ban tổ chức Lưu Nhất Sơn, nhưng lúc này trong lòng hắn cũng vô cùng phức tạp, tự nhủ con cháu Diệp gia quả nhiên là đủ vênh váo! Còn chưa phải là bí thư thành ủy hay chủ tịch thành phố đã bộc phát ra sức chiến đấu lớn như vậy, nếu về sau thật trở thành người đứng đầu, còn không biết sẽ làm sao giày vò đâu!
Lúc này trong nội tâm Lưu Nhất Sơn càng thêm xác định một việc, lần này Diệp Khai đến Long Thành tuyệt đối làm nhân vật quấy rối.
Bất luận là người trên đài chủ tịch cũng tốt, người bên dưới cũng thế, mọi người đều cảm thấy Diệp Khai tuổi trẻ khí thịnh, nhưng cũng không xem trọng phát triển của hắn ngày sau, ngươi chỉ mới tới đã đắc tội với nhiều người, bí thư Ủy ban tư pháp cùng cục trưởng Cục cảnh sát đều là nhân vật thực quyền, tuy bài danh trong Đảng so với bí thư Ban kỷ luật thanh tra như Diệp Khai còn chênh lệch hơn nhiều, cấp bậc cũng không bằng hắn, nhưng trong tay người ta nắm thực quyền ah.
Nếu như sau này bọn hắn không phối hợp trong công tác, thậm chí là tiêu cực biếng nhác thì công tác giám sát của Ban kỷ luật thanh tra làm sao có thể thuận lợi khai triển mở rộng?
Căn cứ vào những cân nhắc này, tất cả mọi người cảm thấy Diệp Khai vẫn còn quá trẻ tuổi, không hiểu được thuật giấu tài, bộc lộ tài năng chỉ biết gây thêm thù hằn quá nhiều, bất lợi với việc tiến bộ trong quan trường của hắn.
Ai, người trẻ tuổi dù sao cũng là người trẻ tuổi, không biết nặng nhẹ, không biết quý trọng thành tựu trước mắt.
Một cán bộ cấp chính sảnh mười chín tuổi, hơn nữa còn là bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố, là thực quyền, ngươi còn giày vò thêm nữa làm gì? Ẩn dật dưới địa phương làm quan chừng hai năm, không chừng sẽ đổi vị trí tốt hơn, vì trùng kích cấp phó tỉnh bộ mà cố gắng, không chừng trước hai mươi lăm đã đánh vỡ tốc độ thăng chức trong nước, một lần bước vào hàng ngũ cấp phó tỉnh bộ đâu.
Thế nhưng bây giờ ngươi lại giày vò thêm chuyện gì đâu này? Lúc họp hành ngươi ăn nói lung tung không khó, nhưng đắc tội nhiều người như vậy, về sau làm sao còn dừng chân được tại Long Thành?
Ai, đúng là vẫn còn quá trẻ tuổi, không biết nước sâu nước cạn trong Long Thành.
Bí thư Ban kỷ luật thanh tra tiền nhiệm kinh nghiệm chu đáo như vậy mà còn bị lật thuyền tại Long Thành, huống chi ranh con miệng còn hôi sữa như Diệp Khai?
Lúc này Diệp Khai đã mở ra điện thoại, trực tiếp nhấn lên nút phát loa lớn, sau đó hướng bên trong nói ra:
- Tôi là Diệp Khai, hiện tại tôi đang họp, bây giờ là hình thức phát loa lớn, tất cả mọi người trong hội trường đều có thể nghe được thanh âm của các anh!
Các anh? Người có tâm tư mẫn cảm lập tức liền chú ý tới lời nói của Diệp Khai, đối phương không chỉ có một người.
Tựa hồ cuộc điện thoại này Diệp Khai đã có dự liệu từ trước, cho nên hắn mới tin tưởng soàn soạt mở loa, tựa hồ là vì muốn cho mọi người nghe được thêm rõ ràng một ít.
- Chào Diệp bí thư, tôi là tư lệnh quân khu tỉnh Hà Đông Trình Quan Thu!
Tín hiệu điện thoại của Diệp Khai rất tốt, thanh âm rất rõ ràng, thanh âm từ bên trong truyền ra thông qua microphone tinh tường truyền tới trong lỗ tai mọi người trong hội trường.
Lúc này tất cả mọi người đều lặng im, trong mắt tràn đầy vẻ kinh dị cùng nghi kỵ, thậm chí là sợ hãi cùng bất an, có thể nói là đủ loại cảm xúc.
- Chào Trình tư lệnh, tôi là Diệp Khai.
Diệp Khai đáp lời:
- Tình huống hiện tại như thế nào rồi?
- Diệp bí thư, tôi cùng Quân ủy văn phòng tướng quân Lý Thiệu Phong đang ở chung một chỗ, tình huống hết thảy bình thường.
Thanh âm Trình Quan Thu lại dõng dạc vang lên trong điện thoại:
- Nhân viên chiến đấu tăng cường doanh của bộ đặc chủng chúng tôi tổng cộng có tám trăm ba mươi hai người, đang chuẩn bị sẵn sàng tác chiến, xin chỉ thị phải chăng có thể triển khai hành động truy bắt? Lặp lại thêm một lần, xin chỉ thị phải chăng có thể triển khai hành động truy bắt?
- Chỉ thị, lập tức triển khai hành động truy bắt!
Diệp Khai khí định thần nhàn đáp:
- Đối với đầu lĩnh bọn cướp, tất yếu bắt sống! Nhưng nhắc nhở các chiến sĩ nên chú ý an toàn, gặp được kẻ có võ trang dám phản kháng, có thể trực tiếp bắn chết! Cùng hung cực ác, bắn! Tội đáng chết hay không đáng chết, bắn!
- Rõ, chúng tôi lập tức chấp hành!
Tư lệnh viên quân khu tỉnh Hà Đông Trình Quan Thu lập tức nghiêm túc đáp.
Sau đó mọi người lại nghe được thanh âm binh sĩ chạy thình thịch trong điện thoại vang ra, còn có thanh âm tiếng quân xa nổ vang, tiếp tục, điện thoại đã dập máy.
Lúc này trong hội trường giống như vừa tạc nồi, người phía dưới rốt cục không còn cách nào ức chế được cảm xúc.
Mà phần đông ủy viên thành ủy trên đài chủ tịch đều trợn mắt há hốc mồm, ngay cả tỉnh ủy trưởng ban tổ chức Lưu Nhất Sơn cũng lau mồ hôi lạnh, hắn hoàn toàn không nghĩ đến Diệp Khai rõ ràng dám xuất ra thủ đoạn ác liệt như vậy, trực tiếp đem đại hội hoan nghênh biến thành đại hội thị uy.
Nếu như không phải hắn cùng tư lệnh quân khu tỉnh Hà Đông Trình Quan Thu có quan hệ không tệ, thường xuyên cùng nhau trò chuyện thì hắn cũng không dám xác định người mới nói chuyện với Diệp Khai là Trình Quan Thu thực sự, về phần một đại nhân vật khác được nhắc tới trong điện thoại, lại là tướng quân của văn phòng Quân ủy, càng làm cho người thêm chấn kinh.
Trình Quan Thu là người nào, đó là tư lệnh viên quân khu tỉnh, là một trọng những ủy viên tỉnh ủy, về phần văn phòng Quân ủy tướng quân, mặc dù mọi người cũng không rõ ràng đối phương rốt cục là ai, nhưng đó là tướng quân ah, dù là thiếu tướng cũng là trọng tướng trong quân, nếu không sẽ không khả năng bước chân vào Quân ủy.
Sự vụ quân đội, chính phủ địa phương không thể nhúng tay vào, cho dù là bí thư tỉnh ủy cùng chủ tịch tỉnh cũng rất khó dùng được tới bọn họ, trừ phi ở tình huống đặc thù, nhưng cũng phải trải qua lệnh phê chuẩn của Quân ủy mới có thể dùng tới.
Nhưng bây giờ hai gã tướng quân lại hướng một cán bộ cấp chính sảnh như Diệp Khai xin chỉ thị hành động, đây rốt cục là tình huống gì?
Đầu óc thật nhiều người tại thời khắc này đã hoàn toàn rối loạn.
Làm cho người cảm thấy khiếp sợ nhất chính là câu nói của Diệp Khai, cho dù tội đáng chết hay không đáng chết, dám phản kháng, bắn!
Ngữ khí đằng đằng sát khí như vậy, xuất từ miệng của một vị bí thư Ban kỷ luật thanh tra trẻ tuổi, xác thực đủ làm rung động lòng người.
Đây là dạng gia đình thế nào mới có thể bồi dưỡng ra một nhân tài nghịch thiên như vậy đây?
- Nhất đinh nhị vĩ tào tam bàn, tứ mao quải ngũ lục hòa thượng, còn có cái gì mà Long Thành tứ bá, rất lợi hại ah.
Lúc này Diệp Khai căn bản không nhìn tới sắc mặt khó coi của những người trên đài chủ tịch, trực tiếp vỗ bàn nói ra:
- Những người này ở trong thành phố Long Thành, cơ hồ là phụ nữ trẻ em đều biết, còn biên ra bài vè thật thuận miệng, có thể dễ dàng đọc thuộc lòng, còn có thể hát được cả làn điệu “Liên Hoa Lạc” rồi!
Mọi người nghe xong, muốn cười lại không dám cười, nghẹn đến mức phi thường khó chịu.
Làn điệu “Liên Hoa Lạc” tuy không phải hình thức khúc nghệ khởi nguyên tại Long Thành, nhưng vẫn có thị trường thật lớn, người biểu diễn đại đa số là đơn ca, tự ngâm tự hát, lại dùng nhạc đệm, bởi vì làn điện “Liên Hoa Lạc” tại Long Thành được chia thành bốn câu một đoạn, toàn dùng phương ngôn địa phương mà nhất trí nhập vận, cho nên có phần hợp với khẩu vị dân bản xứ, người nghe rất nhiều.
Không nghĩ tới Diệp Khai đi tới Long Thành còn chưa được ba ngày, ngay cả điều này cũng biết được, đúng là người có ý chí ah.
- Diệp Khai tôi đến Long Thành làm việc, cũng không có chuẩn bị lễ gặp mặt gì, lần này đánh đen trừ ác, xem như làm lễ gặp mặt cho dân chúng Long Thành rồi!
Lời của Diệp Khai vang vọng vô cùng khí phách.
Hắn vừa nói xong, hội trường trầm mặc, sau đó không biết là ai khởi đầu vỗ tay.
Ngay sau đó thanh âm tiếng vỗ tay bạo phát nhiệt liệt bên trong hội trường, liên tiếp, một tràng lại tiếp theo một tràng.
Trên thực tế rất nhiều cán bộ đang ngồi cũng vô cùng căm thù thế lực xã hội đen trong Long Thành tới tận xương tủy, những kẻ ác tồn tại chẳng những cấu thành uy hiếp đối với dân chúng bình thường tại Long Thành, đối với an toàn của bọn họ cũng tạo thành nhân tố không xác định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui