Quan Môn


- Cậu chưa cần thiết phải vội vàng chói đây đẩy như thế, chuyện này có liên quan tới phúc lợi của mấy chục triệu hương thân phụ lão của tỉnh Hà Đông, cậu thân là cán bộ của tỉnh Hà Đông, cũng không thể nào khoanh tay đứng nhìn được.
Bí thư Nhạc Sơn đương nhiên không có khả năng buông tha cho Diệp Khai;
- Hơn nữa, nếu là nói năng lực của cậu nhỏ, thế thì tôi thật còn không biết nên tìm người nào nữa.
- Thế rốt cuộc là có chuyện gì chứ, chẳng lẽ là muốn tôi đi Bộ tài chính một chuyến, xin cấp phát tiền hay sao? Tôi cũng chẳng quen biết gì với bọn họ đâu.
Diệp Khai có ý nhả ra nói.
Bộ Tài chính xác thật không phải là mảng mạnh của lão Diệp gia, tuy nhiên Diệp lão gia tử làm công tác về kinh tế, nhưng là làm ở tầm vĩ mô, chứ còn chuyện liên hệ trực tiếp với Bộ Tài chsinh là cần có thêm mấy người cùng quan tâm tới nữa. Nói ví dụ như mấy người nhà của Sở lão gia tử lại có quan hệ rất sâu sắc với người của Bộ Tài chính, bạn cũ cùng môn sinh rải khắp trong ngoài bộ này, ông lão đó chỉ cần nói một câu thôi cũng đã có tác dụng rất là lớn rồi.
- Không phải là đòi tiền, là đòi quyền cơ.
Bí thư Nhạc Sơn nói:
- Cậu cũng biết, trong tỉnh Hà Đông có rất nhiều hạng mục về khoáng sản, ban đầu quân đội cũng có tham dự, điều này cũng tạo thành bất lợi rất lớn đối với chính tôi. Lần này tôi tới đây liền hy vọng có thể giải quyết được vấn đề này, có thể thỏa thuận với các ban ngành của Quân ủy, để mong họ chuyển giao lại những hạng mục khoáng sản đó. Nhưng đám người quân đội này, ngoại trừ đồng chí Diệp Tương Khôn thì tôi thật là không biết nên tìm người nào khác nữa. Nhưng tôi lại không có quan hệ gì với ông ấy, cho nên mới cần phải gặp cậy, sau đó nhờ cậu ở bên cạnh giúp đỡ mới được.
- Là việc này sao…
Diệp Khai nghe xong liền nhíu mày:
- Ông chú nội kia của tôi thế mà rất keo kiệt, ông lại muốn giành lại từ tay ông ấy, khác nào muốn đoạt thức ăn trong miệng cọp, sợ là rất khó khăn đó. Huống hồ hai năm qua quân phí cũng rất thiếu thốn. Tôi thấy, ông vẫn là nên suy nghĩ xem có nên tới bên Bộ Tài chính, nhờ họ xem xét có gì có thể để cho tỉnh giữ được, trước tiên cấp phát trước. Tôi thà rằng giúp ông chuyện đi xin cấp phát tiền còn dễ hơn nhiều.
Quan Hạc đứng một bên nghe, trong lòng liền chấn động, hóa ra đồng chí Diệp Tương Khôn, Phó Chủ tịch quân ủy chính là ông chú nội của Diệp Khai, đương nhiên lại là ông chú của Diệp Khai, như vậy nói ra đồng chí Diệp Tương Càn chính là ông nội của hắn rồi.
Khó trách Bí thư Nhạc Sơn gặp phải phiền toái lớn như thế xong lại không trực tiếp đi tìm người khác, lại trực tiếp tìm tới Diệp Khai. Cũng xác thực chỉ có hắn mới có thể tháo được nút thắt bên phía quân đội, người khác thật còn chưa có khả năng lớn lao tới như thế đâu!
Trong lòng Quan Hạc có chút rung động, khó trách Diệp Khai có thể nắm chắc như thế, không hề sợ hãi Nhạc Sơn một chút nào. Hóa ra là người ta có chăn dày đệm ấm, đương nhiên chẳng có gì phải kiêng kị đám cán bộ ở cơ sở này rồi.
Bất kể là nói như thế nào, con cháu thế gia trên chốn quan trường đương nhiên là có ưu thế hơn rồi. Quan Hạc nghĩ tới con đường làm quan của bản thân mình, tuy rằng coi như là vô cùng thuận lợi, có được những kỳ ngộ khó được trong mắt người khác, nhưng so ra cũng là chênh lệch quá nhiều với những người như Diệp Khai.
- Được, lời này chính là cậu nói đó!
Bí thư Nhạc Sơn bỗng nhiên vỗ mạnh vào thành ghế sô pha, lớn tiếng nói:
- Tôi thật đúng là có một chuyện, cũng dính tới Bộ Tài chính đó. Đồng chí Diệp Khai đã dũng cảm đảm nhiệm sự tình này thì tôi cũng không sợ làm phiền anh.
Diệp Khai đang tự rốt trà uống, nghe thấy Bí thư Nhạc Sơn nói thế xong, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Hắn sở dĩ nói những lời như thế, đơn giản là vì hắn tự cho rằng Nhạc Sơn cũng chính là vì một số dự án cần cho quân đội kia, mới muốn tìm Nhị lão gia tử nói tốt cho Nhạc Sơn. Thế những Diệp Khai thế nào cũng không ngờ tới Nhạc Sơn rõ ràng lại mượn sườn núi hạ con lừa, thuận tiền lôi Diệp Khai vào.
Hắn như thế nào nhỡ rõ ràng, gần đây tỉnh Hà Đông giống như cũng chẳng có chỗ nào cần dùng tới tiền mà, huống hồ gần đây tài chính trung ương cũng không có hạng mục gì cần phụ trợ hay cấp phát. Cho nên hắn mới nói ra những câu nói như thế, nhưng khi nhìn thái độ cùng dáng vẻ như vậy của Nhạc Sơn, dường như thật sự là có một lỗ hổng gì đó về tài chính.
- Không phải như thế đâu, nhưng cũng không ngờ thật sự có loại chuyện như thế này?
Diệp Khai lập tức có chút cau mày, cảm thấy chén trà này cũng trở nên chẳng còn mùi vị gì nữa. Hắn cũng chẳng phải ngồi rảnh rỗi kiếm chuyện để chơi mà, tự nhiên lại rước lấy phiền toái cho bản thân mình..
- Quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên. Anh đừng có mà đi ăn nói lung tung với lãnh đạo nha.
Bí thư Nhạc Sơn ngược lại là vui vẻ ra mặt, hiển nhiên thực hiện được mưu kế dành cho Diệp Khai , trong lòng thật đắc ý dạt dào.
- Là hạng mục gì chứ, cảm giác giống như còn phiền toái hơn cả mấy cái bên quân đội mà ông nói nha.
Diệp Khai có chút tò mò hỏi thăm.
- Ài, chính là dự án đường cao tốc kia đó.
Nhắc tơi chuyện này, tâm trạng của Nhạc Phi hiển nhiên cũng trở nên chẳng thoải mái gì.
- Đường cao tốc…
Diệp Khai nghe xong, lập tức hít vào một hơi, trong lòng tự nhủ sao mình lại quên mất cái chuyện này rồi chứ.
Lại nói cũng là vì đợt này phải quan tâm tới khá nhiều chuyện cho nên Diệp Khai cũng không nhớ tới vấn đề này. Cũng vì thế cho nên mới bị Bí thư Nhạc Sơn lừa dắt vào mối này, đương nhiên, nếu hắn “bùng nợ“, chôi đây đẩy thì Bí thư Nhạc Sơn cũng chẳng có cách nào, nhưng cái hạng mục của quân đội này, hắn đương nhiên không tiện chói từ rồi.
Dù sao Bí thư Nhạc Sơn này cũng chỉ nhờ hắn làm cầu nối với Nhị lão gia tử, sau đó đứng bên cạnh nói thêm mấy câu hay ho mà thôi, chứ vừa rồi cũng chẳng thống nhất mục tiêu chúng gì đó, nên cũng không tính là quá đáng quá.
Nhưng là nếu Diệp Khai lại trút hết sang dự án đường cao tốc này, chẳng phải là mang tiếng cả tên tuổi lão Diệp gia hay sao?
- Tỉnh Hà Đông chúng ta cũng định mở đường cao tốc rồi sao?
Diệp Khai nghĩ thầm vẫn là giả bộ hồ đồ có lẽ tốt hơn, nhìn xem có thể cứ thế lảng chuyện này sang một bên hay không.
Kỳ thật một khoảng thời gian trước đó gặp bạn của Diệp Kiến Hoan, chính là con trai của Phó Trưởng ban Thường vụ của Bộ giao thông cũng đã nhác tới chuyện này, thế nên Diệp Khai cũng biết rõ ý định của tỉnh Hà Đông chính là tranh thủ đẩy mạnh hơn nữa hạng mục làm đường này. Chẳng qua lúc đó cũng chẳng để ý cho mấy, hơn nữa tỉnh Hà Đông cũng còn chưa được thông qua, nên nói chuyện này cũng vẫn hơi sớm.
Hôm nay Bí thư Nhạc Sơn bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, đương nhiên là làm cho Diệp Khai trở tay không kịp.
- Đúng thế mà, tôi cũng chỉ mới tới tỉnh Hà Đông này một khoảng thời gian, cảm thấy mức độ sinh hoạt của người dân được cải thiện khá nhiều.
Bí thư Nhạc Sơn nói.
- Tình hình của tỉnh Hà Đông chúng ta thật sự cũng không tệ đâu, chỉ là hai mặt đều là núi, hạn chế mất tốc độ đi ra bên ngoài. Cũng vì thế nên con đường cao tốc này nhất định phải xây dựng, đến lúc hoàn thành đường cao tốc rồi, con đường đi ra cửa biển cũng thông thuận rồi, tốc độ phát triển kinh tế cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Điều này cũng có thể là một món quà của tôi dành cho những hương thân phụ lão ở tỉnh Hà Đông này, cho nên vẫn luôn cố gắng thúc đẩy cho nó được ký duyệt thông qua.
- Bí thư Nhạc, dự án còn chưa được duyệt, ông lại bảo tôi đi đâu đòi tiền chứ?
Diệp Khai lập tức bắt lấy khe ở trong câu nói của Nhạc Sơn.
- Khục, khục…
Khuôn mặt già nua của Bí thư Nhạc Sơn đỏ lên:
- Đây không phải là bảo cậu giúp làm thông chuyện này hay sao? Bên bộ Giao thông kia cậu cũng có tiếng nói mà, hơn nữa bên Bộ Tài chính, cậu chắc cũng có biện pháp chứ hả.
- Ông để một tên Bí thư Ủy ban Thanh tra Kỷ luật đi làm chuyện như thế này, giống như danh bất chính, mà ngôn cũng bất thuận nha?
Diệp Khai cười khổ nói:
- Tôi mà đi sang bên kia, không chừng người ta còn tưởng tôi tới đó dò xét cái gì, muốn điều tra cái gì cơ đó, làm sao lại có thể quan tâm tới tôi được?
Nhạc Sơn nghe xong, ngược lại cũng là sững sờ, trong lòng tự nhủ cách nói này của Diệp Khai cũng không phải là không có lý.
Hắn dù sao cũng là người đứng đầu của Ủy ban Thanh tra Kỷ luật, đột nhiên lại nhúng tay vào chuyện dự án liên quan tới kinh tế xây dựng, thật đúng chẳng ra sao hết.
Nếu là bên phía Bộ Giao thông cùng Bộ Tài chính kia không thèm quan tâm tới cũng là chuyện bình thường. Huống hồ Diệp Khai lại là bị lôi vào chuyện này, không thể không đi làm gì. Nếu là hắn chỉ làm cho có thôi, không dùng hết tâm hết sức hoàn thành chuyện này, cũng chẳng có lí do gì mà hầm hè tỏ thái độ. Dù soa đây cũng là hạng mục lớn như thế, đầu tư cũng cần nhiều, không hoàn thành được cũng là chuyện bình thường. Bản thân Nhạc Sơn cũng là một Bí thư Tỉnh ủy mà lúc đó chẳng phải chạy vạy thật lâu mà cũng không có hiệu quả gì hay sao?
- Luôn luôn phải thử một lần xem sao, biết dâu lại có gì chuyển biến.
Bí thư Nhạc Sơn ngược lại cũng không thiếu chủ ý, trực tiếp đồng ý nói.
- Dù sao hạng mục dường cao tốc mà được phê chuẩn thì vẫn luôn cần tới tinh binh cường tướng đó. Tôi để cho cậu đảm nhiệm chức Phó tổ trưởng quản lý dự án, cũng coi như trả lại công này, sư xuất hữu danh rồi, thấy sao hả?
- Phó tổ trưởng à? Không được làm tổ trưởng hay sao?
- Tổ trưởng là tôi.
Bí thư Nhạc Sơn trừng mắt liếc hắn nói.
- Ha ha, thế thì tôi cũng chẳng tranh với ông làm gì.
Diệp Khai gượng cười đáp lại.
Đường cao tốc là một dự án đốt tiền, một con đường cao tốc hơn trăm km có thể có giá trị đầu tư lên tới hơn hai tỉ. Mặc dù nói trong tình gần đây cũng luôn đang chạy vạy chuyện này, chủ yếu là mong có được sự ủng hộ của Bộ Giao thông. Số hàng đầu tư cần tới nhiều như thế nhất định là cần phải liên hệ với bên ngân hàng rồi. Bằng không mà nói, trong tỉnh cũng chẳng có nhiều tiền như thế để ném vào mỗi một việc làm đường không.
- Tỉnh Hà Đông tuy rằng là tỉnh có nguồn năng lượng lớ, nhưng con đường vận chuyển những thứ năng lượng đó ra ngoài lại vô cùng khó khăn, lãng phí rất nhiều chi phí về khoản vận chuyển này. Đường đi từ nam tới bắc hay từ đông sang tây đều do chịu những xe có tải trọng lớn quần đi quần lại nhiều ngày nên đã bị hư hại vô cùng nghiêm trọng. Vì thế nên chẳng những thông hành khó khăn, cũng càng dễ dàng dẫn tới vấn đề về các phương diện khác.
Bí thư Nhạc Sơn nói:
- Từ khi tôi đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch tỉnh ở tỉnh Hà Đông trở đi đã bắt đầu cân nhắc vấn đề này rồi. Hôm nay tôi đã là Bí thư kiêm chức Chủ tịch tỉnh rồi, đương nhiên lại càng dốc toàn lực cố gắng thúc đẩy việc này, tranh thủ thực hiện dự án đường cao tốc của tỉnh này/
Diệp Khai gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Quan Hạc đang đứng bên cạnh liền xen vào nói:
- Con đường này mà được hoàn thành đương nhiên là chuyện tốt rồi. Nhưng mà trong tỉnh cũng được, hay là bên ngoài tỉnh cũng được đều không phải chỉ có ý kiến ủng hộ với dự án làm đường của chúng tôi. Số ý kiến phản đối cũng rất nhiều, nguyên nhân chủ yếu chính là số vốn đầu tư vào thật sự hơi lớn, rất nhiều người đều cho rằng với tình hình hiện tại của tỉnh Hà Đông mà nói, đột nhiên muốn làm được dự án đường cao tốc thì thật sự hơi mơ ước xa vời. Cũng vì thế nên bên Bộ Giao thông vẫn luôn gây trở ngại, vẫn chưa cho thông qua.
- Còn có cả áp lực về vấn đề kinh tế nữa.
Bí thư Nhạc Sơn cũng nói:
- Giá trị xây dựng đường cao tốc hôm nay đại khái cũng lên tới chừng 20 triệu trên một km, đương nhiên, căn cứ trên tình hình xây dựng thực tế, khả năng con số dự kiến này có thể chênh lệch một chút. Nhưng tóm lại cũng là khá đắt mà. Toàn bộ con đường cao tốc này cũng khoảng 140 km, dự tính vốn đầu tư lên tới chừng ba tỷ, trong đó ước chừng có một phần tư số tài chính là vay của ngân hàng. Chuyện này cũng là trước kia chưa từng có, cho nên cũng có nhiều ý kiến khác nhau về việc này, cũng có phản đối.
Diệp Khai nghe xong cũng bắt đầu cân nhắc. Việc làm đường không thể nghi ngờ chính là việc quan trọng nhất trong việc phát triển kinh tế. Đối với sinh hoạt bình thường của người dân cũng có ảnh hưởng rất lớn, sau này hiệu suất xuất hành cũng được nâng cao, không cần tiêu phí mất nhiều thời gian trên con đường cũ nữa. Điều này vốn chính là một kiểu tiết kiệm tài nguyên, tiết kiệm thành phẩm.
Muốn giàu thì trước tiên phải làm đường, câu nói này đúng thật, một khi con đường cao tốc này được làm thành công, cho thông xe, chẳng khác nào đã mở ra con đường thông thẳng từ tỉnh Hà Đông ra vùng duyên hải và cửa biển, giảm bớt thời gian vận chuyển từ một tới hơn hai ngàu, điều này sẽ mang lại thành quả rất lớn.
Chẳng những tiết kiệm được phí tổn xăng dầu, còn nâng cao hiệu suất, cũng là giúp thông thuận vận chuyển ra biển cho rất nhiều vật tư của tỉnh Hà Đông.
Với tư cách là một trong sáu tỉnh, muốn đánh vỡ thế vây quanh trùng trùng điệp điệp này, đi thẳng ra duyên hải, đi qua biên giới thật sự gặp phải rất nhiều khó khăn, rất nhiều chướng ngại. Những thành phố trực thuộc tỉnh chung quanh cũng không hy vọng có một tỉnh phát triển mạnh mẽ nằm ngay cạnh tỉnh mình.
Dù sao trong lòng mọi người luôn có mỗi quan hệ cạnh tranh, người ta mạnh thì anh liều yếu đi, mặc dù là cạnh tranh giữa các cấp lãnh đạo, một đông liêu quá mức chói mắt ngay bên cạnh anh thì anh cũng mang phải áp lực rất lớn.
Cho nên, con đường cao tốc này của tỉnh Hà Đông không thể dễ dàng được xây dựng như thế.
Con đường cao tốc này của tinh Hà Đông đã không thể được thông qua ở Bộ Giao Thông, mà áp lực đang gánh chịu không phải chỉ từ một hay hai phía.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui