Quan Môn


Năm đó hắn từng cân nhắc qua Diệp gia Diệp Kiến Hoan, chỉ là tuổi tác của Diệp Kiến Hoan dù sao lớn hơn Sở Tĩnh Huyên tới mười tuổi, hơn nữa Diệp Kiến Hoan đã rất nhanh tìm được một nửa khác của mình, vì vậy việc này xem như chết từ trong trứng nước, thậm chí hắn cũng từng cân nhắc qua con cháu của Trần gia, nhưng con cháu Trần gia tiếng xấu lan xa, vậy thì khỏi nói tới.
Sau khi biết được Diệp Khai ngang trời xuất thế, đôi mắt Sở Vân Tùng mới sáng ngời, cảm thấy lương xứng với Sở Tĩnh Huyên đã xuất hiện.
Vô luận từ phương diện nào mà xem, Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên đều thật sự xứng đôi.
Diệp Khai đang ăn cơm, thấy Sở Vân Tùng nhìn hắn, trong nội tâm không khỏi sợ hãi, chuẩn cha vợ cười kiểu này, xem chừng có chuyện gì không tốt lành đang chờ hắn đi!
- Tiểu tử, muốn kết hôn với con gái của bác, thế nhưng không được đơn giản như vậy đâu, cháu chuẩn bị xuất ra bao nhiêu lễ hỏi đây?
Sở Vân Tùng nhìn Diệp Khai cười hỏi.
- Bàn chuyện tiền bạc thật dung tục nha.
Diệp Khai nuốt miếng thịt xốp giòn, có chút buồn bực tỏ vẻ.
- Không nói chuyện tiền bạc ngược lại mới là không tầm thường, làm vậy mặt mũi của Sở gia chúng ta sẽ rơi xuống. Hơn nữa cháu cũng không thể ném đi mặt mũi của Diệp gia đi?
Sở Vân Tùng nói ra.
- Hắc…
Diệp Khai hắc một tiếng, cũng không nói thêm lời nào.
Sở Vân Tùng nói rất đúng, Sở gia cùng Diệp gia đều là đại chính hào môn, nếu như nói chuyện này làm quá keo kiệt thì người trong thủ đô chế giễu thật không ít.
Diệp Khai còn đang cân nhắc ở phương diện khác, tiền thì hắn có rất nhiều, nhưng nếu làm ra thanh thế quá lớn đối với hai nhà mà nói thật không có chỗ tốt.
Sở gia thì đỡ hơn một chút, bởi vì họ đã chuyển hướng sang tài chính, Sở lão gia tử cũng đã lui xuống, nhưng gia tộc của hắn thì khác, dù sao người trong nhà đều đang ngồi ở chức quan lớn.
Vấn đề ảnh hưởng vẫn phải chăm chú cân nhắc.
Đương nhiên Sở Vân Tùng đưa ra điều kiện cho hắn cũng không phải muốn làm khó hắn, chỉ là muốn khảo nghiệm năng lực ứng biến của hắn, nhìn xem hắn có năng lực giải quyết chuyện khó xử như vậy hay không.
Suy nghĩ một chút, Diệp Khai cũng cảm thấy chuyện này cũng hơi khó khăn, trước kia mình cho Sở Tĩnh Huyên rất nhiều kim cương cùng bảo thạch rồi, nói là giá trị liên thành cũng không đủ, mặt khác còn cho nàng vài trăm triệu đô la làm tài chính phát triển, vậy đều là chủ động làm, hắn cũng không phải là người hẹp hòi.
Nhưng ý tứ của Sở Vân Tùng vẫn phải cân nhắc.
Chuyện này nên làm thế nào đây? Diệp Khai nghĩ nghĩ, bỗng nhiên có quyết định:
- Nếu trực tiếp cho lễ hỏi thì có chút quá lộ liễu rồi, không bằng như vậy đi, cháu đưa cho tiểu Huyên một tỷ đô la, nhưng phải do chính nàng đi lấy, như thế nào?
- Ah?
Sở Vân Tùng nghe xong lập tức liền sửng sốt.
- Cháu nói bao nhiêu?
Sở lão gia tử ở bên cạnh đã ăn xong, đang nhắm mắt dưỡng thần, ngẫu nhiên nghe xong câu nói này của Diệp Khai lập tức liền mở mắt.
Một tỷ đô la! Mặc dù nghe nói Diệp Khai thật có tiền, còn cho tiểu Huyên hai trăm triệu đô la đi gây dựng sự nghiệp, thế nhưng một hơi đem ra một tỷ đô la làm lễ hỏi, chuyện này nói ra thật làm người cảm thấy có chút khiếp sợ.
Dù sao dự trữ ngoại hối của quốc gia năm trước cũng chỉ khoảng mười tỷ đô la mà thôi.
- Cháu không phát sốt đi, nói ra rồi thì không cho phép đổi ý!
Sở Vân Tùng không cần quản Diệp Khai nghĩ ra biện pháp gì, chỉ cảm giác mình ngẫu nhiên suy nghĩ ra biện pháp muốn thử xem Diệp Khai thế nào, nhưng không nghĩ tới hắn lại rõ ràng khai ra cái giá một tỷ đô la, xác thực làm người cảm thấy có chút khiếp hãi.
Nhưng vô luận là Sở lão gia tử hay Sở Vân Tùng đều cảm thấy lời này của Diệp Khai tựa hồ có chút khó thể làm được.
- Cháu không phải mới nói bàn tới tiền bạc thì dung tục sao, như thế nào hiện tại chịu xuất ra nhiều tiền như vậy?
Sở lão gia tử hỏi.
- Nếu cháu trực tiếp lấy tiền đi ra, nhiều sẽ làm người đỏ mắt, thiếu thì lại không tỏ được thành ý, cho nên cháu nghĩ ra một biện pháp, để cho tiểu Huyên tự mình đi lấy một tỷ đô la kia, xem như là lễ hỏi của cháu vậy.
Diệp Khai nói với Sở lão gia tử cùng Sở Vân Tùng:
- Nói như vậy về sau có người khác hỏi tới, mọi người cũng dễ giải thích, cháu không mất mặt, mà Sở gia cũng có mặt mũi, quan trọng nhất là cháu không trực tiếp lấy ra tiền, không ai nói được lời ong tiếng ve gì khác, không biết lão gia tử cùng bác Sở cảm thấy như thế nào?
- Chuyện của tiểu bối mấy đứa ông không lẫn vào rồi.
Sở lão gia tử khép mắt lại, phẩy phẩy tay nói.
- Ý của bác sở thế nào?
Diệp Khai lại hỏi Sở Vân Tùng.
- Được…
Sở Vân Tùng thoáng suy nghĩ:
- Tuy bác không biết cháu nghĩ ra biện pháp gì, nhưng hẳn là muốn làm ra số tiền kia từ trên thương trường rồi, đã sớm nghe người ta nói cháu là cao thủ điểm đá thành vàng, bác cũng rất muốn nhìn xem một chút cháu dùng biện pháp gì có thể ở trên thị trường thoáng chốc làm ra được nhiều tiền như vậy? Dù sao ngày đính hôn cũng sắp tới, cháu xem rồi xử lý đi.
- Hẳn là không có vấn đề gì đâu.
Diệp Khai đầy đủ lòng tin:
- Thật sự không được thì cháu có thể bổ túc từ địa phương khác, nhưng cháu nghĩ là không cần đâu.
- Cháu có lòng tin như vậy, bác thật sự rất mong đợi.
Sở Vân Tùng cười ha ha nói.
Ăn cơm xong, Sở lão gia tử luôn ngủ sớm dậy sớm nên đã đi lên lầu.
Sở Vân Tùng còn chút công việc nên ngồi xe ra ngoài, Diệp Khai bởi vì ngủ lại nên chạy tới phòng của Sở Tĩnh Huyên.
- Mọi người ở dưới nhà nói chuyện gì vậy?
Sở đại tiểu thư nằm trên giường, nhìn Diệp Khai nằm ngửa đầu hỏi.
- Thì bàn việc lễ hỏi, đã sắp đính hôn rồi, sao lại không bàn chuyện này được?
Diệp Khai trả lời.
- Còn lễ hỏi, thật là quê mùa quá đi.
Sở Tĩnh Huyên lắc đầu không thừa nhận.
Diệp Khai nở nụ cười nói:
- Nhưng người lớn thì không cho rằng như thế, anh đã đáp ứng phải đưa một tỷ đô la làm lễ hỏi đấy.
- Ah, cũng không xem là rất nhiều nha, biết rõ anh có nhiều tiền riêng thôi, một tỷ hai tám trăm triệu đô la đối với anh cũng không vào đâu.
Sở Tĩnh Huyên nói, lại chợt hỏi:
- Nhưng làm vậy có chút cao điều đi, anh làm thế để cho những nhà khác nghĩ thế nào bây giờ?
Sở đại tiểu thư là người có tâm tư chẩn mật, cảm thấy vô luận là ông nội hay là cha mình đoán chừng đều không đồng ý với hành động này của Diệp Khai.
Nếu như trên dưới một triệu đồng vẫn xem như phù hợp với thân phận của họ, thế nhưng mà lễ hỏi lên tới một tỷ đô la, xác thực là dọa người, hơn nữa sẽ rất dễ dàng gây ra thật nhiều di chứng, nàng không tin mọi người nghĩ không tới vấn đề này, cho nên nhìn qua Diệp Khai, muốn nghe hắn nói như thế nào.
Tâm tình của Diệp Khai ngược lại không tệ lắm, ha ha cười, lật người ôm eo Sở đại tiểu thư, sau đó hôn lên mặt nàng.
- Chán ghét, anh ăn cơm còn chưa đánh răng…
Sở đại tiểu thư kháng nghị nói.
- Kỳ thật muốn giải quyết những vấn đề này thật đơn giản thôi.
Diệp Khai nói với Sở Tĩnh Huyên:
- Cho nên khi anh đáp ứng điều kiện này, đã nói ra một điều kiện, một tỷ đô la anh chỉ xác định một con đường, nhưng phải do Sở đại tiểu thư em tự tay đi kiếm trở về…
- A?
Sở Tĩnh Huyên nghe vậy lập tức sững sờ:
- Việc này có liên quan gì tới em? Diệp nhị thiếu anh đưa lễ hỏi, còn phải để em tự mình đi kiếm? Anh cảm thấy làm vậy rất thú vị sao?
- Đây là chuyện không có cách nào thôi, đã muốn cao điệu lại không thể làm ra chú ý quá đáng, cho nên chỉ có thể nghĩ ra biện pháp như thế, phải từ trên thị trường lấy về một tỷ đô la, hẳn không phải là việc gì khó đâu.
Diệp Khai đáp.
- Áp lực của em thật lớn ah!
Sở Tĩnh Huyên phàn nàn nói:
- Ý của mọi người không phải muốn nói, nếu như trước ngày đính hôn mà em làm không được một tỷ đô la kia, thì không gả ra được sao?
Sở Tĩnh Huyên chỉ mặc áo ngủ, nằm trên giường, hương thơm xông vào mũi khiến Diệp Khai cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái, chỉ là cảm thấy thật kỳ quái, rõ ràng không có ý nghĩ gì bậy bạ, chỉ muốn nằm trên giường nói chuyện với nàng.
- Không sao cả, thật sự không được chúng ta cứ biến thành sự thật trước, đến lúc đó cháu ngoại cũng đã có, cha của em chỉ có thể nhắm mắt thừa nhận.
Diệp Khai cười nói.
Sở Tĩnh Huyên véo thịt non ngang hông hắn, hung hăng ngắt hai cái tiết giận, sau đó lại tò mò hỏi:
- Rốt cục anh có biện pháp nào có thể để cho em từ trên thị trường làm ra một tỷ trước ngày đính hôn đây?
Vấn đề này trên thực tế không chỉ có Sở Tĩnh Huyên cảm thấy hứng thú, ngay cả Sở lão gia tử cùng Sở Vân Tùng đồng dạng phi thường cảm thấy hứng thú.
Nếu quả thật làm được, mặt mũi Sở gia cũng thật sáng rọi, đến lúc đó tới lễ hỏi, có thể khoe khoang nói với khách nhân, một câu nói của con rể tôi, lại giúp con gái tôi buôn bán lời một tỷ đô la, đây xem như được biến thành lễ hỏi rồi.
Nếu quả thật làm được tới tình trạng này, càng thêm có lực rung động vượt xa trực tiếp lấy tiền đưa tới.
- Rất đơn giản, xào đồng Yên thôi.
Diệp Khai nói với Sở Tĩnh Huyên.
- Xào đồng Yên?
Sở Tĩnh Huyên nghe được, lập tức liền suy nghĩ.
Trên thực tế Sở gia đại tiểu thư rất quen thuộc với tài chính, đối với mâu thuẫn Nhật Mỹ cũng khá chú ý, bởi vậy nghe được lời nói của Diệp Khai trong đầu liền có một ít nhận thức.
- Trong đoạn thời gian gần đây, Bộ trưởng Bộ tài chính của chính phủ Clinton đã minh xác tỏ vẻ, vì uốn nắn mậu dịch Nhật Mỹ không cân đối, cần phải tăng 20% tỉ giá đồng Yên, mà tỉ suất hối đoái đồng Yên đại khái là 1 USD= 120 Yên. Cho nên căn cứ theo mục tiêu hướng dẫn của chính phủ Mỹ, giá thị trường của đồng Yên sẽ bay lên rất nhanh, 1USD= 100 Yên.
Diệp Khai nói với Sở Tĩnh Huyên:
- Vào năm trước anh đã bắt đầu bố cục đồng Yên trên thị trường rồi, hơn nữa quy mô không nhỏ, hiện tại nếu như phát động chỉ là chuyện vấn đề sớm muộn, em có thể giải ngân tài chính ngân hàng, quăng năm trăm triệu đô la vào đó, chuyển vòng một chút, rất dễ dàng là có thể lợi nhuận một tỷ trở về, sau đó công thành lui thân.
- Muốn đầu nhập năm trăm triệu đô la lận sao…
Sở Tĩnh Huyên nghe xong lời nói của Diệp Khai, hít sâu một hơi lạnh.
Mặc dù nói Sở Tĩnh Huyên cảm thấy Diệp Khai rất có sáng ý, nhưng muốn nàng từ trong ngân hàng cầm ra năm trăm triệu đô la cũng không phải là chuyện dễ dàng, dù sao nàng cần thuyết phục cha mình mới được.
Phương diện ngân hàng phát triển Kiến Thiết cũng không phải do một mình Sở Vân Tùng thì có thể định đoạt, động tác lớn như vậy cần các cổ đông tán thành mới được, bằng không mà nói rất dễ dàng bị người lên án.
- Cũng không có gì khó, nếu bên phương diện ngân hàng không có được sự quyết đoán này, anh tìm người giải ngân năm trăm triệu đô la cho em là được.
Diệp Khai nói ra.
Kỳ thật chuyện này rất đơn giản, đơn giản chỉ là vấn đề mặt mũi, nếu không phải cân nhắc từ bên Chung Ly Dư giải ngân tài chính sẽ làm Sở đại tiểu thư cảm thấy mất mặt mũi, thì căn bản không cần nhờ bên ngân hàng rồi.
Quả nhiên, Sở đại tiểu thư nghe xong lời này, lập tức liền biểu thị ra:
- Được rồi, năm trăm triệu thì năm trăm triệu, cùng lắm em đem mấy xí nghiệp thế chấp ra ngoài, những số tiền này vẫn có thể lấy ra được thôi. Nhưng nếu như phải bồi, vậy phải làm sao bây giờ?
- Sẽ không bồi, nếu quả thật có vạn nhất, bồi bao nhiêu anh bổ sung về cho em bao nhiêu.
Diệp Khai thật hào khí tỏ vẻ.
Diệp Khai chỉ đơn thuần ôm Sở đại tiểu thư ngủ một đêm, không làm động tác lộn xộn nào khác.
Lúc ban đầu hắn cũng muốn làm chút gì đấy, chỉ là Sở đại tiểu thư gia giáo thật nghiêm, kiên quyết không chịu phát sinh chuyện gần gũi trước hôn nhân.
Diệp Khai cũng không phải là người thích ép buộc người khác, đối với kiên trì của Sở đại tiểu thư cũng có tán thưởng, cho nên không tiếp tục tác quái, thành thật ngủ yên suốt cả đêm.
Nhưng tới buổi sáng lúc tỉnh lại, liền phát hiện tay của mình duỗi trong áo ngủ của Sở đại tiểu thư, nắm một bầu ngực đẫy đà trơn mịn, cảm giác tốt phi thường.
Hắn cảm thấy có chút chưa đủ ghiền, lại dùng tay chậm rãi vuốt ve, qua một lúc cảm thấy đỉnh anh đào chậm rãi dựng lên, sau đó chợt cảm nhận được thân thể của Sở đại tiểu thư có chút run rẩy.
- Nha đầu này hiển nhiên đã tỉnh dậy mà vẫn còn giả vờ ngủ đi.
Trong lòng Diệp Khai lập tức vui vẻ.
Trên tay hắn cũng không hề ngừng lại, dứt khoát kéo mạnh chăn phủ đầu hai người, sau đó chui vào trong áo ngủ Sở đại tiểu thư dùng môi hôn.
Chiếc chăn không ngừng chuyển động, qua hơn mười phút sau Sở đại tiểu thư mới thành công chui đầu đi ra, từng ngụm từng ngụm thở dốc lấy hơi, trên mặt một mảnh ửng hồng.
- Mau ra đây, anh xem thử mấy giờ rồi!
Sở đại tiểu thư liếc nhìn đồng hồ trên tường, lập tức có chút sốt ruột nói.
Qua thêm hai phút Diệp Khai mới từ trong chăn chui ra ngoài, có cảm giác vẫn chưa thỏa mãn.
- Chỉ mới hơn tám giờ thôi, còn sớm đâu!
Diệp Khai quay đầu nhìn thời gian, lại không đồng ý nói.
- Ông nội thức dậy sớm, hơn sáu giờ ông đã dậy rồi.
Sở Tĩnh Huyên có chút sốt ruột, đẩy đẩy Diệp Khai vài cái:
- Anh không muốn chúng ta bị ông chê cười đi?
Diệp Khai nghe vậy cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, chui ra khỏi chân nhảy xuống đất.
Nhưng Sở đại tiểu thư vẫn núp trong chăn không chịu đi ra, còn nhìn Diệp Khai nói:
- Anh tranh thủ đi qua phòng khách trước đi, đợi em xuống gọi anh đi ăn sáng.
Diệp Khai ứng tiếng đẩy cửa phòng, nhìn thấy chung quanh không người, đi vào phòng của mình đánh răng rửa mặt, thu thập lại quần áo.
- Tên bại hoại này…
Đợi sau khi Diệp Khai rời khỏi, Sở Tĩnh Huyên mới thở ra một hơi, sau đó cả người rúc vào trong chăn, mân mê nửa ngày trời từ bên trong ném ra một chiếc quần lót có chút thấm ướt.
Khi Sở Tĩnh Huyên gọi Diệp Khai xuống lầu ăn sáng cũng đã là một giờ sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui