Quan Môn


Chung Ly Dư có chút tò mò hỏi ngược lại:
- Nghe nói lần này nàng đầu nhập phí quảng cáo tới hơn hai mươi triệu, hiện tại CCTV quảng cáo về đầu đĩa VCD chẳng khác gì là ném bom cả. Hiện tại đơn đặt hàng tới nhà máy không ngừng, vẫn luôn không ngừng sản xuất, em nghĩ lợi nhuận năm nay sẽ phi thường khả quan rồi.
Ngừng một chút, Chung Ly Dư lại hỏi:
- Anh có muốn phân chút hoa hồng cho nàng không?
Vô luận nói như thế nào, Sở Tĩnh Huyên cũng là bạn gái danh chính ngôn thuận của Diệp Khai, Chung Ly Dư nghĩ tới bản thân mình cũng được một tỷ đô la tiền hoa hồng, như vậy Sở Tĩnh Huyên tựa hồ cũng không thể không hưởng được chút chỗ tốt đi?
- Nàng sao, nàng không thể so sánh với em đâu. Loại đãi ngộ như vậy chỉ có em nên được, người khác không được.
Diệp Khai lắc đầu nói.
Chung Ly Dư chẳng những là nữ nhân đầu tiên của Diệp Khai, đồng thời cũng là trợ thủ đắc lực giúp hắn thúc đẩy sự nghiệp tài chính lên đỉnh cao, hai thân phận trộn chung một chỗ, chỉ nói về địa vị đặc biệt của Chung Ly Dư thậm chí còn quan trọng hơn chính người vợ chính thức của hắn sau này, tự nhiên nàng phải được hưởng đãi ngộ đặc biệt hơn hết.
Ở phương diện thân phận hợp pháp, Diệp Khai đã không cách nào cho Chung Ly Dư được một lời cam đoan, dĩ nhiên ở phương diện khác hắn phải đền bù thật đầy đủ cho nàng, đem toàn bộ tài sản của mình giao cho Chung Ly Dư xử trí, đây cũng là một loại thái độ thật trọng yếu.
Hai người đi ra khỏi bãi tắm, lại vào phòng tắm rửa lần nữa, thay quần áo, cuối cùng mới cùng nhau đi ra ngoài.
- Hôm nay anh có an bài gì không?
Chung Ly Dư hỏi.
- Hôm nay có buổi lễ thi đấu món mì cùng các loại điểm tâm phong vị tỉnh Hà Đông, chúng ta đi xem một chút, nghe nói nhóm đầu bếp tham dự cuộc thi tay nghề đều rất cao, có thể nói đều là nhân vật kiệt xuất.
Diệp Khai hồi đáp:
- Dù sao giữa trưa cũng cần phải ăn cơm, em cảm thấy thế nào?
- Tốt lắm!
Chung Ly Dư cười nói:
- Kỳ thật khẩu vị của em cũng thiên về món mì này, tuy không bài xích cơm nhưng tuyệt đối không phải món chọn lựa đầu tiên. Gần đây bên Giang Trung, em toàn là tự nấu ăn thôi.
Thói quen bên Giang Trung đại đa số là thích ăn cơm, cho nên người phương bắc như Chung Ly Dư cũng không quá thích ứng, đối với món mì bên tỉnh Hà Đông, nàng lại cảm thấy thật hứng thú.
Diệp Khai đề nghị ngược lại rất hợp với tâm tư Chung Ly Dư.
Dù sao đối với nàng mà nói, rất nhiều thứ nàng chưa từng được nếm qua, thậm chí còn chưa được tận mắt chứng kiến, nên món ăn nơi này vẫn rất có lực hấp dẫn.
Chủng loại món mì của Hà Đông rất nhiều, bình thường nội trợ trong gia đình đều dùng bột mì, bột lúa mạch, bột đậu hỗn hợp làm ra đủ loại hình dáng mì thật đặc thù.
Đi vào trong tay đầu bếp, càng được làm thật nhiều kiểu cách, nhìn qua phải có tới hơn trăm loại, thật sự là cả trăm bậc cảnh giới.
Theo công nghệ chế tác mì tại Hà Đông mà nói, có thể chia làm xào, nấu nước lèo, hoặc khô ba loại, nhưng gia vị lại có tới hơn hai trăm tám mươi vị, trong đó còn có một loại nổi danh cả nước, được vinh dự xưng hô một trong năm loại mì ngon nhất quốc nội.
- Nhắc tới lịch sử của món ăn này đã có thật lâu, tính toán cũng đã hai ngàn năm lịch sử. Dùng mì sợi làm thí dụ, Đông Hán xưng là “nấu bánh”. Ngụy Tấn gọi là “súp bánh”. Nam Bắc triều thì gọi là “thủy dẫn”, mà Đường triều gọi là “lãnh đào”.
Bởi vì Chung Ly Dư trưởng thành ở thủ đô, đối với phong tục tỉnh Hà Đông cũng không quá hiểu biết, Diệp Khai giới thiệu sơ lược cho nàng nghe qua.
- Đối với vài loại mì đơn giản tại thủ đô mà nói, Hà Đông tuyệt đối đủ hấp dẫn cho em ăn được thật nhiều.
- Ăn nhiều sao…hì hì…
Chung Ly Dư nở nụ cười, nhưng đối với món ăn nơi này cũng cảm thấy có một ít chờ mong, dù sao Diệp Khai khen ngợi nhiều như vậy, cũng khơi gợi lên hào hứng của nàng.
- Anh tới Hà Đông mấy tháng nay, chẳng lẽ đã bị biến thành ăn hàng rồi sao?
- Lời này của Dư tổng, mặc dù không hoàn toàn chính xác nhưng cũng không khác biệt bao nhiêu.
Diệp Khai cười hồi đáp.
Diệp Khai cùng Chung Ly Dư đi ra ngoài, lên xe, sau đó nổ máy chuẩn bị rời đi.
Đang chậm rãi chạy nhanh ra khỏi bãi đỗ xe, Diệp Khai bỗng nhiên cảm thấy thân xe chấn động, chợt nghe “phanh” một tiếng, phần đuôi xe đã bị người đụng phải.
Diệp Khai cau mày, từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy được từ phía sau đột nhiên lao ra một chiếc Lincoln màu tro, đụng vào đuôi xe của hắn, không biết bị hư hao như thế nào.
- Thật phiền phức, đã chạy với tốc độ chậm như vậy còn bị người đụng vào, kỹ thuật của người này cũng thật quá tệ đi?
Diệp Khai có chút bất mãn nói.
- Lái xe xịn thôi, bình thường đều là những kẻ coi trời bằng vung, tông xe chỉ là chuyện như cơm bữa.
Chung Ly Dư nói.
Mặc dù là lúc còn ở trong thủ đô, những công tử con quan thích đua xe không ít, đụng xe đối với bọn hắn chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là thường xuyên mượn những chuyện này tranh đấu lợi hại đấu giàu có, đây mới là sở thích đặc biệt của bọn họ.
- Em ngồi trên xe đi, để anh xem tình huống ra sao.
Nếu đã đụng phải, Diệp Khai khẳng định phải xuống xe xem thế nào.
Hắn đi xuống xe, liền phát hiện người lái là một cô gái, đụng vào xe người khác mà trên mặt vẫn còn cười tươi tắn không hề có chút vẻ lo lắng sợ hãi, giống như mình vừa làm chuyện rất giỏi giang.
Sau đó từ trên xe của đối phương có vài người bước xuống, Diệp Khai liền nhận ra được, một là Ô Đức Cần của nhà máy thép thành phố, người khác chính là Binh thiếu đeo kính râm ở trong bãi tắm.
Rất hiển nhiên, vừa rồi là nữ nhân nào đó của hai người lái xe chơi đùa, kết quả đụng lên đuôi xe của Diệp Khai.
Diệp Khai không nói gì, chỉ nhìn nhìn đuôi xe của mình, không có chút vết trầy nào, chất lượng của Hummer quả nhiên là rất tốt, nhưng nhìn lại Lincoln của đối phương, không được may mắn như vậy, toàn bộ phía trước đều sụp xuống, điều này làm cho Diệp Khai không khỏi có chút hoài nghi, chiếc Lincoln này của đối phương là xe thật sao?
Mấy nữ nhân cười tươi rói, tựa hồ cảm thấy rất vui vẻ.
Binh thiếu nhìn nhìn xe của mình, lại nhìn lại xe của Diệp Khai, cảm thấy có chút mất mặt, vì sao đụng xe mà xe người ta không có chuyện gì, xe của mình biến thành thảm trạng như vậy, điều này làm trong lòng hắn thật mất thăng bằng.
Nhưng khi nhìn thấy xe của Diệp Khai, Binh thiếu đã cảm thấy đối phương cũng không phải người bình thường.
- Làm sao đây? Bồi tiền hay là sửa xe?
Binh thiếu hỏi:
- Tình huống này cho dù là đi sửa cũng không cách nào khôi phục nguyên vẹn rồi. Hoặc là anh đền cho tôi chiếc xe mới, xe cũ anh lấy. Hoặc là anh trực tiếp lấy ra một triệu bồi thường, như vậy anh có thể rời đi.
Diệp Khai nghe xong, vô cùng kỳ quái liếc nhìn hắn, hỏi:
- Đầu anh bị cửa kẹp hay sao?
- Cái gì?
Binh thiếu nghe xong lập tức sửng sốt.
Ở trong tỉnh thành, người nào dám nói chuyện kiểu này với hắn?
- Tôi nói đầu anh bị cửa kẹp hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui