Quan Môn

- Kim Ti Nhãn Kính! Bạch Kiểm Dương Mao! Hai thằng ranh con kia!
Tam Mã Hổ lớn tiếng nói:
- Hôm nay…
Hắn còn chưa nói xong, chợt nghe từ bên ngoài có thanh âm ném vào vài món đồ vật, lăn ùng ục trên mặt đất.
- A?
Mọi người nhìn thấy mấy món đồ vật kia sững sờ, không biết là cái quái gì.
Nhưng rất nhanh từ trong những chiếc hộp kia toát ra khói đặc cuồn cuộn, ngay lập tức tràn ngập trong sân.
- Bom cay, khục khục, tại sao có loại vật này?
- Nhất định là đám quỷ kia bao vây chúng ta!
- Các huynh đệ, con mẹ nó, lao ra!
Mọi người kêu loạn lao ra bên ngoài, vừa ra tới cửa, còn chưa lao ra đã bị một loạt đạn da bắn ngược trở về.
Loại đạn này tuy lực sát thương yếu kém, nhưng nếu đánh trúng chỗ hiểm vẫn có thể lấy mạng người, có không ít người trúng đạn ai ai lăn lộn hét thảm trên mặt đất.
- Ném xuống vũ khí, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống, chậm rãi đi ra ngoài!
- Nộp vũ khí đầu hàng không giết, nếu không giết chết bất luận tội!
Sau đó liền nghe được thanh âm súng tiểu liên.
- Hỏng mất, Hổ ca, không phải đám quỷ kia, là người của quân đội!
Một người bên cạnh Tam Mã Hổ luống cuống, hắn đã từng đi lính, nghe xong thanh âm này cũng biến là bộ đội tác chiến chính quy, chân liền mềm nhũn.
- Đầu hàng đi, gặp quân đội, mày còn muốn lao ra?
Tam Mã Hổ cũng lập tức ỉu xìu.
Bọn hắn tuy có thể xưng bá trong hắc đạo Long Thành, xem như là những tên côn đồ liều mạng, nhưng xác thực không thể đánh đồng cùng quân đội, nếu xung đột trực tiếp, chỉ còn một con đường chết, những binh sĩ này thực sự có can đảm nổ súng!
Tư lệnh quân khu tỉnh Hà Đông Trình Quan Thu cùng phó chủ nhiệm văn phòng Quân ủy tướng quân Lý Thiệu Phong đang ngồi trong Bộ tư lệnh quân khu tỉnh, không ngừng nhận lấy báo cáo tin tức mà bộ hạ truyền về về tiến triển trong hành động truy bắt thế lực xã hội đen thành phố Long Thành.
- Thoạt nhìn tiến triển không tệ, có thể làm tổng kết hành động được rồi.
Tướng quân Lý Thiệu Phong cười nói với Trình tư lệnh.
- Lãnh đạo Quân ủy tự mình đến Long Thành đốc thúc, nếu chúng tôi còn làm hư, đây thật sự là không còn mặt mũi đứng tại nơi này.
Trình tư lệnh cười ha hả đáp.
Mặc dù nói quân hàm của hai người đều là thiếu tướng, nhưng mỗi người có ưu thế cũng không thể dễ dàng đem ra so sánh.
Là tư lệnh quân khu của một tỉnh, ưu thế của Trình Quan Thu là tính tự chủ mạnh hơn một ít, ở trong quân khu tỉnh Hà Đông, trên cơ bản đều do hắn định đoạt, so sánh thoải mái, nếu không có chuyện gì đặc thù sẽ không có người quản thúc hắn.
Mà ưu thế của Lý Thiệu Phong là hắn ở gần vua hưởng lộc vua, nếu như làm việc thỏa đáng thì rất dễ dàng lên chức, quân hàm tăng lên dễ hơn một ít, nhưng tai hại cũng thật rõ ràng, thủ đô là dưới chân thiên tử, cấp bậc thiếu tướng thật sự có chút hơi thấp, bên trong đại viện Quân ủy thượng tướng thậm chí còn có cả đống lớn, đừng đề cập tới cái gì mà trung tướng hay thiếu tướng, cấp bậc đại tá cũng chỉ làm chân chạy việc mà thôi.
Nói trắng ra, tai hại của Lý Thiệu Phong là không được tự do, bị người quản thúc tương đối nhiều.
- Đội ngũ quân khu tỉnh Hà Đông vẫn rất có sức chiến đấu, điểm này không thể nghi ngờ.
Lý Thiệu Phong gật đầu nói.
- Đều do lãnh đạo Quân ủy hữu lực, chỉ huy thỏa đáng mà thôi.
Đã Lý Thiệu Phong biết nể tình như vậy, Trình Quan Thu cũng không để ý lấy lòng hắn vài câu, dù sao mỗi người đều có thể tự nâng kiệu hoa, ai ai cũng đều có lợi.
Lần này trên Quân ủy trực tiếp phái xuống nhiệm vụ, làm tốt đẹp sẽ được thêm điểm trong lòng lãnh đạo Quân ủy, loại chuyện tốt này bình thường không dễ dàng gặp được, hai người may mắn gặp dịp, lại không thấy có phong hiểm gì, chỉ ngồi không đã đạt được phần công tích, cớ sao mà không làm?
Lại nhắc tới còn phải cảm tạ vị tân nhậm bí thư Ban kỷ luật thanh tra Diệp Khai, nếu không có hắn đi thêu dệt chuyện cũng sẽ không có chiến dịch lần này.
Hai vị tướng quân ngồi cùng một chỗ, thông tín viên không ngừng đem tình hình chiến đấu báo cáo trở về, chợt nghe được tin chiến thắng không ngừng truyền tới, tâm tình đều thật tốt.
- Báo cáo!
Ngoài cửa lại có người hô lên.
- Vào đi.
Trình Quan Thu trầm giọng đáp.
- Báo cáo thủ trưởng!
Ngoài cửa có một vị thiếu tá quan quân bước vào kính lễ hai người, lại báo cáo:
- Báo cáo thủ trưởng, những vị lãnh đạo của thành ủy cùng ủy ban thành phố Long Thành ở bên ngoài, đã đến rất nhiều người.
- Ân?
Trình Quan Thu nghe xong có chút nghi hoặc, trong lòng tự nhủ những người kia lại đến làm chi, chẳng lẽ đến tìm phiền toái sao?
Lần này bọn họ hành động cũng không chào hỏi qua lời nào với chính phủ thành phố, tuy nói Trình Quan Thu là ủy viên tỉnh ủy, địa vị cao hơn đám ủy viên thành ủy kia không ít, thế nhưng làm như vậy cũng có chút chen chân đấy, dù sao hàng năm thành phố Long Thành ủng hộ quân khu đều đạt được đơn vị tiên tiến, chỗ tốt cũng không thiếu thốn cho quân đội chút nào.
- Đi ra ngoài nhìn xem chứ sao.
Lý Thiệu Phong ngược lại không tin bên chính phủ thành phố dám đưa nghi vấn về hành động của quân đội.
Hắn là phó chủ nhiệm văn phòng Quân ủy, tự nhiên không có quan hệ gì với chính phủ địa phương, cũng không sợ bị người ý kiến.
Trong lòng Trình Quan Thu thầm nhủ đã có phó chủ nhiệm văn phòng Quân ủy như Lý Thiệu Phong ngăn cản phía trước, như vậy áp lực trên người hắn đã nhẹ hơn rất nhiều, cũng vui vẻ đem chuyện này giải quyết sạch sẽ cho xong, liền gật đầu đáp ứng.
Vì vậy hai vị tướng quân sửa sang lại quân phục chỉnh tề, đội nón đi ra ngoài.
Nhưng ra đến bên ngoài chợt quan sát, thì cảm thấy có chút giật mình, nguyên lai bên chính phủ thành phố không giống như tới tìm phiền toái mà lại giống như tới để ủy lạo.
Bên trên năm chiếc xe chứa đầy vật tư ủy lạo, còn treo băng rôn màu, trên một chiếc xe phía trước còn đặt một chiếc trống lớn, có ba người vây quanh gõ trống, bên cạnh còn mười mấy người gõ chiêng, đúng với câu chiêng trống vang trời, cờ màu bồng bềnh, tràng diện mười phần náo nhiệt.
Sau đó, trong vẻ mặt kinh ngạc của Trình Quan Thu cùng Lý Thiệu Phong, liền thấy được những người lãnh đạo của thành ủy cùng ủy ban thành phố Long Thành bước xuống xe, chỉ thấy bí thư thành ủy Kim Trạch Khải cùng chủ tịch thành phố Mộc Uyển Dung dẫn đầu, có hơn mười ủy viên đại biểu của thành ủy cùng ủy ban thành phố đều đến, Diệp Khai cũng đi bên trong, hơn nữa vị trí của hắn cũng gần phía trước, ngay sau lưng Kim Trạch Khải cùng Mộc Uyển Dung.
Dù sao Diệp Khai là cán bộ cấp chính sảnh, không ai dám đem hắn đặt ở đằng sau, thậm chí là phó bí thư thành ủy Tạ Thế Hào cũng không dám đi phía trước hắn, bởi vì uy lực Diệp Khai gây ra thật sự là quá mức mãnh liệt, trải qua sự kiện hôm nay, đã sớm ghi khắc trong nội tâm các cán bộ thành phố Long Thành, lưu lại ấn tượng không cách nào phai mờ.
Kim Trạch Khải quay đầu lại liếc mắt nhìn Diệp Khai, trong lòng tự nhủ thật không biết cao tầng làm vậy là có ý gì?
Đã cho Diệp Khai cấp chính sảnh, còn không bằng đem hắn nhét vào một thành phố địa cấp nào đó làm chủ tịch thành phố là được rồi, lấy tới Long Thành lại đi làm bí thư Ban kỷ luật thanh tra, xem như là cao phối trương dương, lại làm cho người thật sự khó ứng phó.
Ban kỷ luật thanh tra là một bộ môn có tính độc lập tương đối cao, bình thường không thèm mua trướng của bí thư thành ủy, lần này xuất hiện người như Diệp Khai, còn cuồng tới mức không biên giới, thật sự là không biết nên làm sao đối đãi với hắn.
Kim Trạch Khải vừa nghĩ tới vấn đề này liền cảm thấy có chút đau đầu, hiện tại dù sao hắn vẫn là bí thư thành ủy, mặc dù nói hôm nay cuối cùng Diệp Khai đã cho hắn một bậc thang đi xuống, lại để cho thành ủy cùng ủy ban thành phố tổ chức hoạt động ủy lạo an ủi, cũng đồng ý đem hoạt động đánh hắc trừ ác hôm nay tính toán lên chiến tích của thành ủy cùng ủy ban thành phố, nhưng bất kể nói như thế nào trong lòng của hắn cũng cảm giác phi thường không được tự nhiên.
Diệp Khai làm như vậy chẳng khác gì đang dỗ trẻ con, đánh một roi cho một quả táo ngọt, không xem hắn vào trong mắt ah!
- Trình tư lệnh!
Kim Trạch Khải thấy được Trình Quan Thu, thật xa đã lên tiếng chào hỏi. Mặc dù nói cấp bậc của Trình Quan Thu cao hơn hắn, nhưng là quan địa phương, Kim Trạch Khải cũng có một ít ưu thế, nhất là phương diện sinh hoạt của gia đình quân nhân trong quân khu tỉnh rất nhiều đều cần thành ủy cùng ủy ban thành phố đến hỗ trợ, cho nên quân khu tỉnh cùng thành phố có quan hệ cũng rất gần, không tính là lạ lẫm.
- Kim bí thư sao lại tới đây, còn có Mộc chủ tịch, các vị, ha ha…
Trình Quan Thu tươi cười đón chào, vừa bắt tay mọi người vừa giới thiệu Lý Thiệu Phong:
- Vị này chính là phó chủ nhiệm văn phòng Quân ủy Lý Thiệu Phong, mấy vị này là quan phụ mẫu Long Thành chúng ta, ha ha…
Về phần quân hàm của Lý Thiệu Phong, ngược lại không cần giới thiệu, chỉ nhìn một ngôi sao vàng trên vai mọi người đều biết rõ vị này là tướng quân, cũng cùng một cấp bậc với Trình tư lệnh, đều là thiếu tướng.
- Chào Lý tướng quân, một đường khổ cực.
Kim Trạch Khải mở miệng cảm tạ.
Trong lòng Trình Quan Thu cùng Lý Thiệu Phong đều có chút kinh ngạc, không biết ý tứ của những người lãnh đạo thành ủy cùng ủy ban thành phố khi tới đây, mặc dù nói thoạt nhìn giống như đến ủy lạo, nhưng ở thời kỳ mẫn cảm như vậy mà chạy tới an ủi thật làm người không đoán được tâm tư bên trong.
Diệp Khai ở bên cạnh nói:
- Quân khu tỉnh dưới sự chỉ đạo của Quân ủy trợ giúp thành phố Long Thành đánh gian trừ ác, các cán bộ Long Thành chúng tôi hết sức cảm kích nên muốn phát động quần chúng đến ủy lạo các vị chiến sĩ, xe tải bên ngoài đều là vật tư ủy lạo, Lý tướng quân ở xa tới là khách, chuyện này Trình tư lệnh nhìn xem rồi thu nhận ah!
Trình Quan Thu nghe xong hiện tại mới hiểu được là chuyện gì xảy ra, thoạt nhìn vẫn là do Diệp Khai ra sức, lập tức cười nói với Lý Thiệu Phong:
- Các đồng chí bên địa phương thật là quá mức khách khí rồi, bất quá thành phố Long Thành vốn đã là thành thị điển hình chuyên ủng hộ quân khu chúng tôi đã nhiều năm, mối tình cá nước giữa quân dân luôn thâm sâu thật sự.
Sau đó hắn lại nhìn Kim Trạch Khải cùng Mộc Uyển Dung nói ra:
- Đã là một phen tâm ý của các đồng chí, chúng tôi từ chối thì thật bất kính, tôi thay mặt các chiến sĩ cảm ơn một phen tâm ý của các đồng chí.
Lý Thiệu Phong cũng đã hiểu được nguyên nhân của chuyện này từ đầu tới cuối, không khỏi đối với thủ đoạn chính trị của Diệp Khai vô cùng bội phục. Trong lòng hắn tự nhủ tiểu tử này của Diệp gia thật không biết làm sao mà sinh ra được đấy, trách không được đồng chí Diệp Tương Khôn bảo bối hắn như vậy, một chuyện như thế mà cũng có thể làm kinh động tới đồng chí Giang Thành phái chính mình đi trợ trận cho hắn, lúc này xem ra Diệp Khai xác thực là có chỗ hơn người.
Dùng niên kỷ mười chín tuổi lẻ loi một mình đi vào thành phố Long Thành, không tới ba ngày đã quấy lên sóng gió động trời, ra tay bất phàm, lần này đoán chừng sẽ làm chấn động trong cả nước, thậm chí ánh mắt mọi người đều sẽ tập trung tới vùng trung bộ Hoa Bắc Long Thành này rồi.
Bất quá Lý Thiệu Phong cũng không hiểu được, hắn kỳ quái tại sao Diệp gia lại làm như thế này đây?
Theo đạo lý, ở trong nhà xuất hiện một đứa cháu có năng lực như vậy, phải nên giấu tài mới đúng, chờ khi tuổi lớn hơn một chút, rèn luyện nhiều hơn, sau đó di chuyển các nơi đảm nhiệm cùng thu hoạch kinh nghiệm và tư lịch một thời gian, sau đó dốc hết lực lượng toàn tộc một lần hành động trèo lên đỉnh cao, đó mới là mưu tính thành công nhất, lần này lại để cho Diệp Khai cao điệu như vậy xuất hiện, thật sự là có chút đốt cháy giai đoạn rồi.
Nếu như nói Lý Thiệu Phong là người nhà Diệp gia, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép làm loại chuyện này.
Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của Lý Thiệu Phong, hắn vừa nghĩ tới những đại nhân vật trong Diệp gia, lập tức liền cảm thấy bên trong phải có vấn đề gì, nếu không Diệp gia có tới ba vị ủy viên Cục chính trị trung ương, một vị ủy viên thường vụ trung ương, đội hình khổng lồ như vậy làm sao không nghĩ ra loại chuyện này?
Bọn họ làm như vậy đương nhiên là có đạo lý của mình, chính mình nhìn không thấu chỉ bởi vì cảnh giới của mình quá thấp mà thôi.
Trong lúc nói chuyện, xe tải mở ra, các chiến sĩ theo dẫn dắt của quan quân bắt đầu giúp đỡ khiêng hàng hóa ủy lạo xuống dưới, xem qua đều là vật tư mà quân đội cần dùng, ngoài ra còn có chút hàng hóa do các đại thương trường quyên tặng, có thịt còn có đồ hộp, rượu cũng có, còn có một ít là đồ dùng văn phòng cho các vị thủ trưởng quân khu sử dụng.
Trình Quan Thu nhìn thấy, trong lòng cười thầm, tự nhủ xem như lần này xuất lực không uổng phí, đoán chừng quân đội ít nhất có thể tiết kiệm được trên triệu đồng phí tổn, thoạt nhìn bên thành phố chảy máu không ít ah, năm nay thành thị điển hình song ủng thành phố Long Thành sẽ không chạy đi đâu được.
Nhưng suy nghĩ một chút cũng là có đạo lý, quân đội trợ giúp địa phương đánh hắc trừ ác, địa phương ủy lạo ủng hộ quân đội, đây là một tư liệu sống trình báo rất tốt.
Không nghĩ tới ra công xuất lực cho Diệp Khai, còn có được thu hoạch tốt như vậy, trước kia trong lòng Trình Quan Thu vẫn còn chút khó chịu nho nhỏ, cảm thấy Diệp Khai dùng Quân ủy tới hăm dọa mình, nhưng hiện tại nhìn thấy kết quả này, thiếu chút là cười mở cờ trong bụng.
Những vị lãnh đạo thành ủy cùng ủy ban thành phố, cùng lãnh đạo quân khu tỉnh cùng nhau đi vào trong văn phòng, lính cần vụ bưng trà cùng hoa quả điểm tâm mang lên, mọi người cười cười nói nói, cảnh tượng quân dân hài hòa.
- Do lãnh đạo tỉnh ủy duy trì, thành ủy cùng ủy ban thành phố liên hợp lực lượng vũ trang quân khu tỉnh, dùng uy thế lôi đình vạn quân, tiến hành kiên quyết đả kích thế lực xã hội đen thành phố đã trường kỳ hoành hành từ lâu, thủ tiêu những kẻ phạm tội cùng hung cực ác, bắt giữ hơn trăm người hiềm nghi phạm tội…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui