Quan Môn


Mặc dù là ở trong văn phòng của Viện trưởng, nhưng là vì lúc này người chủ trì chính là Diệp Khai, cho nên hắn cũng tỏ vẻ nghiêm túc, chủ động hỏi tình huống của bọn họ.
Dù sao, hai người này vừa rồi đã kêu gào khẩu hiệu bệnh viện tàn độc giết người. nếu chuyện này là sự thật thì vấn đề khá là nghiêm trọng. Diệp Khai cũng phải hiểu rõ xem chuyện này rốt cuộc là ra sao, chẳng nhẽ lại có sự cố nào nghiêm trọng của bệnh viện nữa?
- Lãnh đạo… chúng tôi…
Người phụ nữ còn chưa nói xong một câu mà nước mắt đã rơi tầm tã rồi.
- Trước đừng khóc nha…
Diệp Khai vừa thấy điệu bộ này, lập tức cũng có chút đau đầu.
Nói cho cùng, hắn đối với những chuyện căn bản như thế này, vẫn là thiếu hiểu biết một ít, mặc dù biết không ít chuyện tình, nhưng đại bộ phận đều là những chuyện ở thượng tầng, còn nói về việc xử lý những việc nhà như thế nào, thì càng có chút không thuận lợi rồi.
Khổng Hữu Đức thấy thế, liền đi tới, đem chén nước đưa cho nữ nhân kia, sau đó hỏi nam nhân bên cạnh nói:
- Đến cùng là có chuyện gì, nói một chút đi, mỗi ngày lãnh đạo có nhiều chuyện phải xử lý như vậy, cũng không có thời gian để nghe các ngươi ở chỗ này khóc sướt mướt.
Từ khi nam nhân kia vào nhà, cũng là một gương mặt thê thảm, sau khi nghe xong lời của Khổng Hữu Đức, lúc này mới đứt quãng đem lý do chuyện này nói ra.
Nguyên lai hai người này thật sự là một đôi vợ chồng, hơn nữa không phải là người ở Long Thành.
Nam gọi là Trương Mộc Sinh, nữ tên là Lưu Thúy, đều là người ở Vân Châu, tình cảnh gia đình cũng không tệ, mở một quán bán trang phục, một năm cũng có doanh thu mấy vạn đồng, cuộc sống gia đình sinh sống tạm ổn.
Hai người đã kết hôn chừng bảy tám năm, sinh ra một đứa con gái.
Bên Vân Châu áp dụng chính sách kế hoạch hóa gia đình rất chặt, đối với người mang thai lần thứ hai đả kích tương đối gay gắt, nếu như phát hiện có người vi phạm, thì sau đó sẽ cưỡng chế sẩy thai, còn áp dụng một mức phạt tiền nhất định, hơn nữa sinh ý của tiệm bán quần áo cũng rất bận rộn, cho nên hai người ngược lại là cũng không nghĩ tới việc sinh đứa thứ hai.
Chỉ là ở nửa năm trước, Lưu Thúy bỗng nhiên lại mang bầu.
Chuyện này liền có chút ngoài ý muốn, bởi vì lúc trước là đã đặt vòng, cũng không biết có phải là thời gian dài bị mất hiệu lực hay không, đợi đến lúc phát hiện ra thì đã có chút phiền phức rồi.
Mà đôi vợ chồng này ngược lại cũng không cảm thấy có chuyện gì, cùng lắm thì không sinh ra, nhưng mà cách nghĩ trọng nam khinh nữ của các lão nhân trong nhà tương đối nghiêm trọng, nhất định phải tiếp tục sinh ra một đứa bé.
Bởi vì ý kiến không nhất trí, cho nên cứ chần chừ, đợi đến lúc cái cái thai đã được bốn, năm tháng, cái bụng đã to lên một chút, rõ ràng đã phát hiện là một bé trai. Điều này khiến trong lòng mọi người đều không bình tĩnh, các lão nhân hô hào đòi nhất định phải để cho bọn họ lưu lại cho Trương gia một cái gốc.
Cả hai vợ chồng cũng tính lại, cảm thấy nếu sinh ra được cũng không tệ, ít nhất về sau hai tỷ đệ bọn nhỏ cũng có bạn.
Cho nên bọn họ liền thu thập hành lý, bán luôn của hàng trang phục ở Vân Châu, chạy tới bên Long Thành này, một mặt là trốn đám người kia để sinh con, một mặt cũng là lo lắng về phương diện đặt vòng trước kia đối với thai nhi có ảnh hưởng không tốt.
Dù sao đặt vòng rồ mà vẫn mang thai, thì chuyện ngoài ý muốn xảy ra cũng không ít, bọn hắn cũng muốn đến bên Long Thành có điều kiện chữa bệnh tốt hơn nhiều, vạn nhất có tình huống gì, cũng dễ dàng xử lý hơn.
Cứ như vậy, đôi vợ chồng vào đầu năm liền đi tới Long Thành. Người chồng một bên làm công, một bên chiếu cố cho vợ mình.
Bất quá trước đây không lâu, rốt cuộc xảy ra một chút chuyện.
Người của Vân Châu đến Long Thành làm việc, ngẫu nhiên thấy được đôi vợ chồng này đang tản bộ trên đường, sau khi trở về đã báo cáo chuyện này.
Kết quả là người của ban kế hoạch sinh sản nghe nói, phái người âm thầm điều tra ngọn nguồn, sau khi xác định tin tức này, lãnh đạo có liên quan liền làm ra quyết đinh, phải đem cái thai này bỏ đi, tuyệt đối không thể để cho nàng sinh ra, bằng không mà nói, tương lai sẽ khiến cho thành tích của ban kế hoạch sinh sản bị cản trở đấy.
Bởi vì chuyện này, ban kế hoạch sinh sản của Vân Châu liền chạy tới Long Thành, thừa dịp người chồng không có ở nhà, bắt Lưu Thúy đi, đưa đến bệnh viện, mạnh mẽ ép buộc phá thai.
Mà lúc này thai nhi đã khá lớn rồi, phá thai chính là dùng chất đọc, đợi sau khi thai nhi chết đi, sẽ lấy xuống.
Loại chuyện này vừa nghe thì tựa hồ có chút thô bạo, bất quá đối với loại biện pháp trốn đi nơi khác để mang thai này, ngược lại là cũng không thể nói được đúng sai gì.
Loại chuyện làm lén lút này, ngươi thành công thì cũng thôi đi, nếu như sau khi sinh ra được mặc dù là không có hộ khẩu, nhưng mà cũng không có ai có đủ can đảm đem đứa bé giết chết, vậy là không có nhân đạo đấy, bất kể người nào cũng không dám làm như vậy, nhưng mà thai nhi vẫn đang còn ở trong bụng thì giống như là không có quyền đấy, cho nên liền tương đối bị bức ép đau khổ.
Thế nhưng mà hết lần này đến lần khác trong lúc này lại xảy ra một chút chuyện, tựa hồ mạng của thai nhi này tương đối cứng ngạnh, sau khi dùng chất độc, thai nhi rõ ràng không chết, mực mực chống lại rồi được sinh ra, nhưng sau hai ngày đã tắt thở.
Chuyện này đối với cả hai vợ chồng đều là đả kích quá lớn, hài tử nuôi trong bụng đã bảy, tám tháng, cái loại tình thân này, là thứ mà người làm mẹ có thể cảm nhận được.
Hơn nữa còn có một vấn đề, chính là thời điểm phá thai có thể là bởi vì công cụ chưa bệnh có trục trặc hay bị gì đó, người phụ nữ mang thai đã bị phá hư tử cung, cuối cùng phải cắt bỏ đi.
Nói cách khác, về sau muốn sinh cũng không có cơ hội.
Người vợ bị chịu đả kích này, quả thật là muốn nổi điên, thời điểm mà người chồng biết được chuyện này, đã cầm dao thái rau đuổi giết người của ban kế hoạch sinh sản Vân Châu, cuối cùng bị nhốt một tuần lễ mới được ra ngoài, còn là do đám cảnh sát bọn họ có nghe nói đến chuyện này, đều cảm thấy trong nội tâm có chút thổn thức, mới đặc biệt chiếu cố.
Mà ban kế hoạch sinh sản của Vân Châu, là đơn vị chính phủ, ngươi là dân chúng bình thường thì như thế nào cũng không thể chọc vào nổi, cho nên hai vợ chồng không nín được cục tức này, cục chỉ có thể đem đầu mâu chĩa vào bệnh viện mà thôi.
Người chồng kiên trì cho rằng, nếu không phải là bệnh viện trợ Trụ vi ngược, thai nhi lớn như vậy cũng sẽ không phải chịu độc thủ, hơn nữa bởi vì bọn họ có vấn đề, khiến tử cung của vợ mình cũng bị cắt bỏ rồi, hắn cho rằng đây là hành vi cố ý hãm hại.
- Lãnh đạo nhất định phải làm chủ cho chúng ta a!
Diệp Khai nghe xong chuyện này, lập tức cũng có một chút vò đầu bứt tóc rồi.
- Thanh tra Ban kỷ luật, hình như không quản được loại chuyện này …
Diệp Khai có chút hơi khó tỏ vẻ nói.
Chính sách kế hoạch hóa gia đình là quốc sách, đây là không cách nào dao động, Diệp Khai cũng cảm giác được mình không có năng lực khiêu chiến cái điểm mấu chốt này, tuy nhiên đôi khi hắn cũng cảm thấy chính sách vô cùng nghiêm khắc, chưa hẳn liền sẽ đưa đến tác dụng tốt như trong tưởng tượng, nhưng mà quốc sách chính là quốc sách, ngươi muốn cải biến, phải thông qua Đại Hội đường gồm mấy ngàn người đồng ý mới được.
Chuyện này, không phải là dễ dàng như vậy.
Bất quá Diệp Khai cũng biết, đối với tình huống xử lý thai nhi đủ tháng, tựa hồ cũng có một chút quy định tương quan, nhưng mà hành động của người bên dưới, đôi khi liền tương đối làm bừa rồi, ban kế hoạch sinh sản của Vân Châu đem thai nhi lớn tháng tuổi như vậy đem bỏ đi, nhưng lại làm việc không triệt để, khiến thai nhi chết đi sống lại, đúng là tương đối dễ dàng khiến cho người ta cảm thấy tức giận.
Cảnh viện trưởng ở bên cạnh nghe xong, liền hỏi chủ nhiệm Hồ về tình huống cặn kẽ của chuyện này.
- Sự tình trên căn bản là thật, bất quá đối với phương diện mà bệnh viện cần phải gánh trách nhiệm, không nghiêm trọng như bọn họ nói.
Hồ chủ nhiệm đối với chuyện này rất rõ ràng:
- Chúng tôi cho rằng, nguyên nhân tạo thành tử cung bị vỡ của nhà gái, chủ yếu là do hành vi bạo lực của ban kế hoạch sinh sản Vân Châu, cùng bệnh viện không có quan hệ gì, cùng với nhân viên cũng không có quan hệ gì, chúng tôi cắt bỏ tử cung của nhà gái, cũng là vì cứu giúp tính mạng.
Cảnh viện trưởng nhìn Hồ chủ nhiệm:
- Vì cái gì mà ta không biết chuyện này?
- Việc tranh cãi trong khoa,, mỗi ngày đều có, có một số việc chúng tôi có thể xử lý liền xử lý, cũng không thể có chuyện gì cũng phải phiền phức đến lãnh đạo.
Hồ chủ nhiệm xòe hai bàn tay ra nói.
Cảnh viện trưởng lại nhìn Diệp Khai một chút:
- Diệp bí thư, chuyện này…
- Chuyện này, cũng không phải là Thanh tra Ban kỷ luật có thể quản đến đấy.
Diệp Khai cười khổ nói:
- Tối đa ta chỉ có thể hỏi qua một chút, sự tình của ban kế hoạch sinh sản Vân Châu, có cách làm hợp lý hay không, giao trách nhiệm chỉnh đốn và cải cách, còn nói về vấn đề tranh chấp trong đó, biện pháp tốt nhất, vẫn là tìm đến tòa án giải quyết.
Tiếp đó hắn hướng hai vợ chồng kia nói ra:
- Chuyện của các ngươi, là tương đối làm cho người khác đồng tình, nhưng chính sách kế hoạch hóa gia đình là quốc sách, không thể dao động, chi tiết trong đó, vấn đề tỉ mỉ cũng cần cân nhắc xem xét, cho nên ta đề nghị các ngươi vẫn là đi đến tòa án đi.
Hai vợ chồng nghe xong, tuy trong lòng biết Diệp Khai trẻ tuổi, nhưng mà là đại quan, tự nhiên không chịu đơn giản buông tha, chỉ là tỏ vẻ cầu khẩn Diệp Khai thay bọn hắn làm chủ.
- Loại chuyện này, vẫn luôn là quan lại bao che cho nhau, tòa án sẽ không thụ lý, chúng ta đi kiện cũng không có cửa, lúc này mới đến bệnh viện gây rối.
Người chồng nói.
- Ô ô …
Người vợ nghe xong, lại khóc.
- Nghe ta đi, đến tòa án.
Diệp Khai không muốn chậm trễ thời gian trên loại vấn đề này, hắn vung tay lên nói :
- Dựa theo trình tự bình thường, nếu như bên tòa án không thụ lý, ngươi liền nói với bọn họ là ta đang quan sát vụ án này, nếu như vẫn không có người nào để ý tới, vậy thì tới tìm ta.
Hai vợ chồng lập tức có chút không biết làm sao, không rõ ràng lắm có nên tin tưởng lời Diệp Khai nói hay không, vạn nhất là hắn lừa gạt, đến lúc đó tìm không thấy người, vậy bi kịch rồi.
- Nghe lời của lãnh đạo, theo trình tự bình thường mà làm.
Khổng Hữu Đức nhìn hai vợ chồng kia nói ra:
- Lãnh đạo chịu hỏi tới chuyện này, cũng đã là ủng hộ với các ngươi rồi, nếu như các ngươi không làm theo trình tự bình thường mà giải quyết vấn đề, hắn cũng không có cách nào giúp các ngươi.
Tiếp đó Khổng Hữu Đức lại nói nhỏ cho bọn họ mấy câu, đại khái là giải thích một chút là lãnh đạo làm như thế tất có sắp xếp.
Sau khi hai vợ chồng nghe Khổng Hữu Đức giải thích xong, liền như tỉnh khỏi mộng, liên tục không ngừng mà tỏ vẻ cảm tạ.
Trên thực tế, chuyện này thật đúng là chỉ có thể đi con đường là đến tòa án, bởi vì trong này dính dáng đến nhiều chuyện lắm, đầu tiên là ban kế hoạch sinh sản Vân Châu chạy đến Long Thành chấp hành, hai vợ chồng cũng không phải là người Long Thành, cái này là phiền toái thứ nhất, tiếp theo chính chuyện xử lý tình huống thai nhi đã đủ tháng tuổi nên làm như thế nào, cũng cần tòa án có một giới định minh xác, còn nói vấn đề tử cung bị cắt bỏ, thì lại càng cần tòa án ủy thác cho ủy ban chuyên môn đến nghiên cứu.
Nói tóm lại, chuyện này tương đối phức tạp.
Sau khi hai vợ chồng nghe Khổng Hữu Đức khuyên bải, cầm lấy phương thức liên lạc với Diệp Khai, cảm tạ một phen rồi rời đi.
- Ai, đây đều là những chuyện gì gì a …
Diệp Khai lắc đầu, cũng thật không ngờ đi một chuyến đến bệnh viện, lại có thể đụng phải tình huống như vậy, đúng là khá phiền toái.
Bất quá nói đi thì cũng nói lại, từ đầu đến cuối Diệp Khai đều cảm thấy kế hoạch hóa gia đình mặc dù là quốc sách, nhưng mà thời điểm chấp hành, cũng cần phân chia tình huống để xử lý, ví dụ như thai nhi này trên cơ bản đã có thể sống sót được, ngươi không nên giết chết hắn, làm thế sẽ khiến cho an toàn về tính mạng của người mang thai cấu thành uy hiếp tương đối nghiêm trọng, chuyện này rất đáng được thảo luận rồi.
- Diệp thư ký, chúng ta tới nói chuyện của phụ thân Lăng tiểu thư đi.
Thấy không có người ngoài, Cảnh viện trưởng liền nhìn Diệp Khai nói ra :
- Không biết Lăng tiểu thư đối với chuyện này có ý kiến gì không ? Nếu như cách làm của bệnh viện có vấn đề, điều kiện có thể đáp ứng, chúng tôi sẽ tận lực hoàn thành.
- Có phải hay không cảm thấy chưa đủ đã ghiền, ta liền bỏ qua cho bọn hắn nhẹ nhàng như vậy?
Diệp Khai hỏi.
- Ta không biết.
Lăng Tiếu lắc đầu, gương mặt mờ mịt.
Hai người ở trong phòng làm việc của viện trưởng cũng không lâu, viện phương cũng cong người nịnh nọt, điều kiện nêu ra cũng rất hậu đãi, dù sao Diệp Khai nhìn thoáng bản báo cáo chữa bệnh một chút, biết rõ chuyện tình của Lăng phụ, cũng là bởi vì chuyện giải phẫu có phong hiểm, tuy các bác sĩ trong này có một phần trách nhiệm, nhưng còn không đến mức trái với đạo đức nghề nghiệp, chỉ có thể nói là bố trí sơ sẩy.
Diệp Khai không phải là người không nói lý, mà người nhà của Lăng Tiếu cũng không phải là không nói lý, sau khi nhìn rõ ràng vấn đề, cũng sẽ không làm khó bọn hắn, đều tập trung tinh thần đặt ở phương diện làm cách nào để cho Lăng phụ mau chóng tỉnh lại.
Sau đó, Diệp Khai liên hệ với bệnh viện quân tổng, muốn đưa Lăng phụ qua trị liệu, nhìn xem phải chăng có hy vọng điều trị được.
Kỳ thật, đối với loại tình huống đời sống thực vật này, đa số đều không có kết quả tốt đẹp, chỉ là làm hết sức mình, nghe theo thiên mệnh mà thôi, cũng không thể nói một chút sự tình cũng không làm, liền buông tha trị liệu, vậy cũng tương đương với buông tha cho hy vọng.
Thời điểm đang đợi phi cơ trực thăng của quân khu, Diệp Khai cùng Lăng Tiếu tán gẫu ngay tại chỗ, nói tới phương thức xử lý đối với hai vợ chồng đó hôm nay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui