Quan Môn


- Quan báo tư thù, hắn thật sự nói như vậy sao?
Cố Thành có chút kinh ngạc hỏi.
- Chắc chắc 100%!
Thanh âm trong điện thoại hồi đáp.
Sau khi buông điện thoại xuống, sắc mặt Cố Thành có chút khó xem, hiện tại cuối cùng hắn đã biết rõ tại sao Cố Binh lại bị Diệp Khai bắt đi rồi.
Nói đến cùng, nếu như hắn không biết tự lượng sức mình đi trêu chọc Diệp Khai, người ta cũng chưa chắc có hứng thú đi trêu chọc một cán bộ cấp phó phòng nho nhỏ như hắn.
Cán bộ cấp chính sảnh chỉ mới hai mươi tuổi, ai cũng biết rõ sau lưng nhân vật như vậy nhất định phải có thế lực kinh thiên ủng hộ, nếu như không có cách nào tránh khỏi, không ai hi vọng cùng nhân vật như vậy khởi sinh xung đột.
Cố Binh cũng do tự mình không biết kiềm chế, hắn đã có thói quen ỷ thế hiếp người, đó là chỉ ở tại địa phương như Long Thành mà thôi, danh xưng tỉnh ủy đệ nhất công tử cũng do một đám cán bộ thủ hạ của Cố Thành nâng đi ra nịnh nọt, nhưng hắn luôn cho rằng mình đúng là đệ nhất công tử mất rồi.
Kết quả chính là gặp phải tấm sắt cứng như Diệp Khai, quả nhiên là lập tức bị đứt gãy chìm luân.
Nói tới Cố Binh cũng đã ba mươi tuổi, lẽ ra phải sớm nên thành thục, thế nhưng đứng trước mặt Diệp Khai chỉ mới hai mươi tuổi, lại chẳng khác gì đứa con nít, căn bản không phải là nhân vật cùng một tầng cấp.
Điều này cũng khó trách Diệp Khai hiện tại đã là cấp chính sảnh, mà Cố Binh lớn hơn người ta gần mười tuổi lại chỉ có thể dựa vào cha mình, ở bên trong một phân cục làm một cán bộ cấp phó phòng, đây là chênh lệch về tố chất bản thân.
Trách không được Diệp Khai lại muốn đè chết Cố Binh, vô luận là ai đụng phải loại chuyện này cũng sẽ không cách nào nén giận được, huống chi Diệp Khai ở trong Long Thành lại cần sợ ai nữa?
Dù sao Diệp Khai lẻ loi một mình đi vào Long Thành, lại không có gánh nặng, không có nhược điểm, đối mặt những người bên trong thành ủy chỉ có bí thư thành ủy Kim Trạch Khải cùng chủ tịch thành phố Mộc Uyển Dung là đồng cấp với hắn, những người khác đều cấp bậc thấp hơn so với hắn, thật đúng là không ai có thể khống chế được hắn.
Trong tỉnh mặc dù có rất nhiều người có chức vụ cao hơn hắn, nhưng cán bộ có thể nắm được hắn cũng chỉ có bí thư Tần Phương Trần của Ban kỷ luật thanh tra tỉnh, những người khác thật sự là không tiện nhúng tay quản lý công tác của Ban kỷ luật thanh tra. Nhưng bí thư Tần Phương Trần lại có thái độ có chút mập mờ đối với Diệp Khai, tựa hồ đối với hắn không hề quan tâm, điều này làm cho người ta không hiểu nguyên nhân ra sao.
Với thân phận phó bí thư như Cố Thành, đương nhiên là có thể hỏi đến việc này, nhưng vụ án lại liên quan tới con trai của hắn, nếu như lúc này hắn xen vào can thiệp, thì phải lo lắng chuyện xảy ra sau này, có thể còn nằm trong bàn tay của hắn nữa hay không?
Trong đoạn thời gian gần đây, Cố Thành càng ngày càng có cảm giác tân nhậm bí thư tỉnh ủy Nhạc Sơn mang đến áp lực vô hình cho hắn.
Hiện tại bí thư Nhạc Sơn còn kiêm cả chức vụ chủ tịch tỉnh, mà tân nhậm chủ tịch tỉnh lại chậm chạp không xuất hiện, có thể ôm đồm lực lượng của Đảng lẫn chính, thật sự là quá cường đại, có đôi khi Cố Thành lại cảm thấy đây là do trung ương cố ý làm như vậy.
Dựa theo loại tình thế này, Nhạc Sơn chỉ cần dùng hai ba tháng có thể đem trọn cách cục của tỉnh Hà Đông biến đổi càng thêm có lợi cho mình, trên cơ bản có thể khống chế toàn bộ cục diện tỉnh Hà Đông.
Bí thư quản mũ quan, chủ tịch tỉnh quản túi tiền, quyền lực tăng thêm tài lực sẽ hình thành một cỗ hợp lực, có thể phát triển rộng bất luận một cỗ lực lượng nào, đây là cỗ lực lượng cường đại mà ngay cả thế lực bản thổ do Cố Thành đại biểu cũng không cách nào chống lại.
Tuy gần đây bí thư Nhạc Sơn cũng không moi móc tật xấu gì của hắn, thế nhưng trong lòng Cố Thành rất rõ ràng, hôm nay bên trong tỉnh ủy đã bắt đầu rời rạc, rất nhiều người thậm chí đều đang chờ đợi thời gian sẽ chuyển hướng về phía nào, đã có khuynh hướng lực lượng của bản thân hắn đã bắt đầu yếu bớt.
Mà hiện tại bí thư Nhạc Sơn thì chưa tìm được mao bệnh của hắn, thực sự không phải không muốn tìm tật xấu của hắn, mà là những chuyện nhỏ nhặt linh tinh kia không đến nỗi bị để vào trong mắt, một khi bí thư Nhạc Sơn động thủ, vậy sẽ là một kích tất sát long trời lở đất.
Thế nhưng ngay trong thời điểm này, con của hắn Cố Binh lại rước lấy phiền toái lớn như vậy cho hắn, làm nội tâm Cố Thành vô cùng phiền muộn.
Nếu như chuyện này cuối cùng sẽ dẫn lên trên người của hắn, như vậy lực lượng mà Cố Thành kiến tạo nhiều năm trong tỉnh Hà Đông có thể sẽ xuất hiện cục diện sụp đổ, đây là điều mà hắn không cách nào tiếp nhận.
Bởi vậy mặc dù biết được Diệp Khai muốn nhắm vào Cố Binh, Cố Thành chỉ có thể chịu đựng, mặc dù biết Diệp Khai rõ ràng công khai mình quan báo tư thù, nhưng Cố Thành cũng chỉ có thể tiếp tục chịu đựng, trừ phi Diệp Khai nhất định phải đem Cố Binh đưa lên đoạn đầu đài, Cố Thành mới có thể bị đột phá điểm mấu chốt, quay giáo một kích, bằng không mà nói hắn chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn mà thôi.
Nếu như hắn khẽ động, vậy sẽ lập tức chấn động theo dây chuyền, dẫn phát toàn bộ ván cục tỉnh Hà Đông hoàn toàn đại biến.
Đến lúc đó sự tình rốt cục sẽ biến thành bộ dáng thế nào, hắn hoàn toàn không cách nào suy đoán được.
- Ai, sự tình làm sao lại biến thành cái dạng này?
Cố Thành vuốt vuốt trán của mình, ngồi trên sô pha, rơi vào trầm tư.
Tình huống hiện tại rất rõ ràng, cùng Diệp Khai gây áp lực nhất định là không được, ở đâu có áp bách, ở đó có phản kháng.
Nếu như làm quá chặt, vạn nhất Diệp Khai giận dữ bí quá hóa liều, sự tình càng không có biện pháp thu thập.
Vì kế hoạch sắp tới, cũng chỉ có thể tạm thời yên lặng theo dõi kỳ biến, ngồi đợi thời cơ.
Cố Thành đã suy nghĩ kỹ, nếu như tình huống trở nên phức tạp, hắn nhất định phải gặp mặt Diệp Khai, súng đối súng đao đối đao cùng ngồi xuống, cùng nói điều kiện, tuyệt đối không thể để cho chuyện này bị mất đi khống chế.
Còn đang suy nghĩ, cửa phòng mở ra, vợ của Cố Thành đi nhanh vào.
- Lão Cố, sao ông vẫn còn ngồi ở đây? Con trai đã sắp mất mạng, ông còn có tâm tư ngồi ở chỗ này ngẩn người?
Vợ của hắn chứng kiến hắn vẫn đang ngồi, đỏ hồng mắt hô:
- Ông tranh thủ thời gian nói một tiếng với bí thư Ban kỷ luật thanh tra kia đi, bảo hắn đem con mình thả ra! Ban kỷ luật thanh tra là loại địa phương nào, cán bộ đi vào trong loại địa phương đó không có chuyện cũng nhất định sẽ xảy ra chuyện!
- Đàn bà phụ nữ, hiểu được cái gì?
Cố Thành cũng tức giận đáp:
- Nếu như không phải ngày thường bà quá mức cưng chiều nó, nó có bị rơi tới mức này sao? Bà đừng cho rằng tôi còn không biết gì, những vụ làm ăn gì đó đại bộ phận đều là đám em trai nhà bà làm ra tới, tiểu Binh bất quá chỉ là thay mặt bọn họ đứng ra đỡ đòn khơi thông quan hệ mà thôi. Hiện tại con trai xảy ra chuyện, bà lại quái lên trên đầu của tôi sao?
Vợ của Cố Thành nghe được lời này, liền nổi giận:
- Ông còn trách ngược lại tôi sao? Nếu không phải nhà mẹ đẻ của tôi bình thường kiếm được chút tiền lợi nhuận vất vả, ông có thể nhẹ nhàng được như vậy? Chạy quan muốn quan không cần tiền sao? Chức phó tỉnh cấp của ông làm sao mà tới, trong lòng ông còn không hiểu rõ ràng? Hiện tại con trai xảy ra chuyện rồi, ông không nghĩ cách đi cứu nó, ngược lại còn đi trách móc tôi, còn có thiên lý hay không chứ?
Gia đình vợ của Cố Thành cũng rất có thế lực trong bản địa, chủ yếu là kinh thương, Cố Thành từ một cán bộ nho nhỏ đi tới bước đường hôm nay, đã nhờ cha vợ giúp đỡ không ít, bởi vậy hắn cũng không nói thêm được lời nào nữa.
- Chuyện này vô cùng phức tạp, chỉ trách tiểu Binh quá xem thường tình thế, tôi đã sớm khuyên bảo nó, gần đây ít xuất hiện, hắn lại đi trêu chọc bí thư Ban kỷ luật thanh tra, còn nói muốn đem bạn gái của người ta về hầu hạ cho nó, bà nói người ta còn chịu buông tha cho nó sao?
Cố Thành chỉ đành kiên nhẫn giải thích với vợ:
- Hiện tại tình hình trong tỉnh không chút lạc quan, một bước đi nhầm, đầy bàn đều thua. Nếu như tôi tỏ thái độ quá sớm, rất có thể sẽ bị người nắm thóp, nếu như tôi ngã xuống, bà cảm thấy nhà chúng ta còn có hi vọng sao?
- Tình huống thật sự nghiêm trọng đến như vậy?
Vợ của Cố Thành nghe xong cũng cả kinh.
Bà hoàn toàn không thể ngờ lần này con trai phạm phải tội sẽ ảnh hưởng cả sự nghiệp của Cố Thành, đây là chuyện mà bà không hề nghĩ tới trước khi đến, lúc này cũng không khỏi cảm thấy thật rối loạn.
- Chúng ta phải làm sao bây giờ, cũng không thể trơ mắt nhìn con trai ở bên trong chịu khổ chứ? Dù sao ông cũng phải nghĩ cách giải quyết đi…
Vợ Cố Thành truy vấn.
- Biện pháp thì tôi đã nghĩ qua, nhưng thân phận của tôi mẫn cảm, tất cả mọi người đều đang nhìn tôi chằm chằm, hiện tại tôi không thể ra mặt, nếu không sẽ biến sự tình càng thêm phức tạp.
Cố Thành lắc đầu nói với vợ:
- Nhưng bà thì có thể hành động, tôi cho bà danh sách, bà lần lượt đi tìm họ, nhờ họ nghĩ biện pháp, chắc chắn sẽ có tác dụng.
- Vậy nếu ông không ra mặt, tôi có thể nói động được bọn hắn sao?
Vợ của Cố Thành vẫn còn thật nghi kỵ.
- Tuy tôi không thể động, nhưng mặt mũi vẫn còn, dù sao tôi vẫn là phó bí thư tỉnh ủy!
Nhắc tới việc này, Cố Thành hừ một tiếng:
- Chuyện này xem như là một khảo nghiệm, nhìn xem rốt cục là có ai đáng tin, ai không đáng tin cậy, muốn nhìn Cố Thành này bị chê cười, cũng không phải là chuyện dễ dàng!
Hiện tại hắn xem như đã suy nghĩ cẩn thận, chính mình tuy không thể động, nhưng vợ mình có thể ra ngoài du thuyết, thuận tiện khảo nghiệm xem đám cán bộ dưới đáy của mình rốt cục có ai đáng giá cho mình bồi dưỡng cùng tín nhiệm, nếu là loại cán bộ chỉ hùa theo chiều gió không biết tôn trọng mình, vậy thì đem bọn họ nắm xuống, cũng chỉ cần tìm lý do mà thôi, vô cùng đơn giản.
Hắn cũng không hi vọng chính mình nhiều năm cố gứng, chỉ bồi dưỡng ra được một đám vô ơn bội nghĩa.
Động tác của vợ Cố Thành rất nhanh đã truyền tới trong tai Diệp Khai.
Trên thực tế, những người gần đây luôn chú ý sự kiện của Cố Binh đã càng ngày càng nhiều, chỉ bất quá bọn hắn đại đa số đều ra tay ở những người chung quanh Diệp Khai, thí dụ như tìm phó bí thư Dương Thuận Hinh, tìm những cán bộ khác trong Ban kỷ luật thanh tra, tìm bí thư thành ủy Kim Trạch Khải cùng chủ tịch thành phố Mộc Uyển Dung mà nhờ vả.
Người dám chính thức tới gặp mặt Diệp Khai biện hộ lại rất ít, bởi vì mọi người đều nghe được một phiên bản được truyền lưu rộng rãi, nói là sở dĩ Diệp bí thư ra tay độc ác như vậy, cũng bởi vì Cố Binh muốn bạn gái của Diệp bí thư tới hầu hạ cho mình, cho nên làm Diệp bí thư giận tím mặt, muốn đem Cố Binh xử trí theo pháp luật.
Gặp loại tình huống như vậy, người còn có thể đến tìm Diệp Khai nói giúp, xác thực vô cùng hiếm thấy, phải biết rằng nếu không thích hợp, cũng sẽ làm Diệp bí thư hận luôn cả bọn họ.
Huống hồ một khi hành vi của họ làm tình thế càng chuyển biến xấu hơn, cho dù là phó bí thư Cố Thành cũng sẽ không hài lòng, đây là cách làm xuất lực mà không nịnh nọt, không đáng nhắc tới.
- Lão Cố đúng là có thể nhẫn nhịn được ah!
Diệp Khai hiểu được tình huống, cũng không khỏi thở dài nói.
Cố Thành có thể tung hoành tại tỉnh Hà Đông nhiều năm mà bất bại như vậy, quả nhiên là có chút nội tình, đầu tiên là có thể đặc biệt chịu nhịn, vượt xa người thường có khả năng sánh bằng.
Nhưng Diệp Khai cũng có biện pháp của mình, nếu như Cố Thành không muốn trực tiếp đối mặt Diệp Khai, như vậy Diệp Khai cần tăng lên cấp bậc xung đột một chút, để cho Cố Thành không thể không chạy tới tìm hắn thương lượng.
Hắn cũng không tin Cố Thành thật sự không để ý tới tính mạng của con hắn đi?
Mắt thấy thời gian trôi qua thật nhanh chóng, đã sắp đến Tết âm lịch rồi.
Ngay khi Tết âm lịch sắp đến gần, ban lãnh đạo thành ủy thành phố Long Thành cũng thật náo nhiệt, tất cả mọi người đều khá bận rộn.
Những ngày cuối năm nhà nước có thật nhiều công việc, trên cơ bản đều nằm trong trạng thái dang dở, nguyên nhân cũng rất đơn giản, vô luận là dân chúng hay là nhân viên chính phủ, tâm tư mọi người đều đặt trong lễ mừng năm mới cho nên phần lớn đều có cảm giác bản thân đi làm nhưng lòng thì ở nhà, tuy vẫn còn người làm việc nhưng đầu óc đã sớm bay về nhà, luôn suy nghĩ nên mua sắm thứ gì để đón Tết.
Bên Ban kỷ luật thanh tra thành phố, tình hình có chút quỷ dị.
Mặc dù nói Diệp Khai vẫn bắt giữ Cố Binh, nhưng không ra tay làm gì quá mức, cũng không minh xác tỏ vẻ chuyện này nên xử lý như thế nào, những đồng chí ở bên dưới nhìn thấy tình hình như vậy, trong lòng cũng có chút hồ đồ, không biết rốt cục Diệp bí thư lại có ý tứ gì, lại có ý định như thế nào?
Cho nên chuyện này tạm thời bị dừng lại, người vẫn bị nhốt trong nhà khách, không được tự do, nhưng cũng không gây khó xử với hắn, vẫn được hầu hạ ăn uống đầy đủ.
Chỉ là bản thân đồng chí Cố Binh đã có chút thiếu kiên nhẫn, dù sao hắn đã ở lại trong nhà khách này suốt mười ngày, hoàn toàn không thể liên hệ với bên ngoài, ngược lại mỗi ngày cho hắn xem tin tức tiếp âm cùng tin tức về Hà Đông, còn có tiết mục tin tức của Long Thành, mấy phần báo chí chủ yếu vẫn được đưa đến.
Ngoài ra chỉ là một chiếc máy chơi game, Cố Binh bị nhốt lâu như vậy, mới đầu còn có tâm tình chơi trò chơi một chút, nhưng thời gian qua lâu hắn đã rất khó tĩnh tâm chơi tiếp được nữa rồi.
Mấy ngày gần đây đã sớm tới Tết âm lịch, hiển nhiên cảm thấy không thể về nhà, Cố Binh đã có chút sốt ruột, mặc dù không có giải quyết vấn đề gì thực chất, nhưng theo phương diện tâm tình của hắn cũng có thể thấy được, đây đã đến điểm mấu chốt trong tâm lý của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui