Quan Môn


Cuộc sống về đêm của thành phố Lăng Thành so với trong sự tưởng tượng càng phong phú rất nhiều.
Cách khách sạn Nguyệt Hoa không xa, có một quán rượu kinh doanh trắng đêm, chính là dạng câu lạc bộ đêm, mặc dù không có chiêu bài chỉ dựa vào khách hàng truyền miệng, nhưng nhân khí thật vượng, bất kể là phú hào lão bản hay quan viên địa phương hoặc người có tiền đi ngang qua, cùng với chút ít người giàu có ở những huyện thành chung quanh chạy tới tiêu phí, đều rất ưa thích động tiêu tiền này.
Bởi vì bên này chẳng những có được toàn bộ rượu ngon mỹ thực nổi tiếng thế giới, còn có những mỹ nữ xinh đẹp nhất Lăng Thành, hơn nữa còn có phục vụ cũng là tốt nhất thành phố.
Người giàu có, luôn hi vọng tìm được kích thích mới, tìm được chứng minh giá trị tồn tại của mình, cho nên tiêu phí chính là một pháp bảo của bọn họ.
Xài tiền càng nhiều, chinh phục nữ nhân càng nhiều, vậy đã chứng minh thành công của một nam nhân.
Bởi vậy bên trong câu lạc bộ này mỗi đêm đều có thật nhiều người giàu có nhàm chán đều pha trộn nơi đây, cẩn thận đánh giá lẫn nhau, sau đó tiếp xúc, sau đó nhìn đối phương phải chăng đúng khẩu vị của mình, sau đó lại đi ra ngoài mướn phòng nghiệm chứng, chờ trời sáng thì chia tay, người đi đông người chạy đi tây.
Lúc Diệp Khai đi vào câu lạc bộ, bên trong đã có hơn trăm người, hoặc rải rác hoặc tụ tập chung một chỗ, chia làm thật nhiều khu vực, hiển nhiên bọn họ đều có vòng luẩn quẩn giao tế riêng của chính mình.
Câu lạc bộ đêm trong thiên hạ đúng là quá nhiều, nhưng chỉ có câu lạc bộ đêm đỉnh cấp mới có thể sử dụng hai chữ rung động mà hình dung, người đi tới nơi này ưa thích ánh đèn màu cùng âm nhạc vang dội để hưởng thụ sự tự do cùng phóng túng của mình.
Địa phương hấp dẫn nhất của câu lạc bộ đêm không chỉ vì thiết bị đặc sắc, rượu ngon hương thuần, còn có những cô gái muôn hình muôn vẻ xinh đẹp diễm lệ, bên trong sàn nhảy mập mờ thấp thoáng, dáng người nóng bỏng của các nàng có thể đốt lên cao triều của nam nhân.
Theo ánh đèn rực rỡ mới lên mãi cho tới đêm khuya, mọi người không ngừng phát tiết lên cảm hứng của chính mình.
Nếu như nói muốn tìm hiểu ý nghĩa chính thức của mấy chữ sống mơ màng, nhất định phải đi tới nơi này mà xem, như vậy mới có được nhận thức khắc sâu.
- Thao, nơi này đúng là có chút bất thường.
Diệp Khai vừa mới tiến vào cũng bị bố trí nơi này làm rung động, hắn bỗng nhiên phát giác câu lạc bộ Đế Hào tại thủ đô so sánh với bên này mặc dù có vẻ phú quý hơn, nhưng nói xa hoa lãng phí, nói tới va chạm tới bản tính của nhân loại thật sự là không sánh bằng, nơi này đúng là có thể xâm nhập vào tận sâu trong tâm linh khách nhân, đem nỗi lòng hoàn toàn phóng xuất.
Sau khi Diệp Khai đi vào liền có suy nghĩ, có nên để Lê Đại đi tới nơi này học tập thêm một chút, về thủ đô bố trí lại một chút, nơi này chẳng những làm nam nhân dễ dàng mê say, quan trọng là cả nữ nhân cũng dễ dàng rơi vào tay giặc.
Nữ phục vụ mặc đồng phục nữ bộc lập tức đi nhanh tới đưa cho hắn một ly rượu, đây là miễn phí, sau đó dẫn đường cho hắn đến chỗ ngồi.
Diệp Khai cầm ly rượu nếm thử, cảm giác hương vị không tệ, tuy không biết tên rượu nhưng chất lượng xác thực được cam đoan, hương vị đậm đặc thuần hậu, kỳ thật còn dễ uống hơn rượu tây rất nhiều.
Hắn đi tới phía trước vài bước, tới bên quầy, nhìn bảng giá của các loại rượu, sau đó lại gọi khối bánh ngọt lấp bao tử.
Hiện tại đã hơn mười hai giờ đêm, đây là mới bắt đầu thời gian hoàng kim nơi này, không ngừng có người lái xe hào hoa đi tới, đứng bên ngoài sau đó tụ thành tốp ba tốp năm đi vào.
Bên trong những người này rất nhiều người đi uống rượu ở vài nơi, đi tới nơi này chỉ là nơi chung cuộc đêm nay.
Bận rộn cả buổi tối, lúc này Diệp Khai cũng cảm thấy có chút đói bụng.
Hắn uống rượu, ăn bánh ngọt, ánh mắt lướt trong đám người tìm kiếm mục tiêu.
Về tướng mạo của Vạn Phương Phương hắn đã lấy được ảnh chụp từ tay Diệp Hiểu Nhàn, hắn quan sát một lúc phát hiện cô gái kia cũng rất không tệ, khó trách Thiệu Giang Bình sa vào, còn cho nàng quản lý sản nghiệp trọng yếu như khách sạn Nguyệt Hoa.
- Suất ca, có thể mời tôi uống một ly rượu không?
Một thanh âm vang lên bên tai hắn, nghe có chút nũng nịu, tràn đầy dụ hoặc.
Diệp Khai cười nhìn lại, chỉ thấy có một vị phu nhân hơn ba mươi tuổi đang ngồi bên cạnh, ăn mặc thật khoa trương, nhất là cách trang điểm chẳng khác gì lệ quỷ, nửa đêm đi ra ngoài thật sự có thể hù dọa được trẻ con.
- Tôi là người nghèo.
Diệp Khai dùng tay sờ sờ cằm, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ Diệp nhị thiếu này đã trở thành thần tượng của phụ nữ trung niên rồi sao, vì sao nữ nhân đã hơn ba mươi cũng liếc mắt đưa tình, hay là đầu năm nay đều lưu hành trâu già gặm cỏ non sao?
- Vậy tôi mời anh uống ly rượu vậy!
Hiển nhiên vị phu nhân kia không phải cảm thấy hứng thú uống rượu mà thôi.
- Cảm ơn, đêm nay tôi đã uống rất nhiều!
Diệp Khai từ chối.
Đối với vị phu nhân kia, hắn thật tình là không có chút ý kiến, lập tức thẳng thắn cự tuyệt.
- Hừ!
Nữ nhân kia thấy Diệp Khai từ chối không cho mặt mũi, lập tức hừ lạnh một tiếng, cầm ly rượu của mình quay người rời đi, không chút do dự.
Đoán chừng là trong phòng tịch mịch khó nhịn, muốn tìm chàng trai khỏe mạnh cường tráng trải qua một đêm?
Diệp Khai nhìn thoáng qua bờ mông vặn vẹo có chút khoa trương kia, trong lòng tự nhủ bờ mông nữ nhân này cũng thật tròn đấy, rất có nhục cảm.
Sau đó Diệp Khai lại gặp thêm vài vị phu nhân đến quấy rối, từ mười sáu tới bốn mươi đều có, hiển nhiên các nàng thật hứng thú với tuổi trẻ anh tuấn như Diệp Khai.
Thật quá mất trật tự, người bên này đúng là tùy tiện hơn trong thủ đô rất nhiều.
Trong nội tâm Diệp Khai nói thầm, sắc mặt rất khó xem, bởi vì hắn vừa mới cự tuyệt một lời mời đến từ chính nam nhân, mị lực của Diệp nhị thiếu đã là nam nữ thông sát.
Nhưng rất nhanh Diệp Khai liền phát hiện được mục tiêu của mình, tổng giám đốc khách sạn Nguyệt Hoa, Vạn Phương Phương.
Diệp Khai ăn hết bánh ngọt, sau đó gọi thêm ly rượu, vừa uống vừa chậm rãi dò xét Vạn Phương Phương đang ngồi một mình cách đó không xa.
Nữ nhân kia nhìn vào tựa hồ có chút cô đơn, móng tay sơn đen, có chút nhỏ, nhìn vào hơi vểnh, xem xét cũng biết không phải người nhàn nhã không làm việc, khoác bộ áo lông chồn đen óng mượt, với ánh mắt Diệp Khai mà xem không có số tiền gần hai triệu là không thể mua nổi.
Vạn Phương Phương ngồi nơi đó, trong phạm vi năm thước chung quanh không có ai đi lên quấy rối, tựa hồ trên người nàng dán nhãn đừng đi tới gần nàng.
Ánh mắt Diệp Khai nhìn lướt qua chung quanh, liền phát hiện ở một địa phương không xa có hai gã bảo tiêu, đang chú ý từng cử động của Vạn Phương Phương.
- Xuất thân quân ngũ!
Diệp Khai chỉ nhìn thoáng qua là có thể xác định thân phận của bọn họ.
Thoạt nhìn Thiệu Giang Bình canh giữ Vạn Phương Phương khá chặt, còn phái bảo tiêu đi theo nàng không rời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui