Quan Môn

Lần này Diệp Khai trọng quyền xuất kích, vận dụng lực lượng quân đội muốn đem những thế lực xã hội đen một lưới tóm gọn, xác thực là rất được lòng người.
Nghĩ thông suốt điểm này, Kim Trạch Khai biết rõ hai người Quách Sĩ Tuyền đã hoàn toàn hết cách cứu vãn, hiện tại hắn cần suy nghĩ là làm sao chữa trị quan hệ cùng Diệp Khai, tranh thủ không bị liên lụy vào trong chuyện này.
Bất quá hắn cũng hiểu rõ một chuyện, trải qua một phen giày vò như vậy, quyền uy của một bí thư thành ủy như mình trên cơ bản bị quét đi hầu hết, sau này xem như không còn nổi bật, nói không chừng có một ngày phải thoái vị.
Đã như vậy hắn cũng không còn lòng tranh đấu gì nữa.
Nhìn nữ chủ tịch thành phố Mộc Uyển Dung ngồi cạnh mình, lại nhìn bí thư Ban kỷ luật thanh tra tân nhậm trẻ tuổi tới mức khó tin kia, Kim Trạch Khải bỗng nhiên giác ngộ, mình đã lớn tuổi, còn tham luyến quyền vị như thế, có tác dụng gì đây? Cuối cùng còn không phải bị sóng sau dồn sóng trước hay sao.
Hiện tại là thời đại của người trẻ tuổi mất rồi.
Nhìn tình huống trong hội trường, tỉnh ủy trưởng ban tổ chức Lưu Nhất Sơn có chút cảm khái nói:
- Tôi xem tôi cũng không thể lưu lại quá lâu nữa rồi, phải nhanh chóng trở về báo cáo với các vị lãnh đạo tỉnh ủy.
Thành phố Long Thành xảy ra tình huống lớn như vậy, hắn phải lập tức chạy trở về cùng bí thư tỉnh ủy đồng chí Anh Thành, chủ tịch tỉnh đồng chí Nhạc Sơn làm báo cáo, thảo luận chuyện này nên xử lý như thế nào.
Mặc dù nói đây là vấn đề của thành phố Long Thành, nhưng dù sao nơi này cũng là tỉnh thành, liên lụy khá rộng, nhất định phải thận trọng một ít.
- Lưu bộ trưởng xin dừng bước, uống vài chén trà rồi hãy đi.
Kim Trạch Khải vẫn không nói gì, Diệp Khai đã mở miệng trước:
- Hành động lần này đoán chừng chỉ khoảng nửa giờ mà thôi, hiện tại đã qua một nửa thời gian, ngài ngồi lại trong chốc lát, sẽ không chậm trễ đâu. Bên tỉnh ủy chúng ta cũng cần cung cấp cho các vị lãnh đạo một phần tài luyện nguyên vẹn, nhờ ngài mang về.
- Vậy thì…ngồi thêm lát nữa.
Lưu Nhất Sơn nghe xong liền ngồi yên trở lại.
Ngoài miệng Diệp Khai nói chuyện thật khách khí, lưu khách đãi trà, kỳ thật đổi một cách nói khác chính là muốn Lưu Nhất Sơn ngồi thêm một lúc, trấn trụ những cán bộ không nên đi ra ngoài ăn nói lung tung lộn xộn, tránh khỏi việc tin tức bị truyền ra ngoài, ảnh hưởng hành động vây bắt.
- Hiện tại nếu như không có chuyện gì, như vậy mọi người cùng nhau học tập một chút về điều lệ Đảng cùng chuẩn tắc trong sạch hóa bộ máy chính trị đi. Đoán chừng mọi người đều đã được học thuộc lòng, vậy tôi kể một chút gần đây trung ương đốc thúc xử lý vài vụ đại án, mấy vụ án này còn chưa chính thức được đưa vào tài liệu học tập cho cán bộ đảng viên, bất quá đối với chúng ta vẫn có tác dụng dự cảnh đấy.
Diệp Khai đảo khách thành chủ, giống như hắn mới là người chủ trì, bắt đầu miệng lưỡi lưu loát diễn thuyết.
- Nguyên tắc làm việc của Ban kỷ luật thanh tra là răn trước ngừa sau, trị bệnh cứu người, mục đích chúng tôi trừng trị hủ bại không phải là muốn chém bao nhiêu cái đầu, mà là muốn cứu vãn một nhóm lớn cán bộ…
Diệp Khai ngồi ở đó oa oa lạp lạp nói chừng nửa giờ, Lưu Nhất Sơn lại không chút phát giác thời gian đã trôi qua, mà những người khác đều nghe được nhập thần, ngay cả những người trong lòng có chuyện cũng không tự chủ được lắng nghe Diệp bí thư làm diễn thuyết.
Diệp Khai liên tiếp kể lại vài vụ đại án trọng đại gần đây, sự tình liên quan tới bí văn của cao tầng trung ương, nghe đến mức mọi người kinh hãi lạnh mình, không nghĩ tới đại nhân vật đã tiến vào Cục chính trị trung ương lại bị đánh gục, nếu không phải do Diệp Khai ở đây kể lại mọi chuyện, bọn họ thật sự không thể tưởng tượng được tính phức tạp trong những sự kiện này.
- Tay không biết giữ, thò tay tất bị bắt. Dưới sự giám sát của Đảng cùng nhân dân, dưới ánh mắt vạn chúng nhìn trừng trừng thật khó tránh thoát được!
Diệp Khai tỏ vẻ chưa thỏa mãn, nói:
- Công tác của Ban kỷ luật thanh tra kỳ thật rất khó làm, bí thư Ban kỷ luật thanh tra là thần chê quỷ ghét, từ xa mọi người nhìn thấy đã muốn đi vòng qua. Nói thật, tự bản thân tôi cũng không muốn làm công việc này, sở trường của tôi là làm kinh tế kiến thiết. Nhưng tổ chức đem tôi an bài trên vị trí như vậy, tôi chỉ có thể tận chức tận trách mà thôi.
Chủ tịch thành phố Mộc Uyển Dung nghe xong cũng có chút oán thầm nói:
- Còn đòi tận chức tận trách sao, hội nghị hoan nghênh nhậm chức còn chưa mở xong, đã bắt giữ bí thư Ủy ban tư pháp cùng cục trưởng Cục cảnh sát thành phố, đoán chừng từ khi lập quốc cho tới bây giờ, cũng chưa từng xuất hiện một vị bí thư Ban kỷ luật thanh tra cường thế đến như vậy đi?
Bất quá nàng cũng rất tò mò, không biết Diệp Khai đưa phần hồ sơ cho Kim Trạch Khải cùng Lưu Nhất Sơn rốt cục là vật gì khiến cho Lưu Nhất Sơn xem xong liền lập tức biểu lộ thái độ, đại biểu tỉnh ủy hủy bỏ chức vụ trong đảng của Quách Sĩ Tuyền cùng Trữ Học Tư, giao cho Ban kỷ luật thanh tra xử lý.
Phần tài liệu này nhất định là rất có sức nặng, nếu không cũng sẽ không làm cho Lưu Nhất Sơn bày tỏ thái độ rõ ràng như thế.
Trong lòng của nàng có chút mất hứng, bởi vì không có người nào cho nàng xem qua phần hồ sơ kia.
- A, nói nhiều lời như vậy, nhìn qua thời gian đã không còn bao nhiêu, thật sự làm trễ nãi thời gian quý giá của các vị đồng chí.
Diệp Khai nói ra:
- Nhưng để mọi người ôn lại chuẩn tắc làm việc trong sạch hóa bộ máy chính trị, minh xác trách nhiệm nghĩa vụ, cũng là có tất yếu thôi. Hôm nay tới đây đi, Kim bí thư xem thử còn có chuyện gì cần xử lý nữa hay không?
Lúc này sắc mặt Kim Trạch Khải đã khôi phục lại như thường, hắn tự nghĩ bản thân mình xem như có hạnh kiểm không tệ, cũng không có gút mắc tiền tài gì với Quách Sĩ Tuyền, nghĩ tới sẽ không có gì trở ngại, nhiều nhất là bị lỗi không đủ trách nhiệm của một lãnh đạo mà thôi, tâm tình đã bình tĩnh trở lại, lúc này nghe Diệp Khai hỏi, gật đầu nói:
- Mọi người sau khi trở về nên lĩnh hội lại những gì Diệp bí thư đã nói, tan họp.
Vừa nói tan họp, Kim Trạch Khải chợt phát hiện chính mình có chút thất lễ, tỉnh ủy trưởng ban tổ chức Lưu Nhất Sơn vẫn còn ngồi nơi đó, như thế nào cũng nên hỏi ý kiến của hắn trước tiên.
Nhưng Kim Trạch Khải suy nghĩ lại, dù sao tiền đồ của mình đã ảm đạm, cũng không còn gì muốn tiếp tục phấn đấu, chậm trễ hắn một chút cũng không có gì, nhớ lại khi nãy Lưu Nhất Sơn tuyên bố hủy bỏ chức vụ của Quách Sĩ Tuyền cùng Trữ Học Tư trong Đảng cũng không hề nói qua với hắn một câu, hơn nữa ngay cả phần hồ sơ cũng bị lấy mất, điều này làm trong nội tâm Kim Trạch Khải cảm thấy không được thoải mái.
- Ông làm được mùng một, thì tôi sẽ làm mười lăm.
Kim Trạch Khải nghĩ thầm.
Nhưng tựa hồ do hắn suy nghĩ quá nhiều, lúc này tâm tư của Lưu Nhất Sơn cũng không đặt trong chuyện lễ tiết như vậy, hắn đang tập trung tinh thần muốn nhanh chóng chạy trở về đem chuyện này báo cáo với lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy mới xong, dù sao Long Thành xảy ra chuyện lớn như vậy, Diệp Khai xuất ra thủ đoạn làm mọi người vô cùng khiếp sợ, nhất định phải có một kế hoạch xử lý mới được.
Chương 515: Diệp bí thư giáo dục cán bộ. (P2)
Bởi vì nghĩ đến chuyện này cho nên Lưu Nhất Sơn cũng không chú ý tới suy nghĩ của Kim Trạch Khải.
Ở thời điểm mấu chốt như thế, những tiểu tiết đã không còn gì trọng yếu.
Ngược lại Kim Trạch Khải vừa tuyên bố tan họp, trong phòng họp liền giống như ong vỡ tổ, ông một tiếng, lập tức liền giải tán, hoàn toàn không còn vẻ ung dung thong thả như ngày xưa.
Trong tầm mắt của mọi người khắp nơi đều là cán bộ chạy nhanh ra ngoài, những cán bộ bình thường chỉ quen an nhàn sung sướng hiện tại giống như muốn tìm vòng tay mẫu thân ôm ấp an ủi, chen chúc chạy ra cửa, thậm chí có người còn bị giẫm mất giày, chèn phá quần áo nhưng vẫn không quản tới, chỉ muốn nhanh chóng xông đi ra bên ngoài.
Những người trên đài hội nghị nhìn thấy đều nghẹn họng trân trối, ngạc nhiên không thôi.
Dựa theo quy củ bình thường, những người lãnh đạo còn chưa rời khỏi đài chủ tịch thì bên dưới không cho phép tán loạn như thế.

Nhưng mà hôm nay, quy củ gì cũng không còn, Diệp Khai ở trong hội trường hung hăng càn quấy, điều động quân đội tiến hành đánh gian trừ ác, thậm chí ngay tại hiện trường bắt giam bí thư Ủy ban tư pháp cùng cục trưởng Cục cảnh sát thành phố, đây là chuyện hoàn toàn ngoài dự đoán mọi người, tình hình hiện tại xem như đã không có gì hiếm thấy.
Hơn nữa mọi người từ trên cao nhìn xuống, lúc này liền nhìn thấy thật rõ ràng, rất nhiều người vội vã lấy ra di động không biết muốn gọi điện thoại cho ai, hành động vội vàng kia hiện rõ mồn một trước mắt.
- Xem đi, mọi người đối với chuyện này quả nhiên phản ứng kịch liệt.
Diệp Khai có chút xem thường nói:
- Muốn mật báo thì cũng đã chậm!
Dựa theo tốc độ xuất binh của quân đội, nửa giờ chấm dứt chiến đấu là chuyện đương nhiên, cho nên Diệp Khai hoàn toàn không chút lo lắng sẽ xảy ra tình huống gì, hiện tại duy nhất cần phải chú ý là cuộc chiến đấu lần này có thể bắt được bao nhiêu đầu đảng tội ác? Trong chiến đấu phải chăng có chiến sĩ vì vậy mà xuất hiện tình huống thương vong.
- Lời này của Diệp bí thư nghe không được công chính, đội ngũ cán bộ thành phố Long Thành tuyệt đại đa số đều là cán bộ tốt!
Một vị ủy viên thành ủy bên cạnh cũng có chút không vui nói với Diệp Khai.
- Đại đa số là tốt sao?
Diệp Khai cười cười nói:
- Ha ha, tôi cũng hi vọng là như vậy, nếu như vậy công tác của chúng tôi thật sự dễ dàng, nhưng…đôi khi cũng không được như mong muốn đâu.
Nhưng sau khi đi ra ngoài, liền nhìn thấy mọi người cầm di động tìm tín hiệu, chỉ nghe được từng đợt thanh âm “alo alo” không ngừng, nhưng không thấy có người nào có thể gọi được ra ngoài.
- Kỳ thật không cần gọi điện, bởi vì bên trong tòa nhà này không nhận được tín hiệu điện thoại được đâu.
Diệp Khai nhìn thấy cười nói. 
- Vì sao vậy?
Chủ tịch thành phố Mộc Uyển Dung nghe xong, cũng có chút kỳ quái hỏi thăm.
- Bởi vì tòa nhà này đã sử dụng máy cản tín hiệu điện thoại chuyên dụng của quân đội, cho nên điện thoại của mọi người đã hoàn toàn mất đi tác dụng.
Diệp Khai giải thích với nàng:
- Cô chứng kiến chút ít người vội vàng gọi điện thoại kia đi, tuyệt đối đều là hướng ra bên ngoài mật báo, mà không phải nhận được điện thoại, cần tìm chỗ nghe!
- Thì ra là như vậy…
Mộc Uyển Dung nghe xong cũng có chút ít kinh ngạc, không nghĩ tới thủ đoạn của Diệp Khai một khâu tiếp một khâu, đem đám đông đùa bỡn trong lòng bàn tay, mờ mịt không ai hay biết.
- Nhưng nếu đi ra khỏi đại viện thành ủy, thì có thể thu được tín hiệu điện thoại rồi.
Diệp Khai còn nói thêm.
- Đương nhiên, nếu như sử dụng điện thoại cố định thì sẽ không bị xuất hiện tình huống che chắn tín hiệu.
- Điện thoại cố định không có biện pháp che chắn hay sao?
Mộc Uyển Dung có chút tò mò hỏi thăm.
- Tuy không dễ che chắn, nhưng có thể truy tung, điều tra rõ là người nào đã tiến hành liên hệ!
Diệp Khai hồi đáp.
Trong tiếng huyên náo của mọi người, Diệp Khai lần đầu tiên đi vào Long Thành lộ diện, đã khiến cho oanh oanh liệt liệt.
Diệp Khai đứng nói chuyện cùng Mộc Uyển Dung, bên cạnh có người thính tai đã nghe được lời của họ.
Sau đó liền nhìn thấy thật nhiều người hướng bên ngoài đại viện thành ủy chạy vội đi ra, loại cảm giác này chẳng khác gì như gặp động đất.
Diệp Khai nhìn thấy, cau mày nói với Mộc Uyển Dung:
- Mộc chủ tịch, xem ra công tác của Ban kỷ luật thanh tra tại Long Thành thật sự khó làm ah.
Hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng những người kia vội vàng chạy ra ngoài là vì công tác, mật báo mới là sự thật.
Bất quá Diệp Khai sẽ không đi quản những việc nhỏ nhặt không đáng kể kia, bởi vì có câu nói quá hung hăng sẽ thành dở, cán bộ cũng là người, cùng một ít thế lực địa phương hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút quan hệ, thậm chí là có quan hệ thân thích, ở trong phòng họp ngây người hơn một giờ là đã đầy đủ.
Lúc này thả họ đi ra, liên lạc bên ngoài, cho dù tin tức bị tản mát đi ra cũng không còn quan trọng.
- Kim bí thư, Mộc chủ tịch, các vị đồng chí.
Đi một đoạn đường, Diệp Khai chợt đề nghị:
- Đoán chừng quân khu tỉnh Trình Quan Thu tư lệnh còn có phó chủ nhiệm văn phòng Quân ủy tướng quân Lý Thiệu Đông hiện tại đã bắt đầu thống kê công tác thành quả chiến đấu rồi, tôi nghĩ chúng ta cần phải đi an ủi một chút cho thỏa đáng, tốt nhất để gọi điện cho đài truyền hình cũng tới, làm tin tức chuyên mục, cũng tốt cho việc đả kích khí diễm hung hăng càn quấy của thế lực xã hội đen, phát huy chính khí mạnh mẽ, mở rộng chính nghĩa, để cho nhân dân toàn thành phố ủng hộ ý chí chiến đấu, đem công tác đánh đen trừ ác của thành phố chúng ta càng thêm xâm nhập, đây cũng là công trình chiến tích hạng nhất của thành ủy cùng ủy ban thành phố năm nay, là công trình dân tâm!
Bí thư thành ủy Kim Trạch Khải đang thật phiền muộn, bỗng nhiên nghe xong Diệp Khai nói như vậy, lập tức kịp phản ứng.
Rất hiển nhiên, hiện tại Diệp Khai cũng không có ý định tiếp tục mở rộng thành quả chiến đấu, hắn ở trước mặt toàn thể cán bộ thành phố một lần hành động bắt giữa bí thư Ủy ban tư pháp Quách Sĩ Tuyền cùng cục trưởng Cục cảnh sát Trữ Học Tư, đã tương đối hài lòng rồi, huống hồ còn xuất động quân đội tiến hành vây bắt thế lực xã hội đen trong toàn thành phố, đây là chiến tích mạnh mẽ, không ai đoạt được.
Đã đến trình độ này, mục đích Diệp Khai cường thế hàng lâm thành phố Long Thành đã đạt đến, hắn không cần tiếp tục đi trêu chọc người khác, ít nhất trước khi có người muốn trêu chọc tới hắn, hắn cũng không cần tiếp tục đi gây xích mích với ai.
Cho nên Diệp Khai sẽ không để ý đem phần này chiến tích biến thành chiến tích chỉnh thể hạng nhất của thành ủy cùng ủy ban thành phố Long Thành.
- Đồng chí Diệp Khai đề nghị rất tốt!
Kim Trạch Khải lập tức liền làm ra hưởng ứng tích cực, hắn quay đầu nói với Mộc Uyển Dung:
- Mộc chủ tịch, cô xem như vậy được không? Các chiến sĩ bên quân đội khẳng định rất khổ cực, hơn nữa trong quá trình vây bắt cũng rất dễ dàng xuất hiện tình huống thương vong, chúng ta có thể thông qua đưa tặng một số khoản tiền, với tư cách an ủi? Đồng thời có thể từ bên bệnh viện thành phố điều động một phần lực lượng nòng cốt đi qua trợ giúp?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui