Quan Môn


Kim Trạch Khải nghe Diệp Khai nói xong thì nội tâm cũng không thoải mái, cũng chỉ có Diệp Khai ngươi hiểu cái gì gọi là kiến thiết sao?
Người trẻ tuổi cũng quá cuồng vọng rồi.
Nhưng mà mấy người này không vui không được bao lâu, Diệp Khai đã nhận được điện thoại và sắc mặt ngưng trọng.
- Như thế nào?
Kim Trạch Khải nhìn sắc mặt của Diệp Khai thì có chút tò mò.
- Kinh thành bên kia có chút chuyện, tôi cần đi xử lý một chút.
Thần sắc của Diệp Khai phi thường lúng túng.
Mọi người nhìn thấy thì có chút kinh ngạc.
Diệp Khai cho bọn họ ấn tượng trầm ổn, mặc dù nói nên hung hăng càn quấy thì hung hăng càn quấy, nhưng mà thời điểm đứng đắn trang nghiêm cùng xử lý đại sự vẫn làm cho người ta tin phục.
Hôm nay nhìn sắc mặt của Diệp Khai trở nên âm trầm, đúng là mọi người rất kinh ngạc.
Không đợi mọi người phản ứng lại, Diệp Khai nhìn Kim Trạch Khải nói ra.
- Kim bí thư, ngài nên chuẩn bị báo cáo đi, trong tỉnh tôi đã chào hỏi bí thư Tần Phương Trần cùng bí thư Nhạc Sơn rồi.
- Ah, đã có chuyện thì anh cứ đi đi.
Kim Trạch Khải gật gật đầu, cảm thấy dù sao gần đây không có chuyện gì, tết âm lịch cũng sắp tới rồi, Diệp Khai rời đi cũng không phải đại sự gì cả.
- Nhưng mà chuyện tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị...
- Chuyện tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị thì Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố sẽ an bài phụ trách, công tác tuyên truyền đã bắt đầu.
Diệp Khai nói.
- Trong tin tức Long Thành buổi tối sẽ nhắc tới chuyện này.
Hắn cũng nói mấy lời đơn giản với mọi người, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
- Đúng rồi, bởi vì kinh thành tuyết rơi nhiều, máy bay hàng không dân dụng không cất cánh đâu.
Kim Trạch Khải thấy Diệp Khai cất bước đi ra ngoài thì nhớ ra chuyện này, nhắc nhở hắn một tiếng.
- Cảm ơn, tôi ngồi trực thăng của quân khu tỉnh quay về.
Diệp Khai trả lời.
Đợi đến lúc Diệp Khai rời đi thì mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết kinh thành kia xảy ra chuyện gì lại làm cho người như Diệp Khai vội vã quay về, quả thật làm cho người ta hiếu kỳ.
- Vấn chưa tới tết âm lịch đấy.
Phó thư kí Tạ Thế Hào nói ra một câu.
Ý của hắn rất rõ ràng, thân là cán bộ lãnh đạo làm gì có chuyện nghỉ là nghỉ, hiện tại Diệp Khai đột nhiên vì việc riêng không rõ muốn xin nghỉ rời đi, đây là biểu hiện không tốt.
Nhưng mà mọi người đang suy nghĩ câu nói cuối cùng của Diệp Khai vẫn có chút giật mình, hắn có thể vận dụng trực thăng của quân khu tỉnh, đây không phải quan hệ bình thường là có thể làm được.
Đổi lại người khác, cho dù là lãnh đạo địa phương muốn mượn cũng phải sớm chào hỏi mới được, nhưng đây là cấp bậc phải cao, cũng có quan hệ tốt với lãnh đạo quân đội mới có thể làm được.
Diệp Khai nói nghe quá dễ dàng, thậm chí rất nhiều người đều không tin tưởng hắn có bổn sự lớn như vậy, ngay cả quân khu tỉnh cũng nắm trong tay.
- Người ta có việc gấp thì có thể hiểu.
Kim Trạch Khải nói ra.
Với tư cách bí thư thị ủy hắn có đủ khí lượng dung người, nếu không thì không cần nói cấp dưới, lãnh đạo cấp trên nhìn hắn cũng không vừa mắt.
Thị trưởng Mộc Uyển Dung thì nhíu mày, không rõ tại sao Diệp Khai rời đi vội vàng như vậy.
Vốn trong nội tâm của nàng suy nghĩ còn có thể quay trở lại kinh thành cùng Diệp Khai, thuận tiện kiểm tra nội tình của Diệp Khai, xem hắn rốt cuộc là người sai vặt của nhà nào, nhưng bây giờ đã vuột mất cơ hội rồi, đúng là tiếc nuối.
Nhưng mà phó thư kí Tạ Thế Hào lại nhắc tới chuyện tài khoản trong sạch hóa bộ máy cán bộ.
- Mọi người cảm thấy chuyện này là tốt là xấu? Vì cái gì trong nội tâm của tôi có cảm giác không nỡ?
Thị ủy thường ủy, bộ tuyên truyền Tần Hải Dục nhìn Tạ Thế Hào, trong nội tâm có chút ít xem thường, trong lòng ngươi đương nhiên không nỡ, người nào trong thị ủy không biết chính là Tạ Thế Hào ngươi thu lễ điên cuồng nhất, mặc dù nói không có xảy ra đại sự gì, nhưng nếu tính theo số người lui tới, Tạ Thế Hào ngươi tuyệt đối là vượt chỉ tiêu.
Nhưng mà lời này không thể nói ra, bởi vậy Tần Hải Dục chỉ buồn bực uống trà, tiện tay cầm một viên kẹo mạch nha bỏ vào trong miệng nhai, tư thái này không khác gì ông táo cả, nói rõ hắn không có ý định lên tiếng.
Thị trưởng Mộc Uyển Dung cũng đang tự hỏi vấn đề khác, cho nên cũng không nói gì.
Ngược lại bí thư thị ủy Kim Trạch Khải nhìn qua mọi người, nói:
- Đây là chuyện mới, ai cũng không rõ ràng là tốt là xấu, tổng thể phải thử mới được, chúng ta bây giờ đang đứng trước tảng đá trên sông, rốt cuộc là bước lên tảng đá hay con rùa, ai cũng cũng không biết.
Kim Trạch Khải nói xong lại tỏ vẻ.
- Vấn đề này có chút phức tạp, muốn đưa ra thống nhất ở mặt trận thì phải xem xã hội biểu đạt thế nào, nhân tình vãng lai không miễn được, cụ thể nên xử lý như thế nào làm cho người ta đau đầu. Hy vọng cái tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị này có tác dụng, như vậy cũng bớt lo rất nhiều.
Đối với lễ mừng năm mới và nhân tình vãng lai, thu hay không thu đúng là làm khó người ta.
Hắn đã làm ở mặt trận rồi, cho nên nghênh đón chuyện quà cáp quá nhiều lần, lễ vật là không miễn được, dù sao hắn tiếp xúc với những người kia đại bộ phận đều có địa vị xã hội nhất định, hoặc là người có kinh tế ổn định, người ta ra tay cũng không quá keo kiẹt, nhưng mà hắn đang suy nghĩ thu thế này có phải là hối lộ hay không.
Nhưng cũng may mắn công tác của hắn là đặc thù, bản thân cũng có một ít đặc quyền, cho nên cũng không sợ người ta tra, nhưng nếu như Diệp Khai đưa tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị này vào thực tiễn, hắn thu cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thường vụ phó thị trưởng Tả Tử Cường thì tỏ vẻ phản cảm với chuyện này, hắn nói:
- Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tôi cảm thấy chuyện hao tài tốn của này chưa chắc sẽ có hiệu quả.
Ý của hắn rất rõ ràng, biểu hiện của tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị này có ý nghĩa tích cực, nhưng mà đưa vào vận hành lại rất khó.
Dù sao ai nguyện ý đem tài vật thu được đi nộp đây? Chỗ tốt nhận được là cái danh liêm khiết, nhưng mà chỗ hỏng cũng rất nhiều, người khác tặng quà cho ngươi đủ để chứng minh ngươi ở vị trí người ta đỏ mắt, còn thu được không ít chỗ tốt của người khác, có lẽ ngươi giao ra chỉ là một phần nhỏ, đầu to thì đang giấu trong nhà.
- Nhân tâm khó dò, chúng ta cảm thấy đây là chuyện tốt.
Tả Tử Cường nói đầy lý lẽ.
- Nhưng mà áp dụng cụ thể cũng không phải dễ dàng gì, dân chúng cảm thấy chúng ta nộp lễ vật lại, cũng có thể cảm thấy cán bộ chúng ta là hủ bại. Phần tử hủ bại nên thu hối lộ, đây không phải là việc tốt.
- Cũng không thể nói như vậy, hiện tại mặc dù là anh không hủ bại, mọi người cũng không phải đều là cán bộ liêm khiết trong sạch.
Bộ tuyên truyền Tần Hải Dục nói ra.
- Thời đại khac nhau, chênh lệch giàu nghèo cũng đã biến lớn, hủ bại là khó tránh khỏi, phản hủ cũng ứng thời cơ mà sinh ra, lại nói tiếp, đây là tình thế. Tôi cảm thấy Diệp bí thư đưa ra kiến nghị tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị là có đạo lý.
Với tư cách thị ủy bộ tuyên truyền, chất béo của Tần Hải Dục cũng không nhiều, cho nên cũng không như thường vụ phó thị trưởng Tả Tử Cường bài xích Diệp Khai.
Trên thực tế với tư cách lão đại của hệ thống tuyên truyền, Tần Hải Dục vô cùng hoan nghênh công việc này.
Bởi vì nếu như thiết lập tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị này, như vậy hệ thống tuyên truyền có việc làm rồi.
Đầu năm nay không sợ có chuyện làm, chỉ sợ không có chuyện gì làm, một khi có nghiệp vụ thì những người khác nhau sẽ tới thăm, trái lại thì chỉ có thể giăng lưới bắt chim ở cửa mà thôi.
Phải biết rằng hiện tại là lúc hệ thống tuyên truyền đầy uy lực, trừ phương diện công tác đảng là trọng yếu ra, đối với ảnh hưởng kinh tế cực kỳ nhỏ bé, nhất là hệ thống tuyên truyền của tỉnh thành phố, tuy cũng có doanh mục độc lập, nhưng mà chỉ là quần thể yếu thế mà thôi.
Lúc trước Diệp Tử Bình cũng nhờ đưa ra dự báo chuyện Liên Bang Xô Viết giải thể, được sự dẫn dắt của Diệp Khai đưa ra các nhận định đúng, lại được khen ngợi cho nên hiện giờ đảm nhiệm bí thư thị ủy Minh Châu, đây chính là cơ hội.
Bởi vậy Tần Hải Dục đối với cử động của Diệp Khai có thái độ hoan nghênh, lúc này thấy Tả Tử Cường phản đối, hắn đương nhiên phải bênh vực hai câu, bởi vì trong này có quan hệ lợi ích, hắn không thể không lên tiếng.
Thị trưởng Mộc Uyển Dung lúc này cũng đã khôi phục tinh thần, nói:
- Đồ vật mới lạ xuất hiện, nhất định sẽ bị nghi vấn, nhưng mà xuất phát điểm là tốt, chỉ cần trong quá trình chấp hành có phương pháp, cũng không sinh ra vấn đề lớn. Trước kia phổ biến một ít chính sách trong sạch hóa bộ máy chính trị, cũng không phải đều hoàn thành hoàn mỹ sao, thời đại phải tiên lên, xã hội đang phát triển, tùy thời phải điều chỉnh chính sách là hợp lý.
Kim Trạch Khải gật đầu, nói:
- Chuyện này đã được trong tỉnh ủng hộ, thành phố cũng phải ủng hộ, hy vọng mọi người trong lúc ăn tết âm lịch cũng phải cẩn trọng việc này, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, trong nội tâm phải rõ ràng. Bằng không đến lúc đó Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố ra tay thì khó nói chuyện. Đồng chí Diệp Khai đối với vấn đề hủ bại này tương đương coi trọng, hơn nữa người lại tuổi trẻ, tính tình cũng xông xáo, vạn nhất dánh lên chính diện thì tôi cũng không thể nói gì.
Hắn nói lời này rất rõ ràng, chính là bảo mọi người trong lúc ăn tết quản tốt người một nhà, đừng để người của Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố vừa đưa ra chính sách mới thì có một đám người đi tìm rủi ro, như vậy Kim Trạch Khải với tư cách bí thư thị ủy cũng không thể ra mặt nói cái gì.
Mọi người nghe xong nhao nhao đồng ý, sau khi bàn xong chuyện thì tán đi.
Mộc Uyển Dung sau khi rời khỏi thì quay về văn phòng, vừa trở lại văn phòng không lâu đã có điện thoại vang lên.
- Ngài khỏe chứ, tôi là Mộc Uyển Dung.
Mộc Uyển Dung tiếp điện thoại, trầm giọng nói ra.
- Tiểu Dung, tranh thủ thời gian quay về kinh thành một chuyến, bên này xảy ra đại sự.
Âm thanh trong điện thoại cấp bách.
- Thế nào vậy, ba ba?
Mộc Uyển Dung nghe xong lập tức không tự chủ được đứng lên.
Đột nhiên cha của nàng từ kinh thành điện thoại tới, thúc nàng quay lại kinh thành, hiển nhiên không chỉ là hỏi tình hình.
- Chuyện cấp bách, trong điện thoại không tiện nói, con nên nhanh chóng quay về kinh thành, muộn thì sợ là không kịp!
Cha của Mộc Uyển Dung thúc dục trong điện thoại.
- Thế nhưng mà...
Mộc Uyển Dung có chút chần chờ, chuyện trong văn phòng ngàn đầu vạn tự, người làm thị trưởng như nàng làm sao rời đi được?
- Không có thế nhưng mà gì cả!
Cha của Mộc Uyển Dung cấp bách, nói:
- Đây là đại sự liên quan tới tiền đồ của con, nhanh chóng quay trở về! Hàng không dân dụng chắc chắn không thông, con nên lái xe quay về! Càng nhanh càng tốt!
Tắt điện thoại xong thì Mộc Uyển Dung có chút ngẩn người, thật không rõ kinh thành xảy ra chuyện gì lại có thể vội vã bảo nàng quay về như thế?
Bỗng nhiên nàng nhớ tới thời điểm Diệp Khai rời đi, hình như cũng nhận được điện thoại, chẳng lẽ nói...
Diệp Khai nhanh chóng thông báo công tác, gọi điện thoại phân phó phó thư ký Dương Thuận Hinh của Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố làm thay việc của hắn...
- Có đại sự gì thì cứ điện thoại thông báo với tôi.
Diệp Khai nói trong điện thoại.
Dương Thuận Hinh ở bên kia đáp ứng vô cùng nhanh chóng, nàng lớn tuổi, kinh nghiệm phong phú, mà công tác của Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố nàng biết rất rõ ràng, biết rõ gần đây không có đại sự gì cả, cho nên đáp ứng không chút do dự.
Diệp Khai lại liên hệ với quân khu tỉnh một chút, tự nhiên rất nhanh điều được trực thăng.
Mà trước khi lên trực thăng Diệp Khai lại nhận được điện thoại của thị trưởng Mộc Uyển Dung.
- Mộc thị trưởng có dặn dò gì?
Diệp Khai lúc này có chút không yên lòng, nhưng mà điện thoại của thị trưởng phải tiếp.
- Diệp bí thư liên lạc với phi cơ trực thăng chưa?
Mộc Uyển Dung hỏi.
- Ân, liên hệ tốt, qua nửa giờ sẽ xuất phát.
Diệp Khai trả lời.
- Có thể cho tôi theo cùng không?
Mộc Uyển Dung hỏi.
- Cô đi bây giờ?
Diệp Khai nghe xong có chút kinh ngạc.
Dựa theo lời của Mộc Uyển Dung nói thì nàng sẽ quay về kinh thành vào tết âm lịch, nhưng không biết vì sao đi sớm như vậy?
- Đúng vậy a, trong nhà ở kinh thành đột nhiên có chuyện gấp, nói phải về ngay.
Mộc Uyển Dung trả lời.
Diệp Khai suy nghĩ một chút, mang theo một người cũng không xem vào đâu, vì vậy gật đầu nói:
- Vậy được rồi, hai mươi phút sau chúng ta sẽ gặp mặt ở đại viện thị ủy, tận lực mang theo ít hành lý.
- Tốt.
Mộc Uyển Dung trả lời.
Qua hai mươi phút Diệp Khai cùng Mộc Uyển Dung gặp nhau.
Mộc Uyển Dung mặc một bộ áo lông màu xanh da trời, khăn lông trắng quấn quanh cổ, trong tay cầm một cái vali xách tay không lớn, chắc là chứa đồ dùng tùy thân.
Diệp Khai thì càng đơn giản, không có mang cái gì, chỉ bảo Lý Thắng lái xe chở hắn đi.
- Mộc thị trưởng mời lên xe, chúng ta đi tới chỗ quân đội, chỗ đó có sân bay.
Diệp Khai cùng Mộc Uyển Dung chào hỏi xong thì mời nàng lên xe.
- Tốt, phiền toái Diệp bí thư.
Mộc Uyển Dung nói ra.
- Không khách khí, đều là đồng sự.
Diệp Khai gật đầu nói.
Xe khai chạy rất nhanh, mười phút sau đã tới đại viện quân đội, lúc này ở sân bay đã có một chiếc trực thăng đợi sẵn, không phải loại hàng trong nước, mà là trực thăng của Pháp, nhưng mà nước sơn đã sớm đổi rồi.
Không khí hiện giờ vô cùng lạnh giá, bên ngoài có binh sĩ đứng gác, Diệp Khai đưa giấy chứng nhận của mình và lập tức cho đi, sau đó hắn và Mộc Uyển Dung đi tới bên cạnh trực thăng.
Có trung tá đang chờ ở bên cạnh, nhìn thấy Diệp Khai thì cúi chào, sau đó cũng không nói thêm cái gì, đã mang bọn họ lên trực thăng.
Tuy Diệp Khai đã sớm ngồi trực thăng rồi, cho nên thấy cũng không có gì lạ, nhưng mà Mộc Uyển Dung lần đầu tiên ngồi trực thăng.
Nếu như không phải trùng hợp vì hàng không dân dụng vì thời tiết xấu nên không làm việc, mà ngồi xe thì quá chậm, nàng cũng sẽ không làm phiền Diệp Khai, mặc dù nói là ngồi trực thăng, nhưng dù sau không phải là chuyện dễ dàng, xem như lần này thiếu nợ nhân tình của Diệp Khai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui