Quan Môn


Nghĩ tới những điều này, Chung Ly Dư không khỏi tràn ngập nhu tình nhìn Diệp Khai, chợt thấy Diệp Khai cũng như có suy nghĩ gì nhìn về phía nàng, ánh mắt hai người gặp nhau, trong nội tâm lập tức bay lên cảm giác ôn nhu, không khỏi ấm áp cả lòng.
- Ánh mắt hai người bắn điện nha…
Lê Ngũ đứng bên cạnh còn đang suy nghĩ câu nói của Diệp Khai, thình lình ngẩng đầu thấy Diệp Khai cùng Chung Ly Dư đang trao đổi ánh mắt, không khỏi kêu lên.
- Tiểu nha đầu, phá hư không khí!
Diệp Khai lườm nàng nói.
- Được rồi được rồi, ăn cơm đi.
Mẹ của Chung Ly Dư đi ra, vừa cười vừa nói.
- Bộ dụng cụ của bác gái thật quá đẹp.
Diệp Khai ngồi xuống bàn ăn, nhìn thấy thức ăn bày đầy bàn, thực sự cho hắn cảm giác đẹp mắt, đều dùng chén đĩa đựng thức ăn rất đẹp.
- Ha ha, bộ dụng cụ này mua lại từ mười mấy năm trước đấy, gọi là hàng mỹ nghệ cũng không sai.
Mẹ của Chung Ly Dư vừa cười vừa nói.
- Lúc ấy đã mua hết sáu mươi ngàn đồng ah, đã mời danh gia tự tay chế tạo.
Nhắc tới bộ dụng cụ này, trí nhớ của Chung Ly Thiên cũng khắc sâu:
- Khi đó bác buôn bán lời số tiền đầu tiên, lúc ấy tâm huyết dâng trào, liền làm việc này, về sau bác gái của con còn trách mắng bác một trận.
Diệp Khai suy nghĩ một chút, mười mấy năm trước đã xài hơn sáu mươi ngàn để mua một bộ dụng cụ đồ ăn như vậy, xác thực là đủ xa xỉ, nói là phá gia chi tử cũng không đủ, không nghĩ tới trước kia Chung Ly Thiên còn làm chuyện như thế, thật sự làm người ta nhìn với ánh mắt khác.
- Không phải mẹ luôn bảo bối bộ dụng cụ này sao, chưa từng thấy mẹ lấy sử dụng qua.
Chung Ly Dư cũng cảm thấy có chút giật mình.
- Nhắc tới bên trong còn một chuyện nho nhỏ.
Chung Ly Thiên giải thích:
- Trước đó gặp một vị bạn học, khi đó vợ của hắn qua đời chưa lâu, hắn nói cho cha biết khi hắn sửa sang lại đồ vật của vợ mình, phát hiện một khăn quàng cổ bằng tơ, đó là lúc bọn họ cùng nhau đi du lịch New York đã mua trong một cửa hàng. Đó là một chiếc khăn quàng cổ xinh đẹp tao nhã hàng hiệu, giá cả thật đắt vẫn còn treo nguyên vẹn trên khăn, vợ của hắn vẫn không nỡ dùng, bà ấy muốn đợi tới một ngày nào đó thật đặc thù mới sử dụng. Nhắc tới đây hắn dừng lại, cha cũng không nói tiếp, sau một lúc lâu hắn mới nói, sẽ không bao giờ tiếp tục lưu lại thứ tốt đến thời gian đặc biệt nào đó mới dùng, mỗi một ngày khi chúng ta còn sống đều là thời gian đặc biệt.
- Lời này thật có đạo lý…
Diệp Khai nghe được gật nhẹ đầu, vô cùng đồng ý.
- Đúng vậy! Mỗi khi nhớ tới mấy câu nói đó, cha thường bỏ công việc trong tay mình, tìm một quyển tiểu thuyết, mở nhạc, nằm trên sô pha nắm bắt lấy một ít thời gian, từ cửa sổ thường thức cảnh sắc nơi bờ sông, không quản tới tro bụi dính trên cửa sổ thủy tinh. Cha sẽ lôi kéo người nhà đi ra bên ngoài ăn cơm, mặc kệ đồ ăn trong nhà đã xử lý như thế nào. Sinh hoạt nên là một loại kinh nghiệm mà chúng ta quý trọng, mà không phải chờ đợi thời gian trôi qua.
Chung Ly Thiên có chút cảm khái nói.
Diệp Khai vô cùng chấp nhận lời nói này, kỳ thật sinh hoạt chính là như vậy. Nếu như cân nhắc quá nhiều, hoặc sẽ biến thành một loại gánh nặng.
Mỗi người sống trên thế giới này, bản thân đã là một loại kỳ tích, không cần vì sự thống khổ của người khác cũng đem mình kéo vào trong thống khổ. Phương thức hưởng thụ sinh hoạt có rất nhiều loại, người ngoại quốc ưa thích tính toán tương lai, đây cũng là một phương pháp tốt.
Mà nghĩ tới đại bộ phận người trong nước, cả đời cha mẹ bận rộn vì con cái, cho tới hiện tại còn chưa vì chính mình cân nhắc qua sự tình gì, kết quả đoạn thời gian đẹp nhất của đời người lại không cách nào đi hưởng thụ, suy nghĩ lại thật làm người phải lắc đầu.
- Sau khi bác đem chuyện này nói với bác gái cháu, bà ấy không còn giống như ngày trước, đem bộ đồ ăn xinh đẹp này bày trí trong tủ rồi.
Chung Ly Thiên vừa cười vừa nói:
- Trước kia bà ấy cũng cho rằng bộ đồ ăn này phải lưu lại tới thời gian đặc thù mới lấy ra sử dụng, hiện tại bà ấy đã ý thức được nếu có chuyện gì đáng giá cho mình cao hứng, có chuyện gì để cho mình đắc ý thì phải nghe theo cảm hứng, muốn tận mắt chứng kiến khi đem nó ra dùng tới.
Mọi người nghe xong đều có cảm xúc, cảm xúc của Diệp Khai lại khắc sâu nhất, không có người nào có thể so với người có được trí nhớ mấy chục năm tương lai như hắn, càng thêm có thể nhận thức hết thảy ý nghĩa này.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, kỳ thật ở trong sự thật có rất nhiều người đều là như vậy, thường muốn cùng bạn bè cũ tụ họp, nhưng luôn nói muốn tìm cơ hội, thường muốn ôm con cái hoặc cháu chắt một chút, nhưng luôn chờ đợi thời cơ thích hợp, thường muốn biểu đạt tình ý nồng đậm cho một nửa khác của mình, nhưng luôn tự nói với mình là thời gian không gấp gáp.
Đợi tới khi đã có chuyện gì đó xảy ra, mới có thể phát hiện nguyên lai mình đã bỏ lỡ quá nhiều.
- Kỳ thật mỗi sáng sớm khi chúng ta mở mắt ra, đều thậm chí muốn nói cho mình đây là một ngày đặc biệt. Đối với chúng ta mà nói, mỗi một ngày, mỗi một phút trong sinh mạng đều vô cùng đáng quý trọng.
Diệp Khai nói ra.
- Thật bội phục mọi người, ăn một bữa cơm mà cũng có thể giảng ra được nhiều đạo lý như vậy.
Dù sao Lê Ngũ tuổi tác còn nhỏ, sau khi nghe xong lại phàn nàn nói:
- Đã trước mặt chúng ta bày trí thật nhiều món ngon mỹ vị như thế, vì sao còn dông dài những sự tình làm lòng người thấy phiền não đâu này?
- Ha ha, tiểu Ngũ nói đúng, mọi người tranh thủ thời gian động đũa đi thôi.
Chung Ly Thiên nghe xong lập tức nở nụ cười.
- Bỏ qua món ăn ngon cũng là một lỗi lầm ah.
Ăn cơm xong, Diệp Khai đứng dậy cáo từ.
Chung Ly Dư đưa tới cửa ra vào, đang định nói gì đó bỗng nhiên gặp Diệp Khai cúi người, một tay vòng ra sau lưng ôm eo của nàng, sau đó hôn mạnh lên môi nàng.
Bị Diệp Khai đột nhiên tập kích, Chung Ly Dư mở to hai mắt, hiển nhiên không ngờ Diệp Khai lại làm như vậy, tựa hồ có chút cảm giác điên cuồng, phải biết rằng Chung Ly Thiên còn ở sau lưng nhìn xem đâu.
Nụ hôn kéo dài chừng hai phút, khiến Chung Ly Dư có chút thở không ra hơi, sắc mặt biến thành đỏ tươi như máu.
- Như thế nào đột nhiên lại cuồng ngạo như vậy đây? Để cho cha mẹ nhìn thấy thật ngại ngùng!
Chung Ly Dư lấy lại bình tĩnh, mới oán trách nói.
- Cũng không có gì, chỉ là vừa nghe xong câu chuyện của cha vợ, cảm thấy có một số việc xác thực không nên cân nhắc nhiều như vậy.
Diệp Khai ha ha cười nói:
- Kỳ thật đã từ lâu thật muốn biểu thị chủ quyền công khai ngay trước cửa nhà của em rồi, chỉ là băn khoăn quá nhiều, da mặt cũng không dầy như vậy, hôm nay bỗng nhiên đã suy nghĩ cẩn thận, muốn làm sao thì làm là tốt nhất, ngược lại không cần phải tốn nhiều tâm tư như thế.
- …
Chung Ly Dư lập tức im lặng, không nghĩ tới lời nói của cha mình lại đem tư tưởng của Diệp Khai hoàn toàn giải phóng.
Đợi tới khi thân ảnh Diệp Khai biến mất, Chung Ly Dư mới lấy lại tinh thần, khi nhìn vào cha mẹ đứng sau cửa, liền phát hiện hai vị lão nhân gia đang cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào con gái, khiến Chung Ly Dư lúc đi vào nhà suýt chút đã bị vấp té.
Đi tới sân bay đón Tạ Quân Ngọc, Diệp Khai cảm giác là lạ trong lòng.
- Làm sao vậy, cảm thấy anh có chút là lạ sao đó?
Tuy Tạ Quân Ngọc còn chưa cùng Diệp Khai phát triển thành quan hệ vợ chồng thực sự, nhưng cũng xem như không xê xích bao nhiêu, khi nói chuyện với hắn đã tự nhiên hơn rất nhiều.
- Không có gì, có lẽ khi nãy ăn cơm quá nhiều thôi.
Diệp Khai sờ lên bụng mình hồi đáp.
- Trong ngày Tết âm lịch muốn không ăn nhiều thật sự là khó khăn.
Tạ Quân Ngọc tự nhiên không ngờ khi nãy Diệp Khai ở bên nhà Chung Ly Dư chạy tới, chỉ có chút cảm khái phát biểu ý kiến của mình.
- Kỳ thật đây cũng là bệnh chung của người trong nước.
Diệp Khai nói ra:
- Nói chung là trước kia thời gian cực khổ trôi qua tương đối nhiều, hiện tại sinh hoạt đã tốt hơn một chút, trước tiên cải thiện sinh hoạt, cho dù ủy khuất chuyện gì cũng không thể ủy khuất bụng của mình.
- Đúng vậy, cho nên trong ngày Tết âm lịch, người vì ăn uống mà nằm viện thật sự không ít.
Tạ Quân Ngọc hồi đáp:
- Trước khi em về, bệnh viện trong vùng còn mới nhận được mười người bệnh vì uống rượu quá độ mà trúng độc cồn, đây thuần túy là ăn uống mà tạo thành bệnh tật đó thôi.
- Ở đâu cũng giống nhau, tình huống bên thủ đô càng thêm nghiêm trọng, người vì uống rượu nhiều mà nằm viện tuyệt đối không ít hơn vài trăm.
Diệp Khai phi thường khẳng định hồi đáp.
Hai người vừa mới đi ra đại sảnh, liền thấy Tạ Quân Hào đang vội vàng chạy tới.
- Khục, trên đường gặp được ít chuyện nên tới trễ.
Tạ Quân Hào giải thích nguyên nhân tới trễ, sau đó có chút xấu hổ nhìn Diệp Khai cùng Tạ Quân Ngọc đang có vẻ bề ngoài phi thường hòa hợp, cảm thấy sự xuất hiện của mình biến thành dư thừa, chẳng khác gì là cái bóng đèn.
Theo đạo lý mà nói em gái mình nhấc lên quan hệ với Diệp gia công tử, đây đối với hắn mà nói là một chuyện tốt, chỉ là nghĩ tới trước kia từng có một ít gút mắc nên trong nội tâm Tạ Quân Hào vẫn có chút không quá tự tại.
Ba người vừa nói vài câu, chợt nghe từ xa xa có người hô to chạy tới.
- Quân Ngọc tiểu thư, thật tốt quá, cuối cùng cũng không lỡ chuyến!
Diệp Khai cùng Tạ Quân Hào nghe xong chỉ thấy Tạ Quân Ngọc cau mày, quay đầu nhìn lại liền phát hiện một nam tử có chiều cao có chút chênh lệch với Tạ Quân Ngọc chạy tới, vẻ mặt như thật vui mừng.
Sau khi người nọ vừa chạy tới, lập tức khom người chào thật sâu.
- Người Nhật Bản?
Diệp Khai lập tức có chút ngạc nhiên, không biết là chuyện gì xảy ra?
Tạ Quân Hào nhìn thấy cũng có chút ngẩn người, không biết em gái từ lúc nào lại có liên hệ với người Nhật Bản.
Lễ nhiều người không trách, nhưng lễ tiết của người Nhật không giống lễ tiết của người trong nước chút nào.
Tạ Quân Ngọc nhìn thấy nam tử người Nhật kia, chỉ gật nhẹ đầu, trong giọng nói mang theo chút mỉa mai, nói một câu:
- Tiểu Dã tiên sinh, như thế nào ở đâu cũng có thể chứng kiến được ông đây?
Người kia lập tức gật đầu đồng ý, dùng một loại thái độ phi thường khoa trương nói ra:
- Quân Ngọc tiểu thư, đây chính là duyên phận giữa chúng ta! Vốn tôi cũng không hề nghĩ đến sẽ ở thủ đô quý quốc gặp được cô, đúng là thượng thiên an bài!
- Nhà đầu tư Nhật Bản, gần đây trong vùng đang nói tới chuyện đầu tư nhà máy thiết, là Hồ Hán tiến cử tới, chán ghét vô cùng!
Tạ Quân Ngọc nhỏ giọng giải thích bên tai Diệp Khai.
- Ah, là Hồ Hán tiến cử nhà đầu tư sao…
Diệp Khai gật nhẹ đầu, trong lòng tự nhủ đây khẳng định không phải việc gì tốt rồi.
Lúc trước Hồ Hán có tiến cử kiến nghị cho vay đồng Yên, lúc này xem như thao tác đã gần xong, trên thực tế hắn cũng hi vọng thông qua việc này chế tạo chiến tích cho bản thân mình, sau đó mượn nhờ cơ hội tân khu Thánh Vương gia nhập vào thành phố Minh Châu mà trùng kích vị trí cấp chính sảnh, dùng thành phố Minh Châu làm ván cầu trùng kích chức vị phó tỉnh bộ cấp.
Phải nói ý nghĩ này tốt lắm, nhưng bắt đầu vào thao tác thì không phải chuyện dễ dàng.
Diệp Khai vẫn luôn cho rằng nếu như chỉ dựa vào mặt mũi Cố lão, ý nghĩ của Hồ Hán chỉ sợ phải thất bại.
Dù sao hiện tại thành phố Minh Châu là địa bàn của Diệp gia, bọn hắn có lá bài tẩy gì có thể đánh động được Diệp Tử Bình, lại để cho hắn chịu gật đầu đây?
Ngược lại người Nhật kia thấy Diệp Khai cùng Tạ Quân Ngọc ghé tai thì thầm, có chút thiếu kiên nhẫn, rất rõ ràng có chút địch ý nhìn Diệp Khai, huyên thuyên không biết đang nói chuyện gì.
- Quân Ngọc tiểu thư, tôi muốn cùng cô bàn chuyện đầu tư một chút!
Người kia vẫn còn có chút thứ tự, biết rõ dùng cờ hiệu công việc nói chuyện sẽ càng dễ dàng ép Tạ Quân Ngọc đi vào khuôn khổ.
Người Nhật kia đột nhiên nhắc tới chuyện đầu tư với Tạ Quân Ngọc, ngược lại khiến cho nàng cảm thấy có chút đau đầu.
Lần này nàng vội vàng chạy về thủ đô tự nhiên là vì chuyện trong nhà, thật vất vả mới có cuộc hẹn cho cha cùng anh trai nàng với Diệp Khai, hơn nữa khi cha nàng cùng Diệp Khai nói chuyện vẫn thật hài hòa, có vẻ hợp ý, nàng đương nhiên muốn củng cố quan hệ lẫn nhau giữa đôi bên.
Dù sao đây đối với việc phát triển ngày sau của tập đoàn Đại Hoa Tạ gia rất có lợi, hơn nữa cũng rất có lợi trong việc định vị quan hệ giữa nàng cùng Diệp Khai, cho nên Tạ Quân Ngọc mới vội vàng chạy về nhà như thế.
Thế nhưng thật sự không ngờ ở tại phi trường gặp phải Tiểu Dã Tuấn Nam, cứ như âm hồn bất tán quấn quýt lấy nàng, quả thực làm cho nàng vô cùng phiền muộn.
- Chuyện làm ăn nên bàn trong thời điểm công tác, hiện tại là thời gian riêng tư.
Diệp Khai ở một bên không chút khách khí đem Tiểu Dã Tuấn Nam đẩy ngược trở về.
Tạ Quân Ngọc thấy Diệp Khai đã ra mặt, ngược lại cũng không nói gì, lập tức không để ý tới Tiểu Dã Tuấn Nam mà đi lên xe của Diệp Khai.
Tạ Quân Hào liếc mắt nhìn người kia, trong nội tâm có chút xem thường, trong lòng tự nhủ em gái mình là nhân vật nào, ngay cả một người ngoại quốc như người này mà cũng muốn nhúng chàm, khả năng sao?
Nhìn hai chiếc xe trước sau rời đi, sắc mặt Tiểu Dã Tuấn Nam lập tức biến thành phi thường khó xem.
Phản ứng của Tạ Quân Ngọc vượt ngoài dự liệu của hắn.
Vốn hắn cho rằng những cán bộ trong nước đều xem lợi ích kinh tế là cao nhất, vì chiến tích của mình trăm phương ngàn kế kéo đầu tư khắp nơi, nhất là những tài chính hải ngoại như bọn họ, từ trước tới nay đều là đối tượng dễ dàng bị người truy phủng.
Nói một câu khó nghe chính là, rất nhiều cán bộ vì lôi kéo những đầu tư bên ngoài như bọn họ, sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thậm chí dẫn mối cũng có, cán bộ nữ tính vì chuyện này mà đồng ý bồi người lên giường không phải không có.
Không nghĩ tới đi qua tân khu Thánh Vương, lại đụng phải tấm thép cứng như Tạ Quân Ngọc, căn bản không quan tâm tới ngoại thương cầm tuyệt bút tài chính như hắn, chuyện này quả thật làm cho Tiểu Dã Tuấn Nam không hiểu được vì sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui