Quan Môn


- Hả?
Diệp Khai không tự chủ được, nhìn về phía tiếng nói này, lập tức bắt đầu cau mày.
Viện trưởng Cảnh quay đầu lại nhìn, lập tức nhíu mày.
Người đang kêu gào đòi kiện này không phải chỉ là một người, mà là một cặp nam nứ, nhìn cũng chừng ba mươi tuổi rồi. Trong đó nhìn người phụ nữ sắc mặt tái nhợt
- Các người đây là chuyện gì thế nữa cơ? Không có chuyện gì thì đừng có kiếm chuyện gây thêm phiền nữa.
Khổng Hữu Đức nhìn tình hình đang giải quyết yên thấm, mắt thấy đã sắp viên mãn thành công, chuyện lớn hóa bé, chuyện bé hóa không rồi, không ngờ lại có người tự nhiên đâm ngang, lập tức liền thấy sốt ruột, liều chạy đi ra, muốn đẩy hai người này sang một bên.
Dù sao năng lực của vị Bí thư Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố này quá lớn, một chuyện bé tí này để cho hắn động tay động chân vào thật không tiện.
Anh nói xem nếu Diệp Khai mà lên tiếng thì chuyện này không thể không nghiêm túc suy xét lại. một chuyện nhỏ đi nữa cũng có khả năng biến thành chuyện to. Điều này bất lợi cho rất nhiều phía, cho nên Khổng Hữu Đức không hy vọng chuyện này xảy ra.
Bằng không mà nói, đám bệnh nhân cũng nhao nhao noi theo thì Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố cũng không cần làm việc gì khác.
Huồng hồ, chuyện này nếu quả thật để cho Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố ra mặt can thiệp, thật sự cũng không thỏa đáng, dù sao bọn công tác của bọn họ chủ yếu là làm trong sạch hóa bộ máy chính trị, mặc dù cũng có liên quan tới bệnh viện, nhưng cũng không tiện nhúng tay vào việc quản lý của người ta.
Hơn nữa, một bệnh viện có mấy người chết oan, chuyện này cũng không thể nào quản được.
- Chúng tôi muốn cáo trạng.
Người phụ nữ đó nói, nước mắt tí tách rơi xuống.
- Ài, hai người này cũng thật là đáng thương…
Những người bên cạnh dường như biết rõ chuyện này, lập tức liền bắt đầu thở dài.
Diệp Khai nhìn, thấy chuyện này lại là chuyện phiền toái, nhưng lại không thể không quan tâm tới. Nếu không chỉ nước bọt của quần chúng nhân dân thôi cũng đủ làm cho hắn chết đuối.
Bí thư của Dù thế nào, Ủy ban Kỷ luật Thanh tra rất giỏi mà, bênh vực người con gái của mình lưu loát như thế, đến phiên chuyện của nhà người khác lại không thèm quan tâm, thế thì chẳng khác gì cẩu quan mà.
Để tránh mang tiếng cẩu quan, Bí thư Diệp không thể không ra tay làm rõ chuyện này.
Nhưng mà hắn suy nghĩ một chút, liền nói với Viện trưởng Cảnh:
- Viện trưởng Cảnh, xin ông cho tôi mượn phòng họp, mời hai vị này tới đó làm việc một chút.
- Ài, không thành vấn đền.
Viện trưởng Cảnh lập tức nhíu mày, đồng ý nói.
Thật ra hắn cũng hiểu rõ, Diệp Khai cũng không muốn can thiệp quá nhiều vào công việc của bệnh viện, chỉ là đụng phải rồi thì cũng không thể không quản. Đứng đối chứng làm việc với hắn trước mặt bao nhiêu người, còn không bằng đóng cửa lại xử lý riêng.
Ít nhất, danh tiếng của bệnh viện còn có thể giữ lại được một chút, Ủy ban Kỷ luật Thanh tra cũng không trở nên quá bị động.
Phải biết rằng có một số việc, ông nói ông đúng, bà nói bà có lý, đúng thật là không thể nào làm rõ ràng ra được.
- Hai vị, xin cùng đi theo, tới phòng làm việc của tôi rồi từ từ nói chuyện.
Viện trưởng Cảnh đầy hòa ái nói với đôi nam nữ này.
Lúc này Chủ nhiệm Hồ nhanh nhẹn hơn nhiều, trực tiếp mang một đôi nam nữ kia theo cùng, sau đó gọi hay người y tá hỗ trợ, đem người đi tới phòng làm việc của viện trưởng.
-Bí thư Diệp và mấy vị đồng chí, qua đây ngồi một chút.
Viện trưởng Cảnh nói với Diệp Khai.
Đối với Diệp Khai, Viện trưởng Cảnh cũng không có oán niệm gì lớn cả, dù sao cũng là do Hồ Nhất Thống làm việc không đáng tin, bắt nạt mẹ con người ta không hiểu biết, kết quả làm Diệp Khai tức giận, cái này cũng không trách ai được.
Nhất là bây giờ thấy cặp nam nữ này xảy ra chuyện, Diệp Khai tỏ ý muốn mượn phòng làm việc của ông ta để dùng, đủ để chứng minh vị Bí thư Diệp này tuy trẻ tuổi, làm việc rất có trách nhiệm, bởi vậy cũng sinh ra hảo cảm đối với hắn, lập tức khách khí hơn rất nhiều.
Vì vậy cả đoàn người liền đi tới phòng làm việc của Viện trưởng.
-Tôi không cần đi theo chứ?
Bên cạnh Lăng Tiêu nhìn Diệp Khai hỏi.
-Cùng đi thôi, dù sao cô cũng quen thuộc có này.
Diệp Khai nhìn nàng liền nói.
Giờ Lăng phụ đã trở thành người thực vật, trong phòng bệnh lại có các y tá chăm sóc, nên người thân cũng không giúp gì được, mẹ con hai người ở chỗ này, thật ra cũng chỉ tốn thời gian mà thôi.
Còn một điều, chính là Diệp Khai hy vọng dẫn Lăng Tiếu đi giải quyết mọi sự tình liên quan tới Lăng phụ, tránh phiền toái sau này.
Dù sao cũng không cùng một nghiệp vụ, Diệp Khai cũng không muốn có chuyện lại phải chạy đến bệnh viện, cái cổ hương vị Tô Thủy này, thật sự không hợp khẩu vị của hắn.
Lăng Tiếu nghe xong lời Diệp Khai nói, nhẹ gật đầu, sau đó cùn với mẹ nàng nói vài câu. Rồi theo Diệp Khai đi ra ngoài.
-Anh không phải nói mình không thích hợp làm việc ở thị ủy sao?
Lăng Tiếu nhỏ giọng hỏi Diệp Khai
-Làm thế nào mà anh lại trở thành Bí thư ủy ban kỷ luật thị ủy rồi hả.
-Bí thư ủy ban kỷ luật thị ủy làm việc ở thị ủy có gì không thích hợp sao?
Diệp Khai tỏ vẻ nói,
-Trợ lý Bí thư thị ủy, làm việc trong thị ủy không thích hợp cái gì?
Lăng Tiếu nghe xong. Cẩn thận suy nghĩ, tự hồ Diệp Khai lúc trước không có lừa nàng, chỉ có thể nói Diệp Khai chỉ nói nửa vời mà thôi, anh ta đúng là lãnh đạo công tác tại thị ủy, chỉ là thân phận cấp bậc cao hơn người khác một chút mà thôi.
-Người này không thành thật chút nào..
Lăng Tiếu nghĩ nửa ngày. Cũng không thể nói Diệp Khai lừa đảo, chỉ có thể u oán tức giận mắng nhỏ thôi.
Kỳ thật, lần đầu gặp Lăng Tiêu đã có hảo cảm với Diệp Khai.
Nàng là người tương đối đơn thuần, lúc đi học rất giản dị, ra trường liền trực tiếp vào làm ở công ty hàng không, mặc dù trên máy bay tiếp xúc với khá nhiều người, nhưng đầu năm nay người có thể ngồi phi cơ hàng ngày cũng không nhiều, hơn nữa theo tuổi tác càng tăng đối với nàng cũng không có gì là hấp dẫn.
Ngay từ lần đầu tiên Lăng Tiếu và Diệp Khai gặp nhau khá là kịch tính, lúc đó đối mặt với tình huống sống chết trong gang tác, tiếp xúc như vậy mang đến cho Lăng Tiếu chấn động tâm hồn rất lớn, mà hai người gần như thân mật quá mức, làm cho nàng không cách gì quên được.
Quan trọng hơn là, chính là hình tượng Diệp Khai rất tốt, cho nàng cảm giác có thể tin cậy dựa vào.
Cho nên sau khi mọi việc ổn định trở lại, Lăng Tiếu mới chủ động tiếp xúc với Diệp Khai, hơn nữa còn lấy áo lông mà mình mua cho cha đưa cho Diệp Khai mặc cho đỡ lạnh. Sau này luôn đi cùng nhau suốt dọc đường, trên đường còn thiếu chút nữa bị kẹt trong bão tuyết.
Tất cả những kỷ niệm này, đối với người chưa từng trải Lăng Tiêu mà nói, khẳng định tác động rất lớn, cho nên thời điểm được bệnh viện thông báo cha cô có thể sẽ trở thành người thực vật không có ý thức, việc đầu tiên nghĩ đến là tìm Diệp Khai để thổ lộ.
Mà Diệp Khai xác thực không có làm nàng thất vọng. Lập tức chạy tới, hơn nữa còn mang đến cho nàng rung động mới.
Ai cũng không nghĩ tới. Hắn còn trẻ như vậy mà lại chính là Bí thư ủy ban kỷ luật thành phố.
Lúc này, ngược lại Lăng Tiếu cảm thấy có chút không được tự nhiên, nếu Diệp Khai chỉ là tiểu khoa viên nhỏ nhoi nàng sẽ không có áp lực gì, đằng này lại là Bí thư ủy ban kỷ luật thành phố, ở cùng một chỗ làm người ta có chút không kịp thích ứng.
Lăng Tiếu dù sao cũng chỉ là một cô gái bình thường, tự nhiên khó có thể lập tức chấp nhận cái thân phận mới của Diệp Khai, nàng luôn cảm thấy đi cùng đám người Diệp Khai, có chút cảm giác là lạ.
- Tôi không có nói thật, là do cô không có hỏi kĩ mà thôi.
Diệp Khai mỉm cười đáp lời,
- Nếu như cô không hỏi kĩ thân phận của tôi, tôi cũng không thể nào lấy đó để lừa gạt cô được.
- Nói như vậy là bởi vì tôi quá ngốc ư?
Lăng Tiếu sau khi nghe xong , thật ra có chút để ý.
- Không phải ngốc, chỉ có thể nói là chưa từng trải thôi.
Diệp Khai cười nói.
Thật ra đối với đại bộ phận người trẻ tuổi mà nói, phát triển thân thể chỉ chiếm một phần mười, còn lại chín phần là phát triển tâm lý, đây là sau khi đi vào xã hội một thời gian dài tích lũy mới có thể hình thành, thực sự không phải tri thức sách vở có thể bù đắp được.
Lăng Tiếu không phải người có kinh lịch đặc thù như Diệp Khai, nàng đương nhiên không có khả giao tiếp với người thành thạo như Diệp Khai.
- Hẳn là anh dày dặn kinh nghiệm nhỉ?
Lăng Tiếu cảm thấy có chút không quá phục, dù sao hai người tuổi không chênh lệch mấy, vì sao Diệp Khai giảo hoạt như lão hồ ly.
Diệp Khai cười cười, không tiếp tục thảo luận vấn đề này.
- Lúc nào, tôi mới có thể tài năng giống anh vậy, tràn đầy cơ trí?
Lăng tiếu có chút hâm mộ nói.
- Nói như vậy, tôi kể cho cô nghe một câu chuyện cũ.
Diệp Khai nghĩ một chút liền nói,
- Một cặp anh em, nhà của bọn họ ở trên tầng 80. Có một ngày bọn họ đi du lịch về nhà, phát hiện cao ốc bị mất điện! Tuy bọn họ đeo bao hành lý lớn nhưng không còn cách nào khác, vì vậy anh trai nói với người em trai, chúng ta leo cầu thang đi lên! Thế là, bọn họ lưng đeo bao hành lý bắt đầu leo cầu thang. Thời điểm leo tới tầng 20 bọn họ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, người anh trai nói, túi quá nặng đi, không bằng như vậy đi, chúng ta để túi lại ở chỗ này, đợi có điện rồi đi thang máy đến lấy. Vì vậy bọn họ đem hành lý đặt ở tầng 20, nhẹ nhõm hơn nhiều tiếp tục bò lên trên.
- Bọn họ vừa nói vừa cười lên trên, nhưng là tiệc vui cũng chóng tàn, hy vọng rồi cũng qua nhanh, leo tới tầng thứ 40, hai người thật sự mệt mỏi, nghĩ tới còn phải bò lên thêm một nửa quãng đường nữa, hai người bắt đầu oán trách lẫn nhau. Nào là trách mắng đối phương không chú ý thông báo cắt điện của tòa cao ốc mới có thể bị rơi vào hoàn cảnh như thế. Bọn họ cứ vừa đi vừa trách mắng nhau như thế, lại vẫn tiếp tục leo lên trên, cứ như thế tới được 60 tầng. Đã được tới 60 tầng, bọn họ tới mức không cò cả sức cãi nhau nữa, người em trai nói với người anh trai:
- Chúng ta đừng cãi nhau thêm nữa đi, leo lên cho xong đi.
Thế là hai người lại tiếp tục im lặng leo lên trên. Cuối cùng cũng leo được tới tầng thứ 80, hai người hưng phấn chạy tới trước cửa nhà. Nhưng mà cuối cùng lại phát hiện ra chìa khóa cửa đã để quên mất trong túi ở tầng thứ 20 rồi.
- Có người nói, câu chuyenj này đã phản ánh cuộc đời chúng ta: trước hai mươi tuổi, chúng ta sống cùng người nhà, nhận được sự kỳ vọng của bao người, gánh vác rất nhiều áp lực, cố gắng báo đáp bao nhiêu cũng không đủ. Nhưng bản thân lại chưa trưởng thành, năng lực cũng chưa đủ, thế nên khó tránh khỏi bất ổn. Sau 20 mươi tuổi, lại thoát được áp lực của mọi người, dỡ xuống gánh nặng đó, bắt đầu dốc hết sức lực theo đuổi ước mơ của mình, cứ như vậy mà vui sướng sống hết 20 năm.
- Nhưng mà khi đã tới tuổi 40, phát hiện tuổi trẻ đã đi qua mất, thời trai tráng hung mãnh qua rồi, vì vậy bắt đầu tiếc nuối cái này, phàn nàn cái kia, ân hận điều này, ghen ghét điều kia. Cứ như thế mà phàn nàn oán hận cũng qua mất 20 năm. Cho tới năm 60 tuổi, phát hiện cuộc đời cũng chẳng còn bao nhiêu nữa, vì vậy tự nói với bản thân mình đừng oán trách thêm nữa, liền quý trọng khoảng thời gian còn dư lại đi!
- Cũng vì thế liền lặng lẽ đi tới những năm cuối đời. Khi đã tới phần cuối của cuộc đời mới muốn quay lại những chỗ, những việc mà bản thân mình chưa hoàn thành. Hóa ra, chúng ta tất cả đều hồi tưởng lại quãng đời thanh xuân tươi đẹp mộng mơ tràn đầy nhựa sống.
- Cho nên nói, bao nhiêu người đã làm bao nhiêu việc, không phải hâm mộ người khác.
Diệp Khai nói với Lăng Tiếu:
- Từng ngày từng ngày đều sống thật nghiêm túc, không nên để những sai lầm của người khác trở thành gánh nặng của bản thân, vĩnh viễn suy nghĩ theo chiều hướng tích cực, không oán giận, không tiếc nuối, cứ như thế, em sẽ phát hiện được mình sống rất hạnh phúc, vui vẻ.
- Anh nói rất hay,
Lăng Tiếu nghe xong nói:
- Nhưng mà em còn có một phát hiện mới, anh chính là đang bịa ra nói.
- Chuyện này thì có liên quan gì tới điều đó chứ…
Diệp Khai lập tức cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Hắn tốt bụng giảng giải ý nghĩ cuộc sống cho Lăng Tiếu, không ngờ tới lại bị người ta nói thành nói bịa chuyện. Xem ra so với tuổi của mình thì mình quả thật có chút già nua rồi, điều này tuyệt đối không phải là tâm tính mà tuổi hai mươi nên có.
Phòng làm việc của Viện trưởng Cảnh nằm ở góc rẽ hành chính lên tầng hai, tầm nhìn cũng khá ổn, cây cối xong quanh chắn lại tầng lầu chính của bệnh viện, đảm bảo không bị ảnh hưởng bởi sự ồn ào bên kia, có thể nói là yên tĩnh trong ồn ào.
- Xin mời, Bí thư Diệp.
Viện trưởng Cảnh đưa ra, ý mới Diệp Khai đi vào trong.
- Đi vào cùng đi.
Diệp Khai gật gật đầu, lại nhường bước một chút.
Viện trưởng Cảnh cùng Chủ nhiệm Hồ, Diệp Khai cùng Lăng Tiếu, còn có cặp nam nữ kia nữa đều đi vào trong văn phòng. Khổng Hữu Đức sắp xếp hết đám cấp dưới của mình xong cũng đi theo vào, đứng cạnh Diệp Khai.
Diệp Khai nhìn chung quanh, văn phòng của viện trưởng Cảnh khá là gọn gàng, nhìn trông đúng là phong cách của bệnh viện, đồ đạc cũng không phô trương, màu sắc cũng rất đơn giản. Chỉ có một số thứ khác, chính là cửa sổ sát đất khá lớn, dường như chiếm nguyên bức tường. Bên dưới bệ cửa sổ đặt một hàng những chậu hoa lan, màu xanh biêng biếc, lại làm cho văn phòng có thêm thật nhiều sức sống.
Không đợi viện trưởng phân phó, Chủ nhiệm Hồ liền vội vàng bưng trà rót nước, mang tới cho mọi người.
Hôm nay hắn tính đã có chuyện sơ suất rồi, đương nhiên là nghĩ cách bù đắp lại. Trước mặt tốt xấu chính là một cơ hội không lớn không nhỏ, đương nhiên phải chạy tới xu nịnh rồi, tránh để Diệp Khai lại nhìn hắn không thuận mắt, lại vạch tật xấu của hắn ra.
- Nói một chút xem, các người có chuyện gì thế?
Diệp Khai ngồi vào chỗ của mình xong liền hỏi đôi nam nữ kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui