Quan Môn


Đồng dạng công việc bán hàng hóa cũng phi thường trọng yếu, chỉ có điều hai năm qua thị trường vật liệu thép nóng nảy, chỉ cần phù hợp thì phương diện nguồn tiêu thụ ngược lại không cần phát sầu, cho nên tác dụng của bộ phận tiêu thụ vẫn kém hơn bộ phận thu mua.
Đối với hiện trạng về ngành sản xuất sắt thép trong nước hiện tại, Thiệu Giang Bình nhìn thấy rất rõ ràng, một mặt thị trường bất động sản có nhu cầu vật liệu kiến trúc sắt thép phi thường nóng nảy, cùng với việc dân sinh dùng thép tăng vọt, một phương diện khác là có chút hạng mục dây chuyền sản xuất vật liệu thép khuyết thiếu, không thể tự chủ khai phát, bởi nguyên nhân hai phương diện như vậy khiến cho thị trường càng thêm nóng nảy, nhưng đại bộ phận nhà máy cũng vẫn tiếp tục lỗ lã hoặc duy trì hiện trạng vô cùng gian nan.
Truy cứu nguyên nhân, vẫn do vấn đề về thể chế, nếu trong tay mọi người có được quyền quản lý kinh doanh ngành quan trọng như vậy, đoán chừng muốn giải quyết những vấn đề này sẽ đơn giản nhiều hơn.
Sở dĩ Thiệu Giang Bình có thể xuôi gió xuôi nước trong mấy năm qua đơn giản là dính được chút quang, tình trạng của Lăng Cương lúc trước cực kém, cho nên khi hắn đảm nhiệm chức tổng giám đốc nhà máy liền lấy được quyền lực mấu chốt nhất, có thể tự chủ kinh doanh.
Chính nhờ vào pháp bảo này, cộng thêm đầu óc của hắn đủ linh hoạt, làm việc không câu nệ tiểu tiết, không hỏi thủ đoạn, chỉ nhìn hiệu quả, cho nên Lăng Cương dưới sự dẫn dắt của hắn mới có được phát triển mạnh mẽ như thế.
Nếu không phải do nguyên nhân đó cho dù là vị tổng giám đốc tiền nhiệm đầu tư thật nhiều dây chuyền sản xuất vật liệu tháp cũng chưa chắc có thể cứu vãn được vận mệnh suy sụp của Lăng Cương.
Nhưng mà bây giờ Lăng Cương mà hắn tạo dựng với số lợi nhuận hàng năm vượt bốn trăm triệu đã sắp tan đàn xẻ nghé.
Nghĩ tới kết quả này, Thiệu Giang Bình có chút tâm phiền ý loạn, trong đầu không cách nào an tĩnh.
Theo phản ứng của Vạn Bảo Quốc, Thiệu Giang Bình cảm nhận được bất an.
Đúng vậy, nếu như Vạn Bảo Quốc phản bội, như vậy còn người nào thật tình đi theo Thiệu Giang Bình hắn nữa?
Trong phương diện thu mua hàng hóa, Vạn Bảo Quốc hiểu thật rõ ràng mấu chốt, nếu như hắn giũ ra với tổ công tác, xác thực sẽ hoàn toàn phá hỏng.
Nhưng Thiệu Giang Bình cũng nghĩ tới một điểm, nếu như Vạn Bảo Quốc dám đem chuyện thu mua tung ra, vậy bản thân hắn là người phụ trách bộ môn này, khẳng định cũng chạy không thoát liên quan.
Hiện tại làm cho Thiệu Giang Bình cảm thấy không cách nào lý giải chính là chuyện của Vạn Phương Phương.
Vừa rồi Vạn Bảo Quốc đã nói rõ, hắn nói Vạn Phương Phương đã gặp phải kiếp số lớn nhất trong vận mệnh, bổn sự biết trước của nàng bắt đầu từ tối hôm qua đã biến mất.
- Lời này là có ý gì?
Thiệu Giang Bình lập tức liền nghĩ đến, trước kia lúc Vạn Phương Phương cự tuyệt hắn, đã từng nói qua lý do kỳ lạ kia.
Một khi Vạn Phương Phương bị mất đi thân trong trắng, vậy năng lực biết trước của nàng sẽ biến mất không còn.
Thiệu Giang Bình muốn lợi dụng Vạn Phương Phương làm việc cho hắn, năng lực này đương nhiên không thể thiếu, cho nên hắn nuôi dưỡng cung cấp cho Vạn Phương Phương, thậm chí cũng không phủ nhận lời đồn Vạn Phương Phương là tình nhân của hắn, chính là vì muốn giữ gìn năng lực này của nàng không bị tổn hại.
Nhưng bây giờ người chung kết năng lực đặc thù của Vạn Phương Phương không phải là hắn, điều này làm cho hắn tức giận, chẳng lẽ nhiều năm thật tình trả giá, đều cho chó ăn sao?
Nếu như không phải bị công việc quấn thân, phiền toái trên người không rõ, Thiệu Giang Bình thật sự muốn lập tức chạy tới Lăng Thành, giáp mặt hỏi Vạn Phương Phương, rốt cục là ai cướp đi tấm thân trong trắng của nàng?
- Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo. Vào lúc này ngàn vạn lần không thể xúc động!
Dù sao Thiệu Giang Bình cũng là nhân tài, cố gắng đem cảm xúc phẫn nộ trong lòng khống chế, tự nhủ:
- Nếu như tự bản thân mình rối loạn trận tuyến, sự tình xem như đã không còn khả năng cứu vãn, đây là sáng tạo cơ hội cho địch nhân, nhất định không thể hành động theo cảm tính!
Thiệu Giang Bình không ngừng xoắn xuýt, nước trà trên bàn bỏ quên biến thành lạnh băng.
- Đinh linh linh…
Thiệu Giang Bình tiếp điện thoại, là một chàng trai trong bộ môn văn phòng của nhà máy gọi tới, trong thanh âm có chút hưng phấn, cười nói với hắn:
- Thiệu tổng, kể cho ngài nghe một chuyện thật buồn cười, đêm nay tổ công tác bên Ban kỷ luật trung ương đi chơi ở câu lạc bộ đêm, kết quả bị người đánh một trận.
- Cái gì?
Vừa nghe được tin tức này, Thiệu Giang Bình lập tức sửng sốt.
Mặc dù hắn đối với tổ công tác kia không hề có hảo cảm, nhưng nếu nói tổ công tác nếu đến Lăng Thành lại xảy ra chuyện, người khác có thể đem chuyện này liên lạc tới Thiệu Giang Bình hắn hay không?
Chuyện này đối với hắn mà nói xác thực không phải là tin tức tốt gì cả!
Thiệu Giang Bình không khỏi vuốt vuốt thái dương, nghĩ thầm tình thế bây giờ đối với hắn mà nói thật sự càng ngày càng nghiêm trọng.
Chỉ hi vọng chuyện này đơn giản một chút đi, bằng không mà nói tổ công tác đem chuyện này vung lên trên đầu của hắn, những ngày tiếp theo hắn sẽ không được sống dễ chịu.
- Sao lại đánh nhau, chuyện gì xảy ra vậy?
Khi Diệp Khai nghe được tin tức, vẻ mặt cũng ngạc nhiên, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Chỉ đi chơi câu lạc bộ đêm mà thôi, cũng đã thanh toán xong hóa đơn, còn có vấn đề gì nữa đây?
- Diệp bí thư, là có xung đột với một đám khách nhân, hai bên đều muốn đánh nhau, vì vậy đánh tới mặt mũi bầm dập, cũng may không có thương thế gì nghiêm trọng cả!
Người báo cáo việc này là Tống Tư Minh.
Hắn cũng đang vô cùng phiền não, vốn hắn không muốn dẫn nhóm thủ hạ đi câu lạc bộ làm gì, nhưng Diệp Khai lại toàn lực ủng hộ, lần này thật tốt rồi, xảy ra chuyện thấy không?
Để cho hắn cảm thấy phiền não chính là nếu chuyện này bị truyền thông tuyên bố ra ngoài thì phiền toái sẽ càng lớn hơn.
Gốc rễ của Diệp Khai cứng rắn thế nào, xảy ra chuyện cũng sẽ không gặp phải vấn đề gì lớn, nhưng bản thân hắn thì khó mà nói, vạn nhất người nào đó mất hứng hắn sẽ biến thành cừu non thế tội.
- Ah, không cần lo lắng, tôi đi qua xem sao.
Diệp Khai nói.
- Lại xảy ra chuyện gì vậy?
Vạn Phương Phương quấn lên, hai tay ôm ngang lưng Diệp Khai, đem bộ ngực đầy đặn cọ lên lưng hắn, cắn nhẹ lỗ tai hắn hỏi.
- Là bên Lăng Thành của em đó thôi, thật sự là miếu tiểu yêu gió lớn, đám thủ hạ của anh bị người đánh trong câu lạc bộ, hiện tại đại khái là bị đưa tới cục cảnh sát rồi, anh đi qua xem tình huống ra sao.
Diệp Khai có chút bất đắc dĩ nói.
Việc này tuy không phải là chuyện đại sự gì, nhưng ít nhất có thể phản ánh được một vấn đề, hoặc là có người đã theo dõi tổ công tác của họ, cho nên mới cố tình dẫn xuất ra chuyện thị phi như thế.
Diệp Khai vẫn luôn cho rằng người của mình có tới hai mươi người, một cỗ lực lượng không nhỏ, thế nhưng lại có người dám ở trong câu lạc bộ trêu chọc họ, điều này thật khiến cho người khác sinh nghi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui