Quan Môn


Phải biết rằng hiện tại muốn có được sự tôn trọng thật sự của mọi người không phải là chuyện dễ dàng, nhất là người trong các xí nghiệp, nếu anh không có bản lĩnh thật sự làm cho họ khâm phục, muốn làm được như thế là điều thật khó khăn.
- Tất cả mọi người ngồi đi, không nên khách khí, hôm nay là Hoa Đông Dư tổng mời khách, nàng là người có tiền, mọi người thả sức ăn uống, không nên khách khí, ha ha…
Tâm tình của Diệp Khai không tệ, cùng mọi người bắt tay ân cần thăm hỏi, mời mọi người cùng ngồi xuống dùng cơm.
- Diệp bí thư, buổi tối câu lạc bộ thanh niên tổ chức vũ hội, mời các đồng chí Hoa Đông, ngài nhất định phải đến tham gia!
Đúng lúc này chủ tịch công hội Kỉ Thành Vân của nhà máy thép cũng chạy đi qua lôi kéo Diệp Khai nói ra.
- Chuyện vũ hội gì gì đấy tôi thật không am hiểu…
Diệp Khai nói.
- Dù sao chỉ là gom góp náo nhiệt mà thôi, chỉ cần anh có thể đến thì mọi người đã thật cao hứng!
Kỉ Thành Vân cổ động:
- Câu lạc bộ thanh niên nhà máy chúng tôi không tệ đâu, ngay cả bí thư Nhạc Sơn cũng từng đi qua vài lần, ngài nhất định phải đến mới được!
Đúng lúc này mọi người cùng ồn ào cổ vũ, Diệp Khai nhìn nhìn Chung Ly Dư, chỉ thấy dưới ánh đèn nhìn nàng càng thêm rực rỡ, liên tiếp nâng chén, xinh đẹp không gì sánh được, không khỏi tâm thần như say, gật đầu nói:
- Được, đi xem một chút cũng tốt!
Qua một lúc chủ tịch thành phố Mộc Uyển Dung cũng tới, nhìn thấy Diệp Khai cùng Chung Ly Dư ngồi chung một chỗ, ý vị thâm trường nhìn Diệp Khai vài lần, ý tứ Diệp Khai đương nhiên biết rõ ràng, hiển nhiên là có chút hoài nghi quan hệ giữa hắn cùng Chung Ly Dư.
Mọi người chào hỏi vài câu, lại bắt đầu ăn cơm.
Bởi vì người tương đối nhiều nên mọi người đều ngồi dưới đại sảnh lầu hai, tổng cộng ngồi năm bàn, trong bữa tiệc không ít khách nhân nhìn thấy Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai đang ngồi, liền vội vàng đi qua mời rượu.
Khi uống tới hoa mắt nóng tai, chợt nghe bên dưới truyền tới động tĩnh, tựa hồ có rất nhiều người đã tới.
Diệp Khai quay đầu nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy một nhóm người từ ngoài cửa lớn đi vào, ước chừng có tới bốn năm mươi người, nhưng còn có một ít cảnh sát đi cùng, theo quần áo của họ mà xem, Diệp Khai đã có thể đoán được là nhóm người Nhật Bản đã đến.
Thật không nghĩ tới bọn họ cũng lựa chọn nghỉ ngơi tại khách sạn Long Thành.
Diệp Khai rót ly rượu vào miệng, nuốt xuống, vẻ mặt lộ ra dáng tươi cười nghiền ngẫm.
Lần này, Long Thành lại sẽ náo nhiệt thêm rồi.
Giác quan thứ sáu của Cưu Sơn Mộc Phu vô cùng linh mẫn, hắn vừa đi vào cửa liền cảm thấy có người đang nhìn mình.
Loại ánh mắt kia không phải ánh mắt bình thường, hắn ngẩng đầu nhìn lên, liền chứng kiến một người trẻ tuổi tướng mạo tuấn lãng trong tay cầm ly rượu, tựa hồ đang cười nói với mọi người, trong lúc lơ đãng ánh mắt lại quét nhìn xuống hắn, trên khóe môi mang theo dáng tươi cười.
Không biết như thế nào Cưu Sơn Mộc Phu cảm thấy dáng tươi cười kia tựa hồ là vì hắn, điều này làm cho hắn có cảm giác phi thường cổ quái, theo đạo lý mà nói mình ở nơi này cũng không hề có người quen biết ah.
- Anh, đang nhìn gì vậy?
Chỉ thoáng ngây người, Cưu Sơn Do Kỉ Tử đã đi tới ôm vai hắn hỏi thăm.
Cưu Sơn Do Kỉ Tử kéo theo một va ly màu hồng nhạt, mặc bộ áo khoác nhung dê dài, mái tóc dùng dây lụa buộc cao, kẹp tóc hồng nhạt, nhìn vào có chút khí tức thanh xuân, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy có chút phong phạm thành thục, thật khó có thể hình dung.
Nàng xuất hiện trong đoàn đại biểu Nhật Hoa hữu hảo hiệp hội, cũng là nhân vật cực kỳ đoạt mắt.
Lần này đi vào tỉnh Hà Đông ngoại trừ một ít tinh anh thương giới tuổi lớn một chút, còn có thật nhiều người trẻ tuổi, đều là đến học thêm kiến thức, đối với bọn họ mà nói đại quốc nằm gần bên cạnh ngoại trừ năm đó có cuộc chiến tranh kia, đồng thời luôn mang đến cho bọn họ cảm giác phi thường thần bí.
Dù sao đối với Nhật Bản mà nói, truyền thừa văn hóa từ thời Đường, đến nay vẫn còn ảnh hưởng rất dày đối với họ.
Nhưng từ sau khi họ đi vào đại lục, liền phát hiện nơi này khác với trong tưởng tượng của họ, khác biệt rất lớn, văn hóa thời Đường đã sớm biến mất, thậm chí kể cả ở thời Tống cũng đã biến mất.
Hiện tại lưu truyền khắp đại lục là nền văn hóa mới đã trải qua nhiều năm dung hợp. Một loại văn hóa mà rất khó để cho họ cảm giác có điều gì xuất phát từ chung một nguồn gốc.
- Ah, không có gì, trên lầu hình như đang tổ chức yến hội thôi.
Cưu Sơn Mộc Phu lắc đầu, không tiếp tục nhìn người trẻ tuổi kia, nhìn em gái nở nụ cười, sau đó cùng mọi người đi vào bên trong.
Vì tiếp đã những khách nhân đến từ Nhật Bản, văn phòng ngoại giao trong tỉnh đã cùng nhau ra mặt, mà văn phòng ủy ban tỉnh cũng phái người chuyên môn đi phụ trách liên lạc cùng nơi ăn ở.
Bởi vậy sau khi bọn họ vào trong khách sạn chưa bao lâu, đã đi trở ra lên đại sảnh lầu hai dùng bữa tối.
Mộc Uyển Dung bận việc gì đó nên đã sớm rời đi.
Diệp Khai không có việc gì, ngồi bên cạnh Chung Ly Dư vừa ăn vừa nói chuyện. Chờ sau khi tan bữa tiệc này, sẽ đi theo người của nhà máy thép đến câu lạc bộ thanh niên tham gia vũ hội.
- Người Nhật đến thật sự rất nhanh!
Chung Ly Dư nói.
- Phải, Tiểu Dã Tuấn Nam khẳng định bỏ ra rất nhiều tiền vốn, nghe nói em gai của Cưu Sơn Mộc Phu từng được trưởng bối trong nhà đưa ra hôn ước ngoài miệng với Tiểu Dã Tuấn Nam. Về sau không biết do nguyên nhân gì thì hết hiệu lực rồi.
Diệp Khai gật đầu nói.
- Nghĩ tới quan hệ giữa hai nhà sẽ không quá ăn ý, vì vậy Tiểu Dã gia có thể mời được Cưu Sơn Mộc Phu đi tới đây sẽ không được dễ dàng.
- Tiểu Dã tập đoàn đối với việc hợp tác với nhà máy thép đúng là có ý nhất định phải thành công ah!
Chung Ly Dư có chút kỳ quái hỏi:
- Vì sao anh lại không ra mặt ngăn cản việc này đây?
Theo Chung Ly Dư xem ra, nếu Diệp Khai đã phát hiện ra sách lược lâu dài của người Nhật, như vậy vì muốn chặt đứt sự khống chế tài nguyên thiết than đá của Nhật đối với tỉnh Hà Đông, nên sớm ra tay dẹp bỏ ý tưởng của bọn họ. Vì sao còn phải cùng họ ở chung một chỗ chơi trò mèo vờn chuột làm chi?
Nếu như trong quá trình lỡ xảy ra biến cố thì rất khó xử lý.
- Có một số việc nếu như anh ra mặt ngăn cản thì có lẽ đạt được mục đích, nhưng theo lâu dài mà xem thì là bất lợi!
Diệp Khai giải thích.
Nếu hắn trực tiếp sử dụng thủ đoạn cứng rắn quấy nhiễu chuyện này, đương nhiên là vô cùng đơn giản. Nhưng di chứng theo sau cũng sẽ rất nhiều, đầu tiên là bên phương diện nhà máy thép, hoặc sẽ có người cho rằng phá hư mất chuyện tốt của họ, một hạng mục giá trị hơn trăm triệu đô la bị phá hủy, đây là tổn thất thật lớn.
Tiếp theo là bên chính phủ, mất đi một hạng mục đầu tư hơn trăm triệu đô la, không thể nghi ngờ là quấy nhiễu chiến tích của bọn họ, bởi vì chuyện này nhất định sẽ có rất nhiều người cảm thấy ghét hận Diệp Khai.
Hơn nữa đối với người Nhật mà nói, tuy bọn họ xem trọng nhà máy thép, nhưng nếu như bên này không đạt được mục đích cũng không bài trừ họ sẽ lựa chọn đối tượng khác hợp tác, đến lúc đó điểm mấu chốt trong đàm phán càng thấp hơn, quốc gia tổn thất càng lớn hơn.
- Cho nên thay vì làm cho tất cả mọi người đều không hài lòng, còn không bằng làm cho mọi người đều được thỏa mãn.
Diệp Khai nói:
- Chỗ khác nhau chính là đã có sự tham dự của anh, lợi ích của đối phương có thể bị áp súc tới mức nhỏ nhất, ít nhất không để cho bọn hắn đi tới địa phương khác gây tai họa.
Chung Ly Dư nghe xong Diệp Khai giải thích, mới thở dài nói:
- Làm quan có thể làm tới trình độ như anh, có thể nói là khó được rồi, chỉ là không biết có bao nhiêu người có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của anh đây?
- Ha ha…
Diệp Khai cười cười không nói gì thêm.
Kỳ thật Diệp Khai hiểu rất rõ ràng, chính mình nhúng tay vào sự tình của nhà máy thép đã làm người ta không hài lòng, nếu như không phải trước đó hắn an bài vô cùng chặt chẽ chu đáo, tính toán không bỏ sót, sớm đã bị người nắm lấy tay cầm phấn khởi phản kích.
Sở dĩ có thể chống đỡ được tới hiện tại, chính bởi vì thực lực của hắn cường đại, hơn nữa đã có dự kiến trước.
Qua một lúc, rốt cục mọi người ăn uống xong, nhao nhao kết bạn rời đi, chuẩn bị ra ngoài ngồi xe đi tới câu lạc bộ thanh niên của nhà máy thép, tham gia vũ hội do nhà máy tổ chức.
Đi ngang qua bàn ăn của nhóm người Nhật, đã có người nhìn thấy được Chung Ly Dư, không khỏi kinh nghi.
Nghe được thanh âm trong đoàn ồn ào, Cưu Sơn Do Kỉ Tử không khỏi có chút tò mò hỏi anh trai:
- Anh, vì sao họ đều nhìn cô gái kia?
Lúc này ánh mắt Cưu Sơn Mộc Phu cũng đã rơi lên người Chung Ly Dư, Dư tổng xinh đẹp động lòng người quả thật làm cho hắn kinh hãi, hắn vốn quen thuộc nhân sự bên thương trường đại lục vì vậy liền sửng sốt, sau đó đáp:
- Cô gái kia phi thường nổi danh, theo biểu hiện trong tình báo của chúng ta, nàng có được thật nhiều sản nghiệp trong đại lục, ở hải ngoại có rất nhiều đầu tư, tổng tài sản có thể vượt qua mấy chục tỷ đô la!
- Cái gì?
Cưu Sơn Do Kỉ Tử nghe được không khỏi chấn động.
Nàng không khỏi nhìn kỹ Chung Ly Dư, cảm thấy cô gái này quả nhiên có loại khí chất nói không nên lời, ung dung cao nhã lại tự nhiên hào phóng, xác thực người bình thường không thể so sánh.
Chỉ là trong nội tâm Cưu Sơn Do Kỉ Tử không khỏi có chút giật mình, chẳng lẽ một cô gái trẻ như vậy đã là siêu cấp nữ phú hào trong tay có số tài sản mấy chục tỷ đô la?
- Cô gái này có thể sẽ trở thành đối thủ của chúng ta!
Cưu Sơn Mộc Phu đem ly rượu trong tay uống cạn, sau đó rất thẳng thắn nói với em gái.
- Vậy sao?
Cưu Sơn Do Kỉ Tử nghe xong lắc đầu, trong ánh mắt toát ra thần sắc không biết phải giải quyết như thế nào.
Vào lúc này đối diện có một người trung niên đang đi tới, là một phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban tỉnh họ Ngô, nhìn thấy Cưu Sơn Mộc Phu lại hỏi:
- Cưu Sơn tiên sinh, ngài cùng bạn đồng hành có yêu cầu gì với phòng ở lại hay không?
- Phi thường cảm tạ, đã tốt lắm rồi!
Cưu Sơn Mộc Phu thật khách khí khom người biểu thị lòng cảm ơn.
Trên thực tế đối với những người thường xuyên đi lại như họ mà nói, phục vụ tại khách sạn Long Thành xem như đã không tệ, nhất là sau khi đã quen với cuộc sống tại Nhật Bản từ nhỏ, phòng ốc đều thật nhỏ nhắn, hiện tại ở trong phòng rộng rãi đương nhiên không ai tìm ra được tật xấu.
- Cưu Sơn tiên sinh, nếu như buổi tối không có an bài gì đặc biệt, có thể đi tới câu lạc bộ thanh niên của nhà máy thép chúng tôi thử xem, bên kia không tệ, hơn nữa rất nhiều người trẻ tuổi, rất thích hợp cho ngài tiêu khiển giải trí.
Ngô phó chủ nhiệm đề nghị Cưu Sơn Mộc Phu.
- Nhà máy thép thành phố, câu lạc bộ thanh niên…
Cưu Sơn vốn không có ý định nhận lời mời, nhưng khi hắn nghe được mấy chữ nhà máy thép đột nhiên khẽ động, không biết như thế nào liền nghĩ tới vừa rồi chứng kiến Chung Ly Dư, cùng với người trẻ tuổi kỳ quái đi cạnh bên người nàng.
Hắn cân nhắc chỉ hai giây, cũng dứt khoát gật đầu đáp ứng:
- Cảm ơn, tôi nghĩ chúng tôi rất nguyện ý đi thăm một chút xem sao.

Khi Diệp Khai bọn họ đi tới, bên trong câu lạc bộ thanh niên đã khai mạc vũ hội.
Bên này chính là thiên hạ của người trẻ tuổi, có chừng ít nhất hơn hai trăm nam nữ thanh niên tụ tập chung một chỗ, hào khí thật náo nhiệt, bởi vì nhà máy thép thành phố có loại truyền thống văn hóa làm phong phú sinh hoạt cho công nhân viên chức, cho nên bên phương diện công hội tổ chức thật thuận buồm xuôi gió.
Câu lạc bộ thanh niên lắp đặt thiết bị xem như không tệ lắm, chủ yếu là ngọn đèn cùng âm thanh đều là thiết bị mới tiến cử không lâu, hiệu quả rất tốt, so với âm thanh KTV bình thường còn tốt hơn thật nhiều.
Bởi thân phận của mình, Chung Ly Dư không có dự tính tham gia khiêu vũ, tìm một địa phương ngồi xuống, bên cạnh có vài nữ bảo tiêu ngồi với nàng, Diệp Khai tìm vị trí chung quanh, sau đó có nhóm thiếu nữ công tác trong công hội nhiệt tình chạy tới mời họ khiêu vũ.
- Diệp bí thư, cùng nhau khiêu vũ đi.
Nhóm thiếu nữ nhắm vào Diệp Khai công kích không ngừng, điều này làm hắn không cách nào đáp ứng.
- Ha ha, Diệp bí thư, anh là người trẻ tuổi, nên tham gia những trò giải trí này nhiều một chút đi, anh xem các đồng chí nhiệt tình như vậy, vì sao anh lại cự tuyệt kia chứ?
Chủ tịch công hội Kỉ Thành Vân của nhà máy thép đột nhiên không biết từ nơi nào xông ra, cười ha hả nói với Diệp Khai, sau đó lại cổ động nhóm thiếu nữ triển khai thế công với Diệp Khai càng thêm mãnh liệt.
- Ai, thật sự là thua mọi người rồi.
Diệp Khai cười khổ lắc đầu, nhìn Chung Ly Dư, liền phát hiện Dư tổng đang mỉm cười nhìn hắn, trong tay đang cầm hoa tươi, trong ánh mắt nàng đầy vẻ trêu chọc.
Khuyên can mãi, cuối cùng Diệp Khai bị một thiếu nữ kéo đi ra sàn nhảy.
Khi âm nhạc vừa nổi lên, là một khúc nhạc trữ tình, Diệp Khai ôm vòng eo cô gái, cảm giác phi thường mềm mại, hai người phối hợp ăn ý xoay người, liền để Diệp Khai nhìn thấy một nhân ảnh đối diện.
- Thao, lại không có ám muội, sao người này đuổi tới nhanh như vậy đây?
Diệp Khai vừa nhìn thấy người nọ, bốn mắt nhìn nhau, trong nội tâm không khỏi thầm mắng một tiếng xui, như thế nào ở đâu cũng có thể chứng kiến hắn?
Diệp Khai nhìn thấy không phải ai khác, chính là Cưu Sơn Mộc Phu.
Cưu Sơn Mộc Phu cùng hơn mười người đồng bạn cùng đi tới, kỳ thật hắn không ưa thích loại tràng diện này, đã thói quen pha trộn trong giới chính trị nên tính cách của hắn hơi có chút bản khắc, với cách nói của các cô gái, là người không thú vị.
Người như vậy bình thường rất khó đạt được niềm vui của thiếu nữ.
Nhưng sự tình đều sẽ có ngoại lệ, nếu như là cao phú soái hoặc là quan phú soái, thậm chí là phú phú phú cũng được, cho dù tính cách khô khan cả ngàn lần cũng không thiếu sự truy đuổi của thiếu nữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui