Quan Môn


- Vì cái gì?
Diệp Khai nhìn qua Quách Du Du đang dùng tay che ngực, nghiêm túc hỏi.
Hắn đúng là nghĩ mãi không rõ Quách Du Du vì sao làm vậy, nói là thăng quan cũng không phải, với tư cách mỹ nữ, hơn nữa là một mỹ nữ thức thời, nàng làm công việc gì cũng chiếm ưu thế hơn người khác, chỉ cần không phải quá ngu xuẩn, người nào làm lãnh đạo chắc chắn sẽ không đuổi nàng đi.
Chỉ cần qua nhiệm kỳ này thì nàng chắc chắn sẽ thăng chức, hoàn toàn không cần phải hiến thân làm gì.
Lại nói cho dù hiến thân thể Diệp Khai cũng không có khả năng thực tiếp đề bạt nàng lên chính sảnh nha.
Phân công cán bộ hiện giờ rất quy phạm, đề bạt vượt cấp độ khó tương đối lớn, mặc dù nói Diệp Khai có thể làm được điểm này, nhưng mà phải trả cái giá khá lớn, ít nhất là cần động một phen tay chân.
Đợi thêm vài năm nữa thì sao, lãnh đạo chơi chán rồi thì ai phụ trách tương lai cho nàng? Đây là chuyện chắc chắn rồi.
Bởi vậy Diệp Khai cuối cùng nghĩ mãi không rõ tại sao nàng làm như vậy, nếu như qua một hai năm, mình sẽ thay đổi địa vị thì chuyện này còn có khả năng.
Hiện tại làm như vậy nghĩ mãi cũng không có chỗ tốt nào.
- Tôi họ Quách!
Quách Du Du nói.
- Đương nhiên tôi biết cô họ Quách rồi, nhưng mà chuyện này... Ách, sẽ không?
Diệp Khai còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, vì vậy sắc mặt của hắn trở nên khó coi hơn.
- Kỳ thật tôi là con gái ruột của Quách Sĩ Tuyền.
Quách Du Du gật đầu nói.
- Nhưng mà tôi nhìn tư liệu ghi lại cũng không phải là như thế.
Diệp Khai xoa xoa thái dương của mình. Có chút đau đầu nói ra.
Về tư liệu của Quách Du Du thì lúc trước hắn đã xem qua, được hi rất rõ ràng, cha của nàng không phải là Quách Sĩ Tuyền. Tuy về sau hắn có hỏi qua Quách Du Du, nhưng mà Quách Du Du cũng giải thích thời điểm cô ta học tiểu học thì cha mẹ đã mất rồi.
Hắn nghĩ mãi không rõ hiện tại Quách Du Du lại biến thành con gái của Quách Sĩ Tuyền, chuyện này làm cho Diệp Khai cảm thấy rất khó xử lý, bởi vì hắn có thể đoán được Quách Du Du vì cái gì mà làm như vậy, nhưng mà yêu cầu cụ thể của nàng hắn khó xử.
Với tư cách là người ra tay với vụ án Quách Sĩ Tuyền. Diệp Khai tự nhiên biết rõ vấn đề của Quách Sĩ Tuyền nghiêm trọng thế nào, nếu như cân nhắc mức hình phạt thì ít nhất phải phán mười tám năm, nếu như nghiêm khắc là tử hình. Tử hình là chuyện có thể xảy ra nhất, nhưng mà Quách Du Du đem thân thể ra áp mình, chuyện này làm Diệp Khai bức vào góc chết, hắn không cách nào lãng tránh vấn đề này.
- Chuyện này đã do người khác xử lý, ta tôi không cách nào thiên vị trong chuyện này được.
Diệp Khai châm chước nói ra.
- Lại nói vấn đề của Quách Sĩ Tuyền đúng là rất nghiêm trọng, tư liệu ghi lại tôi xem rất tỉ mỉ, cũng không sợ cầm cho cô xem. Cô làm như vậy quả thật làm tôi cảm thấy khó khăn. Nói thật vì hắn. Cô xem nhẹ bản thân mình có đáng hay không.
- Cha mẹ của tôi ly hôn rất sớm. Tôi đi theo mẹ của mình, về sau bọn họ đều xây dựng tổ ấm của mình.
Quách Du Du nói ra.
- Nhưng bất kể nói thế nào ông ta rất quan tâm tới sinh hoạt của tôi, tuy tôi không có cảm tình gì với ông ta, nhưng mà với tư cách con ruột tôi phải làm chút gì đó.
- Ai...
Diệp Khai gãi gãi đầu, tâm tình có chút xoắn xuýt.
Hắn đi xuống giường, sau đó đi vào trong phòng tắm, nhìn qua mặt ngoài của tiểu đệ đệ có vết máu chảy xuống, nhưng vấn đề trong nội tâm không cách nào tiêu tan, quả nhiên mỹ nữ là không thể tiếp cận, mới làm việc chưa được một ngày đã xảy ra chuyện này rồi, nếu như trong các nghề nghiệp nào có hệ số nguy hiểm nhât, vậy Ban Kỷ Luật Thanh tra tuyệt đối là một trong số đó.
Nhưng mà dù sao nội tâm của Diệp Khai cũng cảm thấy không được tự nhiên, chính mình phải làm cái gì, ít nhất là không có tâm tình để suy nghĩ, xảy ra chuyện này hắn cảm thấy không được tự nhiên.
Sau khi trở lại phòng đã nhìn thấy Quách Du Du đang nằm trên giường, đang quay lưng về phía mình, bắt đầu mặc nội y vào người, chắp tay sau lưng đem Bra-áo ngực móc lại, nội y viền đen và da thịt trắng nõn giao hòa có một loại mỹ cảm hút hồn.
Diệp Khai nhìn thấy máu nóng xông lên đầu, dù cách làm của Quách Du Du hắn rất bất mãn, nhưng lúc này nóng đầu đi lên, đi tới sau lưng ôm lấy eo nàng.
Quách Du Du ăn cả kinh, thân thể cứng đờ, nàng cảm giác được thân thể của Diệp Khai không có mảnh vải.
Diệp Khai cũng không nói chuyện, một tay đặt Quách Du Du xuống giường, có chút thô lỗ kéo quần lót của nàng xuống gối, sau đó lại từ phía sau tiến vào người của nàng.
- Ah...
Quách Du Du dưới thân giãy dụa, theo động tác của Diệp Khai thì thân thể của nàng từ từ mềm nhũn, sau đó thấp giọng rên rỉ.
Thật lâu sau rốt cuộc Diệp Khai cũng thư giãn, ghé vào lưng của Quách Du Du thở dốc một hồi, sau đó lại rút tiểu đệ ra ngoài, có chút khí phách nói.
- Về sau thành thành thật thật làm nữ nhân của anh, chuyện này anh sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.
Lại nói những lời này trong lòng Diệp Khai cũng có chút ngệch ra, không nghĩ tới mình số đào hoa như vậy.
Buổi chiều thì có hội nghị thường kỳ, có chừng năm sáu chục cán bộ trong phòng hợp, thảo luận công tác, còn nghe Diệp Khai truyền đạt một ít chỉ thị của trung ương, nói chuyện vấn đề phương hướng gần đây.
Diệp Khai lần đầu tiên tham gia hội nghị như vậy, hơn nữa còn ngồi giữa đài chủ tịch, dùng thân phận người đứng đầu chủ trì, vốn chuyện này còn có chút mới lạ, nhưng bởi vì buổi trưa xảy ra chuyện với Quách Du Du nên cảm xúc của hắn không cao lắm.
Bởi vì mấy chức vụ phó không ở đây cho nên chủ nhiệm văn phòng Khổng Hữu Đức cũng rất ân cần ngồi ở một bên, chủ trì hội nghị, điểm danh đánh dấu cái gì đó, Quách Du Du thì ngồi ở hàng đầu tiên, cầm vở ghi chép, nàng lúc này đã khôi phục bình tĩnh rồi, mặc bộ đồ cao cổ, che khuất cái cổ xinh đẹp còn dấu hôn trong đó.
- Nghe đồng chí Phương Hòa ở Minh Châu nói chuyện, trung ương không có nói vấn đề xã hội ở chỗ chúng ta, kinh tế trong nước bắt đầu hiện ra bước phát triển cao độ. Tiến vào thời kỳ phát triển kinh tế tốc độ cao, tôi được điều tới Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố công tác, làm cộng sự với mọi người đó là kỳ ngộ, cũng là khiêu chiến.
Diệp Khai cũng không có giảng giải cái gì nhiều, dứt khoát nói tùy tiện với mọi người.
- Nhiệm vụ chủ yếu của Ban Kỷ Luật Thanh tra chúng ta chính là hộ tống kinh tế của thành phố Long Thành. Từ tình huống tổng thể mà nhìn, tác phong trong đảng của thành phố Long Thành chúng ta rất trong sachuj, kiến thiết chính trị rât tốt.
- Nhưng mà chúng ta không thể vì thế mà kiêu ngạo, không thể tê liệt chủ quan. Tôi cho rằng dù như thế nào thì chỉ cần có hoạt động kinh tế thì tồn tại xã hội, sẽ có người bí quá hoá liều. Ban Kỷ Luật Thanh tra phả làm bác sĩ chữa trị cho đảng, bệnh nhẹ thì uống thuốc, bệnh nặng thì phải khai đao, phát triển thành ung thư thì không cứu được.
- Nhìn công tác của Ban Kỷ Luật Thanh tra thì nguyên tắc của tôi chính là không đùn đẩy, tôi sẽ quản kỷ luật, ai mặc kệ pháp luật hay vượt qua kỷ luật thì sẽ bị pháp luật xử lý. Không phải chúng ta muốn trừng trị cán bộ, mà là quần chúng nhân dân, là đảng cho chúng ta quyền lực này, chúng ta muốn đảng thì phải phụ trách với dân chúng. Làm một chuyện gì cũng sẽ có cả ngàn vạn người nhìn chằm chằm vào, cho nên chúng ta phải cầm gương tự soi mình, nhìn xem làm đã thỏa đáng chưa.
- Bởi vậy khi tôi điều tra vụ án sẽ lần cho được kẻ chủ mưu cao nhất và mang ra trừng trị. Đối với một ít cán bộ đảng viên có tác phong bất chính thì sẽ kịp thời gõ vang, đầu tiên dùng thuyết phục giáo dục làm chủ, đề phòng cẩn thận, cố gắng tiêu diệt sai lầm cho sau này.
- Từ hệ thông kỷ ủy dự phòng, giáo dục, trừng phạt, chế độ, giám sát là trừng trị các sai trái. Tất cả đơn vị mấu chốt phải xem người đứng đầu. Giám sát chỉ có thể nhắc nhở, dự phòng, nhưng không được chậm. Chỉ có thể độc lập phá án và không cả nể. Đây không phải là thời đại quan liêu, những chuyện xử lý quốc gia đều có rồi, dựa vào dư luận xã hội thì truyền thông giám sát có tác dụng nhất định. Ví dụ như hội nghị hiệp thương chính trị, đây chính là hội nghị chuyên giám sát cán bộ.
Văn phòng chủ nhiệm Khổng Hữu Đức khó có cơ hội nói được lời nào, vì vậy Diệp Khai nói thêm:
- Có người cho rằng Ban Kỷ Luật Thanh tra là địa phương chuyên trừng trị người ta, lời này tôi đồng ý một bộ phận. Tôi hiểu Ban Kỷ Luật Thanh tra là tận lực đem người ta biến thành người tốt. Đối với đồng chí phạm sai lầm thì tôi cuối cùng cũng cảm thấy đau đớn, cảm thấy mình không có kết thúc trách nhiệm. Hai năm trước thời điểm tôi tiến hành phá án, sau khi xử phạt một cán bộ chính khoa thu tiền biếu, lại phạm sai lầm tác phong một lần nữa. Lúc ấy tôi tiến hành phê bình anh ta nghiêm khắc, cũng vô cùng đau lòng, tôi nói với anh ta, một người liên tiếp phạm sai lầm thì tổ chức cùng lãnh đạo có trách nhiệm, bản thân tôi có trách nhiệm, chúng ta không thể tha thứ cho người liên tục phạm sai lầm, không có kịp thời ngăn cản người ta sai lầm!
Sau đó Diệp Khai lại noi vài câu.
- Con người thường có tâm cảm ơn, là đảng cho chúng ta quyền lực, bởi vậy chúng ta chỉ có không ngừng cố gắng công tác mới có thể không phụ lòng quyền lực này. Với tư cách là người đầu ngành thị ủy kiểm tra kỷ luật giám sát, trong mắt người bình thường chính là quản quan lại, quyền lực lớn tới vô cùng. Tôi thì không cho rằng là như vậy, quyền lực của đảng là nhân dân cho, nên lợi dụng tốt quyền lực này để mang lại hạnh phúc cho người dân, chúng ta phải làm tốt công việc bác sĩ cho đảng.
Diệp Khai nói tiếp.
- Đương nhiên, rèn sắt từ khi nó còn cứng, đối mặt với tiền tài và hấp dẫn vật chất, chúng ta phải bảo trì ý nghĩ thanh tỉnh, chính xác hành sử quyền lực mà đảng và nhân dân giao phó, phải làm cho người lãnh đạo liêm khiết, cũng bài trừ những quy định sai trái, cần người không bằng tự cầu mình, muốn cầu người khác thì phải cầu mình đầu tiên.
Mọi người nghe Diệp Khai nói chuyện thì tương đối đồng ý, nhao nhao báo vỗ tay, xem ra người bị thuyết phục cũng không ít, điều này cũng làm cho Diệp Khai cảm thấy vui mừng, cán bộ Ban Kỷ Luật Thanh tra phải có tâm hướng về mình mới được.
Nhưng mà nhìn thấy Quách Du Du ngồi ở hàng đầu tiên đang nhìn mình, Diệp Khai cũng bắt đầu đau đầu.
Quả nhiên làm công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra phải gánh vác các loại hấp dẫn, không nghĩ tới mình mới ngày đầu tiên đi làm trong Ban Kỷ Luật Thanh tra lại trúng đạn.
Hắn nhìn qua tiểu thư ký trẻ đẹp này, nàng ngẩng đầu lên, nghịch ngợm nháy mắt với Diệp Khai một cái, khiến cho Diệp Khai đầu choáng tim rung, thiếu chút nữa nói sai lời.
- Ân, sau khi trở về đơn vị, rút ra một chút thời gian đọc các loại văn kiện.
Diệp Khai ho khan một tiếng, nói với mọi người.
Khổng Hữu Đức là chủ nhiệm văn phòng, việc vặt vãnh thì rất nhiều, thừa dịp mở đại hội nên Diệp Khai nói thêm vài câu.
- Ân!
Khổng Hữu Đức ứng một tiếng, sau đó hắng giọng nói.
- Diệp bí thư vừa rồi nói rất tốt, muốn làm chính nhân trước phải xem tâm của mình, cán bộ kiểm tra kỷ luật như chúng ta là bác sĩ bảo vệ đảng, trách nhiệm trọng đại, nhất định phải chú ý tu dưỡng. Mặt khác, cuối tuần thị ủy an bài chuyện kiểm tra sức khỏe, tới phiên Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố chúng ta, từ thứ ba tới thứ sáu phải tới bệnh viện nhân dân, người nơi đó sẽ phát phiếu kiểm tra cho mọi người, hôm nay chỉ có những chuyện này thôi.
Sau khi nói xong nhìn Diệp Khai gật đầu, nói:
- Vậy thì dừng ở đây, tan hợp.
Mọi người đứng lên sau đó tự động rời đi.
Diệp Khai nhìn thấy tố chất của cán bộ Ban Kỷ Luật Thanh tra này tương đối cao, ít nhất không có cảnh kêu loạn xuất hiện, cũng không có thói quen nghị luận khi nghe tuyên bố tan họp, điểm này là khẳng định.
- Diệp bí thư, đồng chí lái xe Lý Thắng của ngài đã an bài tốt công việc rồi.
Khổng Hữu Đức đi theo Diệp Khai, ân cần nói:
- Ngài có đi đại viện thị ủy ở phía sau không? Bên kia cũng đã thu thập xong, tùy thời cũng có thể vào ở, ngài có muốn xem nhân viên phục vụ không?
- Ah, vất vả cho anh rồi, lão Khổng.
Diệp Khai gật đầu tỏ vẻ cảm tạ.
- Nhân viên phục vụ một tuần tới một lần là được, tôi không ăn cơm ở đó, lại nói tôi ở Long Thành một mình, nhiều nhất chỉ về ngủ mà thôi, tạm thời còn không có mang theo chìa khóa, như để cho thư ký Quách Du Du xem giúp tôi đi, chuyện của anh rất nhiều rồi, không nên làm thêm gì nữa.
- Ha ha, văn phòng công tác có nhiệm vụ phục vụ các đồng chí nha.
Khổng Hữu Đức cười trả ời.
- Nhiều năm như vậy tôi cũng đã quen rồi, ngược lại chưa nói tới vất vả khổ cực gì đó.
Diệp Khai nghe vậy hỏi lại.
- Lão Khổng, anh làm văn phòng bao lâu rồi?
- Trước trước sau sau cũng đã ba bí thư rời đi rồi, chừng mười sáu năm.
Khổng Hữu Đức suy nghĩ một chút rồi trả lời.
- Nha.
Diệp Khai gật gật đầu, trong lòng thì tự nhủ vị chủ nhiệm Khổng Hữu Đức này là lão làng rồi, nhưng công việc của hắn không thuộc quyền của mình, là làm việc trong văn phòng công tác.
Nhưng đổi mạch suy nghĩ một chút, nếu như hắn không phải làm ở văn phòng công tác thì chắc không ngừng một chỗ lâu như vậy, có thể nhìn thấy ba vị bí thư cất bước và nghênh đón vị bí thư thứ tư như mình mà không bị thay thế, cũng đủ để nói rõ Khổng Hữu Đức ở phương diện công tác này khiến người ta hài lòng.
Thời gian hợp của Diệp Khai không lâu lắm, tổng cộng chỉ khoảng hai mươi phút mà thôi, xem như giết thời gian.
Sau khi trở lại văn phòng, Khổng Hữu Đức đem chìa khóa giao cho hắn.
Qua một hồi Quách Du Du mới đi về.
- Tại sao chậm vậy?
Diệp Khai vừa nói câu này lại cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, nói với Quách Du Du.
- Pha trà đi.
- Nha.
Quách Du Du cảm xúc không cao lắm, chậm quá đi tìm lá trà, sau đó đi tới máy đun nước sôi, ngâm xong đặt lên bàn của Diệp Khai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui