Quan Môn


Mắt thấy Tạ Quân Ngọc lên xe của người thanh niên trẻ tuổi kia rời khỏi, trong bụng Tiểu Dã Tuấn Nam tràn ngập cảm giác tức giận, ngây người tại chỗ.
Thẳng đến khi có nhân viên công tác tới đón tiếp hắn chạy tới, Tiểu Dã Tuấn Nam còn chưa kịp khôi phục lại trong trạng thái ngây ngốc kia.
- Ngu xuẩn, tức chết ta!
Tiểu Dã Tuấn Nam mắng.
- Tiểu Dã quân, có chuyện gì mà tức giận như vậy?
Một nam tử trên ba mươi tuổi đi tới, có chút tò mò hỏi thăm.
- Tỉnh Thượng quân…
Tiểu Dã Tuấn Nam nhìn thấy nam tử sắc mặt âm trầm kia, cũng có chút không kềm được đem chuyện vừa rồi nói ra:
- Thật sự là không biết điều!
- Quả nhiên là không biết điều!
Nam tử tên Tỉnh Thượng Tùng nghe xong liền nói ra:
- Tiểu Dã tập đoàn ở tại Nhật Bản cũng đã nổi danh lừng lẫy, tài sản lên tới mấy chục tỷ đô la, Tiểu Dã quân là một trong những người thừa kế gia tộc, vừa ý nàng là phúc khí của nàng, lại không biết quý trọng, thật sự là đáng giận!
- Tức chết tôi rồi!
Tiểu Dã Tuấn Nam đang canh cánh trong lòng về chuyện này, hiện tại nghe Tỉnh Thượng Tùng nói như vậy, trong lồng ngực cảm thấy có ngọn lửa vô danh không phát ra được:
- Chuyện này không thể bỏ qua như vậy!
Bị cự tuyệt là một chuyện vô cùng phiền muộn, nhất là theo ánh mắt Tiểu Dã Tuấn Nam xem ra, đối phương rõ ràng có việc cầu tới chính mình, dù sao Tiểu Dã gia đầu tư là do chủ nhiệm quản ủy hội Hồ Hán mời đến, chính mình đứng ngay đầu gió, cho nên hắn đối với thái độ ác liệt của Tạ Quân Ngọc cực kỳ phẫn nộ.
- Theo tôi được biết, những quan viên đại lục sợ nhất là bị thượng cấp trách hỏi, không bằng Tiểu Dã quân động động đầu óc từ phương diện này, áp nàng một chút, làm cho nàng biết rõ sự lợi hại của ông. Đến lúc đó còn sợ nàng không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ?
Tỉnh Thượng Tùng âm hiểm cười đề nghị.
- Tỉnh Thượng quân nói không sai!
Tiểu Dã Tuấn Nam nghe xong lập tức liền hưng phấn.
Rất nhanh hắn gọi một cuộc điện thoại, sắc mặt cực kỳ bất thiện mắng to một trận, qua một lát sau thần sắc trở nên dễ dàng hơn, cuối cùng gật nhẹ đầu cúp điện thoại.
- Xem một chút đi, tôi đã nói với Tiểu Dã gia loại chuyện này không tính là vấn đề gì.
Tỉnh Thượng Tùng xòe tay nói ra.
- Tỉnh Thượng quân, anh làm việc rất tốt!
Tiểu Dã Tuấn Nam vỗ vỗ vai Tỉnh Thượng Tùng, phi thường hài lòng tỏ vẻ.
Hắn cảm thấy Tỉnh Thượng Tùng ở lại đại lục vài năm, đối với phong thổ nơi này phi thường quen thuộc, nếu như có thể lôi kéo tới bên cạnh mình ngược lại sẽ trở thành trợ thủ tốt cho mình tiến quân kinh doanh trong đại lục.
Tiểu Dã gia tuy tài chính rất nhiều, sản nghiệp không ít, nhưng người thừa kế không chỉ có một mình hắn, người thừa kế cùng bối phận có tới mười người, lẫn nhau đều tồn tại sức cạnh tranh rất mạnh, nếu muốn tranh được định mức tài sản càng lớn, nhất định phải biểu hiện ra đầy đủ thực lực.
Kinh tế đại lục phát triển có chút làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn, Tiểu Dã Tuấn Nam phi thường xem trọng phát triển ở nơi này, cho nên hắn vượt lên trước một bước tiến nhập thị trường đại lục, một phần vì muốn giúp gia tộc khai thác thị trường, đồng thời cũng giúp bản thân gia tăng thêm một ít tài phú, tương lai thuận tiện nắm lấy vị trí gia chủ.
Đã có khát vọng lớn như vậy, đương nhiên không có khả năng đơn độc đi làm việc này, nhân tài như Tỉnh Thượng Tùng hắn sẽ không bỏ qua.
Tỉnh Thượng Tùng nghe xong lời nói của Tiểu Dã Tuấn Nam, trong lòng cao hứng, hắn đã ở lại đại lục không ít năm, nhưng Tiểu Dã gia vẫn không quá xem trọng thị trường đại lục, hiện tại nếu như Tiểu Dã Tuấn Nam có thể toàn lực khai thác thị trường đại lục, tin tưởng với tài chính đầu tư cũng đủ giúp cho Tỉnh Thượng Tùng tiến vào hàng ngũ cự phú.
Hơn nữa Tiểu Dã Tuấn Nam là người thừa kế có sức cạnh tranh mạnh trong Tiểu Dã gia, Tỉnh Thượng Tùng cũng nguyện ý cùng hắn trói chung một chỗ, tương lai một khi Tiểu Dã Tuấn Nam trở thành gia chủ, Tỉnh Thượng Tùng sẽ đạt được hồi báo phi thường phong phú.
- Đi, Tỉnh Thượng quân, mang tôi đi tới quán bar tốt nhất nơi đây, chúng ta đợi nữ nhân kia đến xin lỗi đi!
Tiểu Dã Tuấn Nam lôi kéo tay Tỉnh Thượng Tùng nói.
- Tiểu Dã quân hào khí trùng thiên, quả nhiên không hổ là người thừa kế xuất sắc nhất của Tiểu Dã gia!
Tỉnh Thượng Tùng thuận miệng vỗ mông ngựa Tiểu Dã Tuấn Nam, hai người mang theo vài nhân viên công tác cùng nhau đi ra sây bay.
Khí trời thật tốt, mặt trời tươi sáng, mặc dù có chút gió nhẹ nhưng không cảm thấy quá lạnh.
Tạ Đồng Củ đã sớm sắp xếp xong thức ăn, tự mình đứng bên ngoài cửa biệt thự nghênh đón Diệp Khai đến.
- Thân thể cha em thật sự là không tệ, hoàn toàn giữ nguyên dáng vóc ba mươi tuổi!
Diệp Khai ngồi trong xe, thấy được Tạ Đồng Củ đứng ngay cửa biệt thự, cũng có chút cảm xúc nói với Tạ Quân Ngọc.
- Bình thường ông ấy cũng rất chú trọng rèn luyện thân thể, kỳ thật khi cha còn trẻ từng tham gia đội võ thuật quốc gia, cầm qua huy chương đấy!
Tạ Quân Ngọc hồi đáp.
Trách không được, Diệp Khai gật nhẹ đầu, trong lòng tự nhủ khó trách Tạ Quân Ngọc có thể bái được vị đại sư phụ thần bí kia làm sư, học được không ít bổn sự, nguyên lai là vì có được người cha như Tạ Đồng Củ.
Nếu không như thế, nàng cũng không khả năng vô duyên vô cớ tiến vào trong mắt của vị đại sư phụ kia, đạt được cơ hội mà người ngoài không cách nào với tới.
Biệt thự của Tạ gia tại thủ đô cũng thật có tư thái, là một tòa nhà đơn độc, toàn bộ sân viện có tới hai hecta, bên trong trồng nhiều cây cối, hoàn toàn xanh hóa, còn có người chuyên môn phụ trách tu bổ vườn cây, Diệp Khai đưa mắt nhìn sang chỉ thấy bố cục kiến trúc trong sân ẩn ẩn căn cứ theo phương vị cửu cung bát quái mà bố trí, rõ ràng cho thấy đã được cao nhân chỉ điểm.
Xe dừng lại trong sân, Tạ Quân Hào bước ra trước chạy tới bên xe Diệp Khai mở cửa xe cho hắn, sau đó cùng Tạ Quân Ngọc đi cùng Diệp Khai vào nhà.
Tạ Đồng Củ bước lên vài bước, bắt chặt tay Diệp Khai nói:
- Diệp bí thư đại giá quang lâm, vẻ vang cho gia đình chúng tôi ah!
- Tạ đổng khách khí, với tư cách vãn bối, tới bái phỏng là việc nên làm.
Diệp Khai cười hồi đáp.
Hắn là đến viếng thăm, không thể đi tay không, lễ vật đưa tặng Tạ Đồng Củ cũng rất tinh xảo, đặt bên trong một hộp gỗ Hoàng Dương Mộc.
Mọi người cùng nhau vào nhà, hàn huyên vài câu, Tạ Quân Ngọc mở ra hộp gỗ, có chút tò mò xem bên trong rốt cục chứa vật gì?
- Trong nhà anh bán sỉ sâm núi hay sao đây?
Tạ Quân Ngọc chứng kiến được đồ vật bên trong, nhịn cười nói.
- Đâu có phải, lần trước mua được không ít hàng tồn, đương nhiên là lấy ra làm tặng lễ thôi.
Diệp Khai cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Kỳ thật đối với người trẻ tuổi mà nói tặng lễ vật gì cũng có thể tùy ý, nhưng tặng lễ cho các vị trưởng bối tự nhiên là chú ý tới sức khỏe làm chủ, nhất là người như Tạ Đồng Củ, được xem là người có tiền nhất nhì trong nước, tự nhiên không thể tặng tục vật gì cho hắn, ngược lại tặng sâm núi mà người bình thường có tiền cũng không mua được là thực dụng nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui