Quan Môn


Mặc dù nói từ ngoại hình nhìn lại, Mộc Uyển Dung có vẻ trang trọng một ít, nhưng đây đều xuất phát do công việc cần thiết, phải ăn mặc mộc mạc một chút mới tương xứng với thân phận chủ tịch thành phố của nàng, nếu như ăn mặc trang điểm xinh đẹp thì có chút ngả ngớn rồi, ép không được tràng diện.
Con gái của mình thì tự mình biết, Mộc Liên tinh tường một khi Mộc Uyển Dung trang điểm lộng lẫy, lộ ra một mặt thanh xuân mỹ lệ, đây tuyệt đối sẽ làm người kinh diễm.
Chính bởi vì như thế nên Mộc Liên vẫn có chút lo lắng.
- Cũng không cần khẩn trương như vậy, con gái tự nhiên có phúc khí của con gái.
Lý Chiêu Hoa ngược lại an ủi một câu:
- Nếu như nó phúc mỏng thì cũng không đi lên vị trí như hiện tại, nữ chủ tịch thành phố ba mươi tuổi, cả nước có được mấy người?
- Đây là chuyện khác nhau mà.
Mộc Liên liếc mắt lườm Lý Chiêu Hoa.
Kỳ thật đối với việc con gái đạt thành tựu cao trên con đường làm quan, Mộc Liên càng thêm quan tâm là vấn đề chung thân đại sự của Mộc Uyển Dung, nếu như việc này còn chưa giải quyết được thì người làm cha mẹ luôn có vướng mắc trong lòng không giải được.
Một nhà ba người đang nói chuyện, chợt nghe thanh âm điện thoại của Mộc Uyển Dung vang lên.
Mộc Uyển Dung tiếp điện thoại nói vài câu liền đi sang một bên.
- Anh lại gọi điện thoại có chuyện gì?
Mộc Uyển Dung đi tới bên cửa sổ, nhìn nhánh cây phủ đầy tuyết bên ngoài, thỉnh thoảng lại có vài chú chim sẻ nhảy xuống kiếm ăn, trong sân giẫm ra dấu vuốt nho nhỏ màu đen, nàng nhíu mày, ngữ khí có chút bất thiện hỏi.
- Chuyện gì chứ, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng thôi, gọi điện thoại cũng là chuyện thật bình thường.
Thanh âm trong điện thoại có vẻ khá tùy ý.
- Tôi với anh không có chuyện gì để nói, trước mặt người khác cho anh mặt mũi là vì nể tình cha mẹ anh, anh đừng trêu chọc tôi khiến cho không ai được thoải mái.
Mộc Uyển Dung trầm mặt nói.
Nàng cùng Lâm Uy thật sự không còn lời gì để nói.
Lúc trước phát hiện Lâm Uy ở bên ngoài ngoại tình, Mộc Uyển Dung cũng đã dứt khoát, hiện tại nàng bỏ hết tâm lực trên con đường gầy dựng sự nghiệp, đã hoàn toàn không còn ý nghĩ cứu vãn hôn nhân, cho nên mới đem toàn lực dốc lên quan trường.
Nếu như nàng còn tiếp tục dây dưa chuyện trong nhà, cùng Lâm Uy kéo dài thị phi mờ tối, như vậy nàng tuyệt đối không khả năng phát triển được như bây giờ, đây cũng là ý nghĩ sáng suốt của nàng.
- Em nói như vậy thật quá tuyệt tình rồi thôi…
Lâm Uy vẫn giữ nguyên thái độ cười toe toét:
- Tôi suy nghĩ lại rồi, cứ kéo dài như vậy đối với ai cũng có ảnh hưởng không tốt, nhưng nếu như tin tức hôn nhân chúng ta bị tan vỡ truyền ra, đối với việc phát triển của cô cũng bất lợi, cho nên chuyện này chúng ta nên bình tâm tĩnh trí ngồi xuống từ từ mà nói chuyện.
- Anh nghĩ thông suốt?
Mộc Uyển Dung nghe xong lời này lập tức cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Lúc trước không phải nàng chưa từng đề cập qua chuyện ly hôn, chỉ là tuy Lâm Uy ở bên ngoài lăng nhăng vợ bé, nhưng khi trở về nhà lại sợ hãi cha mẹ hắn, cũng không dám nhắc tới chuyện ly hôn, hơn nữa hắn cũng cảm thấy nếu như ly hôn thật giống như hắn không có mặt mũi.
Cho nên chuyện giữa hai người vẫn kéo dài như thế.
Tuy đã có vài lần Mộc Uyển Dung nhắc tới chuyện ly hôn, nhưng không biết vì sao Lâm Uy không đồng ý, Mộc Uyển Dung cũng không có tinh lực đi theo hắn dây dưa, cho nên chuyện này mãi không được giải quyết.
Về sau Mộc Uyển Dung dần dần bước lên cao trên con đường làm quan, nên không còn tâm tư đi giày vò chuyện này.
Hôm nay nghe ý tứ của Lâm Uy, hi vọng hai người giải quyết ly hôn, như vậy Mộc Uyển Dung nghĩ lại cảm thấy làm vậy cũng không sai, ít nhất xem như đôi bên không thiếu nợ nhau, đều tự đi tìm hạnh phúc của mình, đây cũng là một chuyện tốt.
Về phần nói tới ảnh hưởng cho tiền đồ, đối với việc có thể vứt bỏ tên đáng ghét như Lâm Uy mà nói, cũng chỉ là việc nhỏ không đáng kể.
Nàng đã là chủ tịch thành phố cấp bậc chính sảnh, nếu còn muốn hướng lên trên bước thì là cán bộ cấp phó tỉnh bộ, còn muốn thế nào nữa?
- Đã lâu như vậy cũng nên nghĩ thông suốt.
Lâm Uy nói trong điện thoại:
- Làm vợ chồng không thành thì còn làm bạn bè thôi, về sau có chỗ nào cần chiếu cố thì Mộc chủ tịch cũng nên giúp đỡ một chút đấy.
- Hừ!
Mộc Uyển Dung hừ một tiếng, nàng cũng biết Lâm Uy hay dùng chiêu bài của nàng đi giả danh lừa bịp, nhưng loại sinh ý như công ty thiết bị y dược muốn mượn bối cảnh chính phủ cũng là chuyện thông thường, chỉ cần không làm ra sai lầm cũng sẽ không ai đi truy cứu, thân phận của nàng xem như Lâm Uy dùng để câu thông người khác mà thôi.
- Vậy là em đã đáp ứng, em đi tới khách sạn 307 đi, anh đã đặt xong vị trí.
Lâm Uy nói ra.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Mộc Uyển Dung cũng có chút buồn vô cớ, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặc dù nói nàng đã đáp ứng gặp mặt Lâm Uy bàn chuyện ly hôn, nhưng đột nhiên nhắc tới chuyện này thực sự làm cho nàng cảm thấy có chút đột ngột.
Nhanh như vậy mình cũng sắp trở thành nhân sĩ ly dị rồi sao?
Mộc Uyển Dung lắc đầu, cố gắng đem ý niệm không cách nào làm người hưng phấn này vung ra khỏi ý nghĩ của mình.
- Làm sao vậy, nha đầu?
Lý Chiêu Hoa ở một bên dò hỏi.
- Không có chuyện gì, con cần đi ra ngoài một chút.
Mộc Uyển Dung lắc đầu, không muốn để cha mẹ biết được chuyện này, tránh khỏi làm cho họ khổ tâm.
Nếu như Lâm Uy đã nghĩ thông suốt, vậy thì ly hôn thôi, xong hết mọi chuyện.
Sự tình từ nay về sau cần làm như thế nào ngày sau hãy đi mà phiền não thôi.
- Ăn cơm rồi hãy đi, mẹ của con đã nấu rồi, hâm lại là xong.
Lý Chiêu Hoa nói.
- Được rồi cha, cha mẹ ăn trước, lưu lại cho con một phần là được, con tranh thủ về sớm.
Mộc Uyển Dung nói ra.
Hiện tại tâm tư của nàng chỉ nghĩ tới việc giải quyết cùng Lâm Uy, làm gì còn tâm tình ăn cơm?
- Vậy được rồi, con lái xe cẩn thận một chút.
Lý Chiêu Hoa gật đầu nói.
Mộc Uyển Dung đi ra khỏi nhà, tới trong sân, cảm thấy có chút hơi lạnh, sau đó xoay người đi vào mở tủ quần áo, chỉ thấy bên trong treo một ít quần áo diễm lệ cùng trang sức, đều là quần áo nàng dùng mỗi khi nghỉ ngơi ngày trước, từ sau khi đi làm việc tại Long Thành nàng đã sớm không còn dùng tới.
Nàng lấy ra một áo khoác ngoài màu cam nhung, mặc một bộ màu xanh sẫm bên trong, đổi giày, lại rút mũ dạ màu đen nhung đội lên, cuối cùng đeo kính râm lúc này mới đi ra xe.
Ngồi vào ghế lái, Mộc Uyển Dung vẫn luôn cảm thấy trong lòng hơi bất an.
Nàng luôn có loại cảm giác như không ổn, nhịn không được nàng gọi điện cho Diệp Khai.
- Ha ha, sao lại nghĩ tới tôi rồi vậy?
Diệp Khai nhận được điện thoại, hắn đang nói chuyện cùng nhị lão gia tử.
Đột nhiên nhận được điện thoại của Mộc Uyển Dung, Diệp Khai cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, không biết hiện tại Mộc chủ tịch đang cân nhắc chuyện ly hôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui