Quan Môn


- Cố bí thư không khỏi quá ngây thơ rồi, người đã rơi xuống trong tay Diệp Khai, còn có thể nguyên lành đi ra sao?
Dương Thuận Hinh lắc đầu, trong nội tâm đối với lời nói của Cố Thành không thể nhận đồng.
Thủ đoạn của Diệp Khai trong mấy tháng nay từ trên xuống dưới bộ môn Ban kỷ luật thanh tra Long Thành đã sớm được lãnh giáo, cho dù là mấy vị phó chức như bọn họ cũng cảm giác hậu sinh khả úy vô cùng sâu sắc, không thể không bội phục Diệp Khai quá lão thành.
Lại càng không cần nhắc tới theo một ít tài liệu mà xem, Cố Binh không khả năng đúng như lời giải thích của Cố Thành, không có làm ra vấn đề gì lớn. Trên thực tế, hiện tại đã phát hiện Cố Binh có dính líu vào một vài vụ án kinh tế, thậm chí trên người hắn còn phạm phải vài vụ án đánh thương người làm người ta bị tàn phế.
Dưới dạng tình huống như vậy, Cố Thành còn nói con của hắn không có vấn đề gì, làm vậy là có chút không đúng sự thật rồi.
Dương Thuận Hinh suy nghĩ một hồi, cảm thấy mình không nên trở thành cây thương của Cố Thành sai khiến dính vào chuyện này làm gì, bằng không mà nói tương lai có thể vì vậy mà bị lật thuyền, như vậy là quá oan ức.
Tuy trước kia Dương Thuận Hinh cũng từng nhận được chiếu cố của Cố Thành, nhưng bất quá chỉ là trao đổi lợi ích mà thôi, không đáng vì chuyện của Cố Binh mà đem thanh danh của bản thân mình hoàn toàn phá hỏng.
Nhưng sang ngày hôm sau, khi Ban kỷ luật thanh tra mở hội nghị, Dương Thuận Hinh vẫn nhắc lại chuyện này.
Dù sao Cố Thành đã gọi điện thoại tới, không quan tâm thì không tốt, ít nhất nếu như Dương Thuận Hinh đã nhắc qua chuyện này trong buổi họp, ngày sau nếu chuyện lộ ra thì cũng không cần thẹn với lương tâm.
- Diệp bí thư, vụ án của Cố Binh rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy?
Dương Thuận Hinh hỏi:
- Chiếc Lincoln đặt trong sân làm mọi người đều vây xem, hôm nay chỉ sợ toàn thành đều đã biết rõ việc này, điều này đối với hình tượng cán bộ trong thành phố chúng ta chỉ sợ vô cùng bất lợi.
Diệp Khai gật nhẹ đầu:
- Vậy hãy để cho bọn họ đem tấm vải dù che phủ chiếc xe kia đi.
Dương Thuận Hinh nghe xong lập tức sững sờ, không ngờ Diệp Khai lại đưa ra quyết định như vậy, dùng vải dù che khuất chiếc Lincoln, tự nhiên là chuyện dễ dàng, xác thực cũng giảm bớt rất nhiều người có ý nghĩ muốn đến xem. Nhưng nếu nhìn kỹ lại, giống như chỉ trừ được phần ngọn mà không hoàn toàn trừ tận gốc, dù sao xe vẫn còn đỗ nguyên nơi đó.
Hiện tại chiếc Lincoln kia đã trở thành tiêu chí của Ban kỷ luật thanh tra thành phố, chỉ cần xe còn nằm tại đó, đã nói rõ vấn đề của Cố Binh sẽ không được nhả ra, thoạt nhìn Diệp Khai có ý định đem Cố Binh xem như là ngọn lửa thứ hai kể từ khi Diệp Khai đến thành phố Long Thành đốt lên.
Chỉ là không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, ngay cả bí thư thành ủy Kim Trạch Khải cũng không ra mặt ngăn cản Diệp Khai, điều này làm cho Dương Thuận Hinh cảm thấy có chút quái dị, theo đạo lý mà nói, Kim Trạch Khải không hi vọng chuyện này bị nháo lớn mới đúng.
Dù sao tương lai xảy ra vấn đề gì, không những sẽ trách lên đầu Ban kỷ luật thanh tra thành phố, nhưng bí thư thành ủy chẳng lẽ không cần chịu chút trách nhiệm nào hay sao?
- Thật sự là quá bất thường!
Dương Thuận Hinh lắc đầu, trong lòng tự nhủ thật không biết đám người này đang suy nghĩ như thế nào.
Diệp Khai nói xong câu xử lý chiếc xe, sau đó còn nói thêm:
- Bản án của Cố Binh, vấn đề khá lớn.
Mọi người nghe xong, lập tức khởi lên tinh thần, dựng lỗ tai, muốn nghe xem rốt cục Diệp Khai đã điều tra được việc gì, rõ ràng lại dám ra tay đối với con trai của phó bí thư tỉnh ủy Cố Thành, phải biết rằng loại chuyện này vô luận thành bại đều sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với con đường làm quan của chính hắn.
Nếu như thành công thì sẽ làm Cố Thành hận chết hắn, sau này đừng mơ tưởng sẽ còn cơ hội hòa hoãn, ít nhất con đường phát triển của Diệp Khai ở trong tỉnh coi như đã triệt để bị phong kín rồi.
Nếu như thất bại thì càng không cần phải nói, các thế lực phản đối đều sẽ lập tức cùng nhau nhảy ra, trực tiếp đem Diệp Khai cắn xuống, có thể toàn thân trở ra hay không đều rất khó nói.
Nhưng theo lúc này xem ra, tựa hồ Diệp bí thư đã sớm có chuẩn bị, nếu không hắn cũng sẽ không nói như thế.
- Vấn đề của Cố Binh chủ yếu nằm trong phương diện kinh tế, chí ít có số tài chính hơn bốn mươi triệu không rõ lai lịch, bản thân của hắn lại không cách nào đưa ra lời giải thích hợp lý.
Diệp Khai nói ra:
- Hơn nữa căn cứ theo tài liệu nắm giữ hiện tại mà xem, Cố Binh cùng Ô Đức Cần của nhà máy thép thành phố tồn tại giao dịch bên trong, liên quan tới lợi nhuận về nguyên liệu hàng năm hơn sáu mươi triệu, đây là một vụ án trong án. Trước mắt theo tôi dự tính là trước tiên đem Ô Đức Cần song quy, kiểm chứng vấn đề giao dịch giữa bọn họ.
Dương Thuận Hinh nghe xong, liền biết rõ Cố Binh đã hết thuốc chữa, lập tức liền tỏ vẻ:
- Trước kia từng nhận được một ít tài liệu của quần chúng tố cáo, chúng tôi cũng đã hoài nghi Ô Đức Cần của nhà máy thép thành phố tồn tại hành vi tham ô, nếu như Diệp bí thư đã có chỉ thị, như vậy nên tra xét Ô Đức Cần cũng là chuyện tất yếu.
Những ủy viên khác đang ngồi đều tỏ vẻ đồng ý, chuyện này xem như đã được quyết định xuống.
Nhưng có người đưa ra một vấn đề:
- Cố Binh là con trai của phó bí thư tỉnh ủy Cố Thành, hiện tại chúng ta muốn điều tra Cố Binh, có nên chào hỏi cùng phó bí thư Cố Thành một chút hay không?
Tuy những người khác không lên tiếng, kỳ thật tâm tư của mọi người đều giống nhau.
Có câu nói chuyện bởi vì người mà có khác, đối mặt với vị đại thần như phó bí thư tỉnh ủy Cố Thành, áp lực của Ban kỷ luật thanh tra thành phố vẫn rất lớn, ít nhất trong nội tâm những người khác đều có áp lực lớn, tuy vụ án này là do Diệp Khai chủ động ôm xuống, thế nhưng bọn họ đều e sợ bản thân mình bị vạ lây, về sau bị phó bí thư tỉnh ủy Cố Thành nhớ tới, vậy thì phiền toái.
- Đúng vậy, ở bên chỗ phó bí thư Cố Thành cũng nên nói chuyện một chút.
Dương Thuận Hinh cũng nói.
Kỳ thật đây cũng là tâm lý phổ biến của mọi người, nếu như vấn đề trên người Cố Binh đã thật nghiêm trọng, như vậy về tình về lý mọi người cũng nên nói một tiếng với phó bí thư Cố Thành, để cho hắn có chuẩn bị tâm lý, tương lai khi Cố Binh thật sự bị xử tội, cũng không thể trách bên Ban kỷ luật thanh tra thành phố không chịu chào hỏi trước.
Nhưng phản ứng của Diệp Khai lại vô cùng lưu loát, hắn khoát tay nói:
- Không cần thiết! Dựa theo trình tự công việc bình thường mà làm là được, nếu như vụ án của Cố Binh liên lụy tới đồng chí Cố Thành thì gặp lại ông ấy cũng không muộn!
Mọi người nghe xong đều ngạc nhiên, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói lời gì cho thỏa đáng.
Dương Thuận Hinh cũng cứng họng, hoàn toàn không thể ngờ Diệp Khai có quyết định như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui