Quan Môn


Mặc dù đối với gia tộc hiện đại bây giờ mà nói, loại chuyện này cũng không có ý nghĩa gì thực tế, nhưng lại có một ít người lại thích làm kiểu cách này, cho nên chuyện như vậy vẫn có tồn tại, hơn nữa còn có một ít thị trường.
Đương nhiên, đối tượng hòa thân nếu quá xấu sẽ không được hoan nghênh, đó là tỏ vẻ chịu thua, hay là cố ý buồn nôn người khác đây chứ?
Nói tóm lại đại đa số gia tộc có quan hệ thông gia đều là không hạnh phúc.
Chẳng hạn như Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên, tuổi xấp xỉ, gương mặt dáng vóc tương đương, hơn nữa có hảo cảm lẫn nhau, có thể hòa hợp một chỗ, thật sự là như lông phượng cùng sừng lân, thế nhưng nói nghiêm túc một câu, với tính tình hoa tâm của Diệp Khai, Sở Tĩnh Huyên theo hắn cũng có chút chịu thiệt thòi, dù sao nàng lấy được cũng không phải là cảm tình nguyên vẹn, cũng không phải một người chồng nguyên vẹn.
Nam nhân đương nhiên không cho phép người khác chia sẻ vợ mình, nhưng nữ nhân cũng không hi vọng cùng người khác chia sẻ chồng mình, theo phạm vi càng rộng mà xem, nữ nhân ở phương diện này luôn lâm vào địa vị yếu thế.
Cho nên Diệp Khai rất lý giải cách làm của Cố Miêu Miêu.
- Tôi có thể hiểu được, nhưng không tiện tỏ thái độ, dù sao đây rõ ràng là bỏ nhà trốn đi.
Diệp Khai cười nói:
- Nếu để ông nội cô biết rõ, trước khi cô bỏ trốn khỏi nhà đã từng ở chung một chỗ với tôi, đoán chừng ông sẽ ôm quải trượng tới truy sát tôi đó!
Cố Miêu Miêu nghe xong lời này của Diệp Khai, lập tức bật cười.
Vốn trong lòng đang cảm thấy thật u sầu, ngay lập tức đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Nhưng nói tới việc này còn phải nhờ anh hỗ trợ dùm.
Uông Tình ở bên cạnh nghiêm mặt nói:
- Nếu Miêu Miêu muốn xuất ngoại nhất định sẽ bị gia đình ngăn trở, tôi cùng nàng là bạn tốt, khẳng định sẽ bị trong nhà nàng chú ý tới, không thể nhúng tay, nhưng Diệp bí thư thì khác, anh tùy tiện an bài dùm một chút là có thể xử lý chuyện này, nhà bọn họ cũng không làm gì được anh.
- Chuyện này…
Diệp Khai nghe xong cũng cảm thấy vò đầu.
Hắn nhìn nhìn Cố Miêu Miêu, chỉ thấy cô gái đang nhìn mình với vẻ hi vọng, nếu mình không giúp nàng hoàn thành nguyện vọng, nhất định là không ổn, hơn nữa hắn cũng không muốn thấy một cô gái tốt lại rơi xuống trong tay người như Hồ Hán, lập tức trong lòng mềm nhũn, đáp ứng:
- Được rồi, nhưng hai cô cũng không được đem tôi bán đứng!
- Bán đứng…
Uông Tinh bỗng nhiên nghiêng người tới trước, hôn lên má Diệp Khai, sau đó thoải mái nói:
- Tôi thay Miêu Miêu cảm ơn anh!
- Cô có chủ tâm chiếm tiện nghi của tôi đi!
Diệp Khai sờ sờ lên mặt của mình, cảm thấy còn có chút cảm giác ướt át, đoán chừng là nước bọt của Uông Tình, chẳng lẽ mình được mấy cô bé hoan nghênh như vậy?
Nhưng khi nghĩ tới hậu quả mang đến, Diệp Khai vẫn cảm thấy nên cẩn thận một chút, tránh khỏi việc thực sự bị Cố lão đầu nhi mang theo quải trượng đánh tới tận cửa, nói như vậy tiếng xấu đi bắt cóc cháu gái người ta nhất định là vung không xong rồi.
- Hai cô vì sao lại tin tưởng tôi?
Diệp Khai đáp ứng, bỗng nhiên có chút tò mò hỏi thăm.
Lẽ ra hôm nay hai bên chỉ là lần đầu tiên tiếp xúc chính thức, vì sao hai nàng lại đem tin tức trọng yếu tiết lộ cho mình, còn đem cả chuyện Cố Miêu Miêu có ý định trốn nhà ra nước ngoài du học, hơn nữa còn yêu cầu hắn hỗ trợ đây?
Mặc dù Diệp Khai có loại cảm giác mình thật sự được tin cậy, nhưng cũng cảm thấy thật không thể tưởng tượng.
Chẳng lẽ thời đại bây giờ mấy cô thiếu nữ thật đơn thuần như vậy, tùy tiện thì có thể tín nhiệm một người ngoài? Làm vậy thật đúng là không khoa học chút nào.
- Thanh danh của Diệp gia vẫn luôn dùng rất tốt thôi.
Uông Tình vừa cười vừa nói:
- Hơn nữa anh còn là một chàng trai trẻ tuổi suất khí!
- Bởi vì anh là cán bộ đảng viên, anh đã hứa sẽ làm được!
Cố Miêu Miêu nói.
Diệp Khai sờ sờ trán mình:
- May mắn tôi không đáp ứng yêu cầu gì quá phận, nếu không một khi làm không được chẳng phải bôi đen mặt mũi của Đảng sao?
- Nhất định là phải làm được, bởi vì việc này quan hệ tới nhân sinh tương lai của Miêu Miêu.
Uông Tình nắm tay, dùng ngữ khí phi thường kiên định nói với Diệp Khai.
Ba người ngồi uống rượu thêm một lát mới chia tay.
Cố Miêu Miêu không muốn quay về nhà, Uông Tình lại uống hơi nhiều, Diệp Khai bất đắc dĩ phải lái chiếc Cadillac của Diệp Kiến Hoan đưa hai nàng về nhà của Uông Tình, nhìn thấy hai nàng lên lầu mới quay trở về.
Diệp Khai không trực tiếp về thẳng nhà mình mà đi tới chỗ nhị lão gia tử.
Bên đại viện Quân ủy vẫn người tới người đi không dứt, nhìn những viên tướng tinh tụ tập, nhưng Diệp Khai được xem như có quân hàm trong người, hơn nữa còn là loại đặc thù nhất, cho nên dù không đưa ra chiêu bài của nhị lão gia tử cũng có thể ra vào tự do.
Phải biết rằng thân phận phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương thật sự có chất lượng cao hơn phó tư lệnh quân khu bình thường rất nhiều, về phần nói tới chức vụ bên phương diện chính phủ hắn lại không tự tin cầm ra giới thiệu.
Nhị lão gia tử đang tiếp đãi các quân quan ở các đại quân khu, trao đổi một ít công tác trọng điểm năm nay.
Diệp Khai châm điếu thuốc ngồi bên ngoài chờ ông. Chỉ thấy có thật nhiều sĩ quan nam nữ lui tới, có lẽ đang chuẩn bị hội họp gì đó, cấp bậc của các nữ sĩ quan không cao lắm, bình thường chỉ là trung úy hoặc thượng ủy, rất ít nhìn thất nữ sĩ quan cấp tá, nhưng dáng vóc cùng gương mặt thật sự có ưu thế.
Chẳng lẽ là lính cần vụ mới tuyển vào? Hoặc là liên lạc viên? Diệp Khai đối với nghiệp vụ tại đây cũng không quá quen thuộc, cho nên cũng không để ý tới.
- Diệp tướng quân, Diệp phó chủ tịch mời anh đi vào.
Đúng lúc này thư ký của nhị lão gia tử đi ra nói.
- Ah, được.
Diệp Khai lên tiếng, đem nửa điếu thuốc dụi tắt, ném vào thùng rác, sau đó sửa sang lại quần áo một chút đi theo thư ký vào văn phòng làm việc của nhị lão gia tử.
Bên trong văn phòng khói thuốc lượn lờ, hiển nhiên là mới trải qua một nhóm người ghiền thuốc lá đã hút.
Nhị lão gia tử mở vài quạt thông gió, bởi vì ông không thích sử dụng điều hòa, cho nên căn phòng vẫn khá ấm, tuy có gió lạnh thổi vào nhưng trong phòng cũng không lạnh lắm.
- Đám tiểu tử kia ai cũng hút thuốc không ngừng!
Nhị lão gia tử mắng một câu, sau đó gọi Diệp Khai đi qua ngồi xuống.
Bên trong văn phòng nhị lão gia tử mới đổi một bộ ghế mới, đều là gỗ lim, mùa đông đặt thêm đệm làm Diệp Khai cảm thấy thật thoải mái, hắn đá giày sang bên, nằm xuống sô pha, dựa đầu lên tay ghế, cảm thấy hơi có chút cấn dưới gáy bèn thò tay rút cái đệm kê lên.
Thư ký nhìn thấy chỉ làm như mình không chứng kiến, tự mình ôm theo ấm trà ra ngoài nấu nước.
- Một thân mùi rượu, lại đi ra ngoài lêu lổng sao?
Nhị lão gia tử nhìn Diệp Khai, có chút tò mò hỏi thăm.
- Đừng nói tới chuyện này, nhị gia gia, ông có biết tối nay cháu ở chung một chỗ với ai không?
Diệp Khai cười nói.
- Ông làm sao mà biết được?
Nhị lão gia tử nói ra:
- Cháu tưởng là ông có thể ngồi một chỗ mà quyết thắng ngoài ngàn dặm sao? Không có tin tình báo, ông làm sao biết cháu ở chung với ai đây?
Nhưng nhị lão gia tử chợt nhíu mũi:
- Thoạt nhìn là con gái, hơn nữa không chỉ một người!
- …
Diệp Khai nghe xong, cũng có chút ngạc nhiên, trong lòng tự nhủ mũi của nhị lão gia tử thật thính:
- Không phải đâu, như vậy mà ông cũng có thể ngửi ra được?
- Hắc…
Nhị lão gia tử nghe xong đắc ý nở nụ cười:
- Lúc nhỏ cùng ông nội của cháu đi săn, mũi của ông còn linh hơn cả chó săn đấy, hiện tại lớn tuổi nên thoái hóa rồi.
Thư ký bưng ấm trà đi vào châm trà cho hai người.
- Đại Hồng Bào của núi Vũ Di, còn chút hàng tồn, muốn uống thêm cũng không có.
Nhị lão gia tử lấy ra chút lá trà, có chút cảm khái nói.
- Hay thật, một ngụm uống hết chỉ sợ bỏ ra mấy chục ngàn mua cũng không có.
Diệp Khai có chút giật mình bưng chén trà nói.
- Vậy thì đúng thật!
Nhị lão gia tử gật nhẹ đầu nhưng vẫn nói:
- Lá trà uống thì uống, dù sao không uống trà cũng không làm cháu chết được. Nhưng tài nguyên khoáng sản đều có hạn đấy, nếu một hơi đều đào hết rồi, vậy sau này con cháu đời sau thật sự hết cách.
- Sao đột nhiên nhị gia gia lại quan tâm tới những chuyện này đây?
Diệp Khai có chút tò mò hỏi thăm.
- Có thể là vì lớn tuổi, cho nên thường xuyên nhớ tới thật nhiều chuyện.
Nhị lão gia tử khoát tay nói:
- Mấy ngày hôm trước nghe được đám tiểu tử nói tới chuyện ở tỉnh Hà Đông, cho nên có chút cảm xúc.
Diệp Khai nghe xong thì im lặng, chuyện ở tỉnh Hà Đông chủ yếu là liên quan tới than đá, muốn làm lãnh đạo tốt của tỉnh Hà Đông, tự nhiên cũng phải xem trọng than đá.
Đứng ở góc độ cao xem xét vấn đề trong cả nước, than đá của tỉnh Hà Đông hiển nhiên là phi thường trọng yếu, không có thứ này thì không cách nào cam đoan cung ứng điện lực cho nửa giang sơn phía đông nam, dù sao đập Tam Hạp không thể nào xây dựng hoàn thành trong thời gian ngắn, muốn hình thành cung ứng điện lực hoàn thiện, không phải chỉ mười năm tám năm thì được nhìn thấy, như vậy tài nguyên than đá tỉnh Hà Đông vẫn trọng yếu quan hệ tới quốc kế dân sinh.
Nhưng nếu đứng trên lập trường dân chúng tỉnh Hà Đông mà xem vấn đề, tình huống lại có chút bất đồng.
Hiện tại bởi vì khai thác mỏ cùng chế tạo than, đã làm ô nhiễm môi trường nghiêm trọng, chẳng những ảnh hưởng tới sức khỏe của dân chúng cũng ảnh hưởng tới việc phát triển kinh tế địa phương.
Một nơi có hoàn cảnh không tốt, khẳng định sẽ không có người nào nguyện ý đi tới đầu tư, nhìn than đá tuy có thể bán được tiền, nhưng không phải dân chúng nơi đó trực tiếp được lợi, cho nên so sánh thu hoạch chỉ là một số ít người, nhưng xui xẻo không may lại chiếm đa số.
- Đây cũng là chuyện không còn cách nào…
Diệp Khai nói ra:
- Hiện tại rất nhiều nơi khai thác đều là phá hư, chẳng những ô nhiễm môi trường cũng phá hủy kết cấu địa chất, cho nên khu vực khai thác mỏ nhiều lần bị động đất, từ nguồn nước tới không khí đều bị ô nhiễm, nhưng lại không thể ngừng lại, nếu ngừng lại thì phân nửa quốc gia phía đông nam xem như không còn biện pháp sinh hoạt, cũng không có năng lực đi làm bảo vệ môi trường, dù sao đầu nhập thật sự là quá lớn, không đủ sức, vì vậy chỉ có thể kéo dài, trộn lẫn được một ngày thì hay một ngày.
Trong mấy chục năm, tài nguyên than đã vẫn còn đủ, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày bị khai thác sạch sẽ, đến thời điểm đó mới là ngày tháng làm mọi người thật sự đau đầu.
- Hiện tại cháu mở hạng mục nguồn năng lượng mới bên Giang Trung, kỳ thật là vì thấy được tác dụng chậm của than đá cùng khí đốt còn chưa đủ, cho nên muốn nghĩ ra tay sớm một chút, nếu không đợi sau này mới thực hiện thì chỉ còn có thể giương mắt mà nhìn không còn biện pháp cứu vãn.
Diệp Khai nói thêm.
- Cháu đi làm quan tại tỉnh Hà Đông, theo cháu xem, năng lực của đồng chí Nhạc Sơn như thế nào?
Nhị lão gia tử đột nhiên hỏi.
Diệp Khai thoáng sửng sốt, không nghĩ tới nhị lão gia tử lại nhắc tới bí thư Nhạc Sơn, lẽ ra ông là đại nhân vật trong quân đội, làm sao lại cảm thấy hứng thú với quan viên quản lý địa phương như Nhạc Sơn?
- Bí thư Nhạc Sơn vẫn rất có khả năng, cũng là cán bộ làm việc thực tế, nếu như ông ấy có thể ở lại tỉnh Hà Đông thêm vài năm, hẳn là phúc khí của nhân dân tỉnh Hà Đông.
Diệp Khai nghĩ nghĩ, nói.
- Nha…
Nhị lão gia tử lên tiếng, đối với câu trả lời của Diệp Khai vẫn cảm thấy khá hài lòng, nhưng ông lại chuyển lời:
- Cháu vừa mới nói ở quán bar gặp mặt ai vậy?
Diệp Khai bị ý tưởng xoay chuyển đột ngột của nhị lão gia tử làm đầu óc thoáng hỗn loạn, lắc đầu, đem men say trong đầu xua tán mới trả lời:
- Cháu gái Cố Miêu Miêu của Cố lão, con gái Uông Tình của quân khu Tây Bắc Đường Tế Xuyên tướng quân.
Nhị lão gia tử nghe được chớp mắt nhìn Diệp Khai cười nói:
- Cháu đó, không thể yên tĩnh một chút sao? Hai cô bé kia thế nào tuy ông không biết, nhưng nhà hai cô nhóc đều khó quấn đấy, nếu cháu chọc phiền toái như vậy, đến lúc đó thật không dám bảo đảm sẽ huyên náo gà chó không yên, ông nội cùng cha cháu rất khó che lấp được đó ah!
- Chỉ là uống rượu mà thôi, kỳ thật trước đó vẫn trợn mắt lạnh lùng đối diện nhau ông ạ.
Diệp Khai đáp.
Sau đó hắn đem tình huống lúc đó kể lại cho nhị lão gia tử nghe qua, kể cả chuyện Uông Tình nói rõ chân tướng tin tức đăng trên báo chí.
- Cố lão tuyển chọn Hồ Hán xác thực là không được tốt lắm, người có vấn đề phẩm hạnh như vậy, nếu để cho hắn lên tới địa vị cao, không phải là chuyện tốt.
Nhị lão gia tử cũng đưa ra lời đánh giá với hành vi của Hồ Hán.
Tuy ông là thủ trưởng quân đội, nhưng cũng rất quen thuộc với người bên chính giới, nhất là với tư cách là thành viên Cục chính trị trung ương, có thể tham dự vào quyết sách của cao tầng, cho nên cũng hiểu thật rõ dạng nhân tài thế nào mới có thể tiến được xa hơn.
Đối với những hành vi của Hồ Hán, nhị lão gia tử chỉ có thể lắc đầu, hiển nhiên là không xem vào trong mắt.
Thủ đoạn nhỏ là thủ đoạn nhỏ, chỉ có thể phát huy được chút tác dụng ở cấp độ thấp, không thể lên được mặt bàn.
- Dạ, đến lúc đó nhị gia gia giúp cháu an bài một chút, cho Cố Miêu Miêu sang Anh quốc du học.
Diệp Khai đem chuyện này nhờ vả nhị lão gia tử.
- Đây cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là nếu để Cố lão biết được đoán chừng sẽ bị hộc máu thôi!
Nhị lão gia tử cười nói.
Nhưng căn cứ vào hành vi của Cố lão cùng Hồ Hán đã làm, nhị lão gia tử cũng không ngại giúp Diệp Khai xả giận, làm cho đám người kia cũng phải nôn nóng sốt ruột một chút, biết rõ chọc phải Diệp gia sẽ không có quả ngon gì để ăn, lại nói tới, làm vậy cũng là phúc hậu lắm rồi.
- Cháu nên tranh thủ quay lại Long Thành đi, rời khỏi cương vị của mình quá lâu, rất dễ dàng xuất hiện một ít cục diện phức tạp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui