Quan Môn


Hết lần này tới lần khác, chuyện này cũng không dễ dàng điều tra rõ cho được, bởi vì có rất nhiều người có năng lực ảnh hưởng tới giới truyền thông. Không cần nói những điều khác, chỉ cần nói hơn hai mươi vị quan to bên trong Cục chính trị trung ương này ai ai cũng đều có khả năng đó. Thậm chí một số cán bộ của Trung ủy hùng mạnh một chút thôi cũng có khả năng này rồi.
Muốn tìm ra thủ phạm từ trong đám người này dẽ như thế sao?
- Đừng để cho tao biết rõ mày là ai. Bằng không thì…
Diệp Khai nghĩ tới đó, cũng không khỏi hậm hực nghiến răng nói một cây, tên này thật là đáng hận, kế sách một mũi tên trúng hai đích cũng thành công rồi.
Nhưng mà trong lòng đã có cảnh giác, Diệp Khai cảm thấy chuyện mình làm càng phải cẩn thận hơn nữa, nếu không, lại không biết bị người ta nắm thóp ở chỗ nào đâu.
Làm quan thật đúng là chuyện khảo nghiệm chỉ só thông minh mà. Diệp Khai không khỏi âm thầm cảm khái một câu.
Bởi vì Đàm Thắng Kiệt trực tiếp đến hỏi nên Diệp Khai lại phải ở lại thủ đô thêm hai ngày, chủ yếu cũng là muốn xem chuyện này đến cuối. Mặc dù đám truyền thông chọc ra chuyện này rồi bị nhanh chóng đè lại, nhưng tin tức đã truyền bá thì sẽ bị các mặt khác chú ý, dù là Diệp Tử Bình ở Minh Châu xa xôi cũng gọi điện thoại tới hỏi Diệp Khai chuyện này rốt cuộc là thế nào.
Diệp Khai tuy không ở trên mặt báo, nhưng lại là đối tượng nghi ngờ thứ nhất trong lòng nhiều người biết chuyện, điều này khiến hắn thấy khá uất ức, trong lòng cực kỳ khó chịu. Nếu hắn làm chuyện này thì có bị nghi ngờ cũng chả sao, nhưng chuyện này lại chẳng hề liên quan gì đến hắn, cái cảnh chịu tiếng xấu thay cho kẻ khác dường như khá khó chịu.
Cũng may Sở đại tiểu thư Sở Tĩnh Huyên cùng Sở lão gia tử đã trở lại từ phía Nam, tin tức này mang chút nắng cho khuôn mặt âm trầm của Diệp Khai.
- Thằng nhóc này, cho dù ta ở ngoài hàng ngàn km cũng có thể nghe được tin của cậu. Sở lão gia tử ở phía Nam một năm, tâm tình cũng trở nên không tệ, lúc này ông cụ đang ngồi xe lăn phơi nắng, thấy Diệp Khai thì cười nói.
Trong đại viện của Sở gia, để tiện cho ông cụ phơi nắng đã đặc biệt làm một căn nhà gỗ hình bất giác nhỏ để tránh gió trên đỉnh lầy, có thể hưởng thụ ánh nắng mặt trời ấm áp bất cứ khi nào mà không cần lo bị gió thổi. Điều này rất hợp ý ông cụ, nhưng cũng tốn không bao nhiêu tiền.
- Lão gia tử, phơi nắng vẫn là không nên dùng cách này mới đúng.
Diệp Khai nói:
- tuy rằng phơi nắng như vậy có thể tránh được bị gió lạnh thổi, nhưng là nó lại chặn mất phần lớn tia tử ngoại rồi, lại gây khó hấp thu cho cơ thể. Nếu như tình hình cho phép thì cũng nên ra ngoài phơi nắng, gió mới tốt.
- Ta cũng già rồi, thể cốt đương nhiên không thể chịu được nắng gió hàng ngày, nhưng mà nói tới phơi nắng nha thì bên Quỳnh Hải kia vẫn là thật thuận tiện.
Sở lão gia tử nói.
- Chuyện của Hồ Hán là do anh làm đấy sao?
Sở Tĩnh Huyên đứng bên cạnh nói.
- Đương nhiên không phải là anh rồi, anh lại rảnh rỗi tới mức đó sao?
Diệp Khai phủ nhận;
- Chuyện này anh đang cân nhắc, thấy có chút cổ quái, anh bắt đầu cảm thấy có bên thứ ba chen chân vào rồi, sau đó cẩn thận suy nghĩ lại một chút, lại cảm thấy khả năng lớn nhất chính là do Hồ Hán tự biên tự diễn ra thôi.
- Hả?
Sở lão gia tử nghe xong, cũng cảm thấy có chút hứng thú hỏi han:
- Tại sao lại thấy thế?
- Tình huống ngay lúc đó khá là hỗn loạn, nhưng chuyện mấy người thanh niên cùng di vào trong đó gây chuyện với con là có khả năng thấp nhất, cũng không có ai lại thừa hơi thừa sức tới thế, vân dụng quan hệ với Bộ Tuyên truyền để sai khiến truyền thông.
Diệp Khai phân tích nói:
- Thế nhưng từ tốc độ lan truyền ra mà nói thì đối phương hẳn là rất có thực lực đó. Cho nên con mới hoài nghi chuyện này chính là do Hồ Hán tự biên tự diễn trò mà thôi.
_ Hắn làm như thế thì được lợi gì chứ?
Sở Tĩnh Huyên có chút tò mò hỏi:
- Khoe chuyện bạn gái mình bị tên Nhật kia chiếm tiện nghi sao?
- Ha ha…
Diệp Khai nghe xong lập tức nở nụ cười, không ngờ Sở đại tiểu thư lại nói chuyể thẳng thắn bốp chất như thế:
- Đương nhiên là có lợi chứ, trên thực tế ngoại trừ việc thanh danh của hắn bị ảnh hưởng trong một thời gian ngắn thì lợi ích lại có thể thấy rõ rồi..
Sau khi chuyện này xảy ra, Diệp Khai rất cẩn thận nhớ lại tình hình trong lúc đó, sau đó liền phân tích kỹ lưỡng quá trình diễn ra sự việt này, rồi mới rút ra một cái kết luận, chuyện này nhưng lại mang lại ảnh hưởng khá tốt cho Hồ Hán.
Hoặc là ngay từ thời điểm ban đầu, Hồ Hán bị người ta xem là mang bạn gái của mình đi nịnh nọt người Nhật Bản, là kẻ tiểu nhân, vì đặt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn gian tà nào. Nhưng nếu chuyện này bị vạch trần rõ ràng ra, ít nhất lãnh đạo cấp cao sẽ làm rõ chuyện này, biết rõ sự thật.
Như vậy vừa phân tích liền cảm thấy Hồ Hán khi không còn cách nào hài hòa cùng vời nhà đầu tư liền nhờ bạn gái tới làm cầu nối, nhưng không ngờ bạn gái chịu thiệt thòi, có xung đột xảy ra cũng không để lọt ra ngoài, lại còn tận lực xử lý giấu diếm chuyện này đi.
Người khác hoàn toàn có thể coi hành vi của hắn là vì sự phát triển của khu mới giải phóng Thánh Vương, không tiếc danh dự cá nhân, làm bộ như thế khi bị người ta nói xứng chức còn có cái cớ để biện giải.
Nói cho cùng, người chính thức mất mặt chính là tên người Nhật Ono kia, Hồ Hán lấy lại được hình tượng xong, lại chăm chú, cần cù làm việc, thật thà chuyên nghiệp, có ấn tượng tốt với mọi người
- Hơn nữa trong lúc này còn có một vấn đề.
Diệp Khai nói ra:
- Mặc dù hắn không rõ ràng lôi tôi vào, lại biết rõ chuyện này điều tra ra thì tôi khó tránh khỏi, cho nên mọi người thấy thế, tôi liền khó mà tránh khỏi trách nhiệm, thậm chí còn đổ hết lên đầu tôi, cho rằng tôi chính là nhân vật mờ ám trong chuyện này.
- Cho nên nói, trong chuyện này người thiệt thòi chính là anh rồi?.
Sở Tĩnh Huyên nghe Diệp Khai giải thích xong, cũng có chút phiền muộn hỏi.
Sở lão gia tử nghe Diệp Khai phân tích đạo lý rõ ràng, cũng âm thầm gật đầu, trong lòng tự nhủ đúng là hậu sinh khả úy, rõ ràng từ quá trình lên men chuyện này lại có thể dần dần đoán ra chân tướng thật sự của sự việc, đúng là thù vi bất dịch mà. (hiếm được )
Có năng lực cùng trí tuệ như vậy của Diệp Khai, hơn nữa có bối cảnh của lão Diệp gia, cùng với các nhân vật khác ở mọi phương diện nâng đỡ, con đường làm quan sau này của Diệp Khai nhất định là có thể đi thật xa rồi. Nhất là hiện tại hắn vô cùng trẻ tuổi, đây chính là ưu thế lớn nhất của hắn.
- Dựa theo tình hình bình thường mà xem, chuyện này nhất định là không có lợi gì cho anh rồi.
Diệp Khai cười cười nói:
- Nhưng mà Hồ Hán vẫn còn quá coi thường năng lực của anh rồi, dù sao sau khi đã thành cán bộ cấp cao thì vấn đề mà mọi người nhìn thấy cũng không đơn giản như thế. Hơn nữa hiện tại hắn làm loại chuyện này đã khiến cho anh vô cùng không vui rồi.
Kỳ thật đã lên tới vị trí cấp Phó tỉnh rồi cũng chủ yếu khảo nghiệm cán bộ có phải là người bình thường không chính là xem năng lực chấp chính của họ, chứ không phải xem họ có năng lực khống chế một tỉnh khu hay một ban ngành nào. Đồng thời nếu có thể còn xem xét tới xuất thân cùng ảnh hưởng tới toàn bộ cục diện chính trị.
Đương nhiên, càng quan trọng hơn nữa chính là xem lực lượng sau lưng bọn họ có đủ lớn mạnh hay không.
Trong mấy cái phương diện đó, Diệp Khai biểu hiện đương nhiên chiếm ưu thế tuyệt đối, cho nên hắn căn bản không thèm coi trọng chút hành động mờ ám này của Hồ Hán. Cố lão đủ khả năng ảnh hưởng cũng chẳng duy trì được bao lâu, cho dù là có người xem trọng Hồ Hán, muốn toàn lực ủng hộ hắn cũng phải xem điều kiện của bản thân hắn có đáng giá để người ta làm như thế hay không.
Cho nên so sánh về cả hai phương diện vừa rồi, Diệp Khai đương nhiên không cần quan tâm chút phiền toái bé nhỏ thế làm gì. Bất luận là về thực lực hay vấn đề tuổi tác, Diệp Khai đều chiếm ưu thế tuyệt đối.
- Không hiểu.
Sở đại tiểu thư lắc đầu, có chút mờ mịt.
Đối với sự đấu đá của các cán bộ cấp cao, Sở đại tiểu thư đương nhiên là biết được rất ít, mặc dù nói Sở lão gia có kinh nghiệm sâu sắc trong chuyện này, nhưng bình thường cũng sẽ không bày biện hay dạy bảo cho co cháu bên dưới, cho nên cô đúng thật không hiểu rõ về chuyện này.
- Những vấn đề này, con cũng chẳng cần phải hiểu, đều là chuyện của đám đàn ông.
Quả nhiên, Sở lão gia tử cười khoát tay nói.
Nhưng mà Sở lão gia tử cũng vô cùng thấy hứng thú về kế hoạch bước tiếp theo của Diệp Khai, vì vậy lại hỏi:
- Hẳn là con đã có suy tính riêng rồi hả?
- Gần đây chuẩn bị động tay động chân vào chuyện ở bên tỉnh Hà Đông , rảnh rỗi quá lây sẽ bị người ta xem thường mất.
Diệp Khai nói.
- Con đây là chuẩn bị chặt đứt đường lui của lão Cố sao?... là ai thế?
Sở lão gia tử nghe xong, quả nhiên giật mình nói.
Với tư cách nào người của thế hệ trước, lại là nhân vật trong số nhân tài kiệt xuất. Chìm nổi mấy thập niên trong chốn quan trường, vô cùng rõ ràng về đám người trong này, những nội tình trong đó mặc dù là Diệp lão gia tử hiện tại đang nắm quyền cũng không thể nào bằng được lão.
Cho nên khi Diệp Khai nói ra chuyện động vào bên tỉnh Hà Đông, lão liền vô cùng nhạy cảm tóm được suy nghĩ thật sự của Diệp Khai.
Cố lão năm đó cũng từng lăn lộn ở tỉnh Hà Đông, cũng đã nuôi dưỡng được mấy tay chân làm việc cho Cố gia, một số đã lên làm ở tw, còn một số lại ở lại trấn giữ tỉnh Hà Đông. Hôm nay Diệp Khai nói sẽ động vào tỉnh Hà Đông, đương nhiên chính là động thủ vào quân của lão Cố. Hơn nữa nghe tựa hồ cùng chẳng phải là chuyện nhỏ, nếu không cũng Diệp Khai cũng chẳng cần nói ra long trọng như vậy.
- Cố Thành, hiện đang giữ chức Phó Bí thư.
Diệp Khai ngược lại cũng chẳng dối gạt Sở lão gia, trực tiếp chỉ thẳng tên của Cố Thành.
- Hóa ra là hắn là,..
Sở lão gia tử sau khi nghe xong, nhẹ gật đầu, ngược lại cũng không nói thêm gì nữa.
- Lão gia tử cũng biết Cố Thành sao?
Diệp Khai ngược lại thấy hiếu kỳ về việc này.
Một cán bộ cấp Phó tỉnh cũng có thể lọt vào mắt xanh của Sở lão gia tử đương nhiên là làm cho người ta thấy giật mình.
- Con người này coi như là lực lượng trung kiên của cán bộ bản địa tỉnh Hà Đông. mấy chục năm nay mặc dù có nhiều lần có cơ hội chuyển đi nơi khác nhưng đều cố ý vô tình buông tay ra, liền bám lại tới vài chục năm.
Sở lão gia tử gật đầu nói:
- Bây giờ nhìn lại hẳn là hắn cố ý làm thế.
Diệp Khai nghe xong Sở lão gia tử nói thế cũng có chút ngoài ý muốn. Nghe Cố Thành ở lại tỉnh Hà Đông, hẳn là còn có ẩn tình nào khác, chẳng lẽ nói lại là do Cố lão sắp xếp, lại làm cho hắn hi sinh cơ hội leo lên để thành lập căn cứ vững chắc, kiên cố của Cố gia ở tỉnh Hà Đông?
Nếu thật sự là như thế, thế thì sự ẩn nhẫn của con người Cố Thành này cũng thật cừ. Diệp Khai bỗng nhiên phát giác hình như mình hơi xem thường hắn rồi.
- Cho dù hắn có thể làm gì, cuối cùng cũng vẫn có nhược điểm mà. Nhược điểm của Cố Thành chính là thằng con trai hắn.
Diệp Khai nói tính toán của mình cho Sở lão gia tử nghe.
- Nếu như thằng con trai hắn chịu yên ổn ở trong nhà thì con cũng thật không thể ra tay nặng lắm. Nhưng là tại sao muốn đại khai sát giới cũng không phải do hắn.
- Lão Cố dù sao cũng đã lớn tuổi, có chút không thể khống chế cục diện được nữa rồi, vận khí cũng kém, đụng phải đối thủ như con khó chơi thế. Tên Hồ Hán kia bề ngoài tưởng như khôn khéo mà phán đoán vấn đề lại sai sốt vậy.. Ài, đây cũng là số trời mà.
Sở lão gia tử có chút cảm khái nói:
- Bọn họ đẩy con tới Hà Đông há không phải là tự bê đá đập vào chân mình sao. Đoán chừng ông nội con cũng đã thấy rõ bọn họ, cho nên mới kệ họ làm. Ta thấy lúc này đây đám lão Cố đúng là tiền vừa mất, lại mang tật rồi.
- Con cũng chẳng hứng thú với bạn gái của Hồ Hán làm gì.
Diệp Khai khiêm tốn nói, nhất là liếc nhìn Sở đại tiểu thư, thanh mình bản thân hắn không thèm để ý tới cháu gái của người ta.
Sở đại tiểu thư mặt trắng không còn chút máu, lại hừ một tiếng, ngược lại cũng chẳng thèm hỏi lúc đó Diệp Khai ở chung với Tạ Quân Ngọc làm gì.
- Vì cái gì mà nam nhân có nhiều bạn gái thì được người khác hâm mộ, mà nữ nhân có nhiều bạn trai thì sẽ bị khinh bỉ?
- Giống như một cái chìa khóa có thể mở rất nhiều khóa, sẽ được người ta gọi là chìa khóa vạn năng! Mà một cái cái ổ khóa lại có thể có nhiều chìa khóa mở ra được, vậy đã nói rõ ổ khóa đó có vấn đề!
- Hừ, ngụy biện, lý thuyết xằng bậy!
- Đây là lời nói thật.
Ánh mặt trời ở phía ngoài rất đẹp, mặc dù vừa mới qua tết âm lịch, nhưng mà tựa hồ như mùa xuân năm nay đến sớm, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên trên người, cũng không cảm giác được chút gì hàn ý ở đầu xuân.
Hay giống như là bên cạnh mình có người làm bạn, trong lòng hai người đều ấm áp, cho nên cũng không cảm giác được cái se lạnh của mùa xuân.
Lái xe của Diệp Khai liền dừng ở chân núi bên hồ, hai người ngồi gần một cái cọc gỗ, đang tùy ý nói chuyện phiếm.
Có thể là vì để du khách thuận tiện, ngành quản lý du lịch địa phương đã dùng cọc gỗ xây dựng một cái bến tàu nhỏ ở bên cạnh hồ, dài chừng hơn sáu trăm mét, độ rộng ngược lại là hướng vào trong hồ có hơn 30 mét, chính giữ có cầu gỗ bắc qua, ngẫu nhiên còn có thể thấy được những con cá đang bơi ở dưới mặt băng.
Hoặc là đến thời gian vào mùa hạ, bên này liền chật kín hết người rồi.
Mặc dù là hiện tại, bên hồ cũng có một cặp du khách đi ngang qua, đều là những cặp tình nhân không sợ lạnh cả.
Lại nói tiếp, tuy trong kinh thành có rất nhiều nơi tiêu tiền, nhưng mà dù sao thì không phải tất cả mọi người đều có năng lực đi loại địa phương đó tiêu phí đấy, cho nên du lãm thắng địa bên ngoài, tổng là có thể nhìn thấy không ít tình lữ qua lại, phong cảnh lại không tệ, hơn nữa là miễn phí, duy nhất không tốt chính là gió Tây Bắc vẫn đang thổi mạnh, ngẫu nhiên luôn có một tia hàn ý xẹt qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui