Quan Môn


Con đường thứ nhất tuyệt đối không thể đi rồi, bởi vì như thế sẽ đánh mất rất nhiều quyền lợi. Con đường thứ hai cũng không thể đi được, bởi vì nhân tài đó rất có thể sẽ lại trở thành đối thủ của chính bản thân mình, xem ra chỉ còn có thể đi con đường thứ ba mà thôi.
Vì vậy, hai trợ thủ cấp dưới đó sẽ cùng chia sẻ công tác của hắn, còn bản thân hắn chỉ việc cao cao tại thượng mà ra lệnh thôi. Bọn họ cũng sẽ không tạo thành uy hiếp gì tới quyền lợi của hắn.
Hai trợ thủ mà vô năng, bọn hộ liền trên bả dưới làm theo, lại tiếp tục tìm cho bản thân hai tên trợ thủ vô năng nữa.
Cứ tiếp tục như thế liền tạo thành một cơ cấu bành trướng, tạo thành hệ thống lãnh đạo người nhiều hơn việc, lại cãi cộ lẫn nhau, hiệu suất làm việc lại thấp.
Thời điểm trước kia, Diệp Khai cảm thấy thuyết pháp này có chút đơn giản, thế nhưng hôm nay xem ra, cách nói của người Anh này thật không phải là nói nhảm. Trong thật tại xác thực có tình huống như thế.
Liền lấy cán bộ như Mạnh Chiêu làm ví dụ, có thể nhìn ra được, lý luận kiểu này thật sự có khả năng tồn tại.
- Có việc thì nói việc, còn nói các đồng chí khác không được lên tiếng hay sao?
Bí thư Nhạc Sơn vô cùng không hài lòng với phản ứng của Mạnh Chiêu, lấy bút máy gõ xuống bàn nói.
Diệp Khai bị Mạnh Chiêu trách móc một phen như thế, đương nhiên không có khả năng bỏ qua rồi. Hắn trực tiếp hỏi lại Mạnh Chiêu nói:
- Tôi đây ngược lại lại muốn hỏi Mạnh Chủ tịch thành phố, phí tổn hai trăm triệu đó đủ hay sao? Những cư dân ven đường cần phải phá bỏ và di dời, nhân số có bao nhiêu? Những cư dân phải dời tới nơi khác, nhân số có bao nhiêu? Những đồng ruộng có liên quan tới diện đền bù thì có con số là bao nhiêu? Mặc dù nói như thế nếu làm đường thì dễ dàng hơn, nhưng khi phải đi xuyên qua hơn mười nhà xí nghiệp thì phải xử lý ra sao? Tôi cũng nhìn thấy, ở đó hình như còn có xí nghiệp công nghiệp quân sự khá có quy mô nữa, mối quan hệ vê phía địa phương cùng với xí nghiệp công nghiệp quân sự phải cân đối như thế nào đây? Còn nữa, trong đó còn có một ngôi trường học có tới năm ngàn học sinh nữa, cách con đường chỉ khoảng chưa tới một trăm mét, sau này sự học hành của học sinh sẽ chịu ảnh hưởng tới thế nào? Về phía chính quyền thành phố Đông Sơn đã cân nhắc ra sao về những vấn đề này?
Trong tay Diệp Khai chỉ cần một cái thước, chỉ chỉ vào tấm bản đồ treo trên tường, giống như là đã tận mắt nhìn thấy tình huống cụ thể của thành phố Đông Sơn. Điều này thật đúng làm cho mấy người đồng chí Nhạc Sơn giật mình, không nghĩ tới hắn lại thông thuộc tình hình của thành phố Đông Sơn như thế.
Mặc dù mọi người cũng xem hết lộ tuyến mà đường cao tốc đi qua rồi, cũng biết có một đoạn là phải đi qua nội thành thành phố Đông Sơn, nhưng có thể nói được như Diệp Khai, một mạch nói thẳng ra tình huống của địa phương như thế, thật sự là không có người thứ hai.
Chỉ nhìn phản ứng của Mạnh Chiêu, bộ dạng cứng họng không nói được gì thì mọi người đã hiểu, hiển nhiên vị Chủ tịch thành phố Đông Sơn này cũng không rõ ràng lắm tình huống ở chính nơi mà mình đang cai trị,
- Chủ tịch thành phố Mạnh, nếu các người đều đã cân nhắc kỹ càng về những vấn đề này, vậy thì coi như là tôi nhiều chuyện rồi.
Diệp Khai cũng chẳng có thái độ tốt gì với Mạnh Chiêu, cũng mặc kệ là Bí thư Nhạc Sơn ở đây, đặt luôn cây thước gỗ trong tay xuống, không chút khách khí nói với Mạnh Chiêu.
- Anh…
Mạnh Chiêu bị Diệp Khai thẳng thừng chất vấn như thế, nhưng lại không thể phản bác được câu nào, những chuyện mà Diệp Khai nói quả thật hắn chưa từng nghĩ tới, lúc này đương nhiên là không thể nào trả lời được, đành vô lực nói lại:
- Những vấn đề này, thành phố Đông Sơn đương nhiên sẽ cân nhắc kỹ càng rồi.
Cái gọi là thành phố Đông Sơn sẽ xem xét, chẳng qua chỉ là một câu nói đối phó mà thôi.
Hiển nhiên là mọi người cũng có thể nhận ra rõ ràng rồi. Vị Chủ tịch thành phố Mạnh này căn bản là chưa từng cân nhắc tới những vấn đề này.
Diệp Khai đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đánh chó mù đường rồi, ai bảo vừa nãy Mạnh Chiêu lại nổi điên, sủa bậy về phía hắn.
- Bí thư Nhạc sắp xếp công việc, ít nhất cũng là trước hai tuần mà? Biết rõ là sẽ thảo luận về vấn đề thiết kế lộ tuyến, thành phố Đông Sơn với tư cách là thành phố có liên quan tới tuyến đường này, vì sao không làm tốt những điều tra nghiên cứu tương quan đi? Không có số liệu trực tiếp, thuyết sách khoa học này của ông là lấy căn cứ từ đâu chứ?
Diệp Khai không chút khách khí tiếp tục đả kích Mạnh Chiêu.
- Số liệu cụ thể đương nhiên là sẽ có.
Mạnh Chiêu trả lời hoàn toàn vô lực, hắn lúc này đã có chút hối hận khi không có chuyện gì lại cảm thấy Diệp Khai trẻ tuổi nên tưởng dễ bắt nạt. Hiện tại mới phát hiện thằng rnah này quả đúng là chó điên mà, một khi đã cắn người thì thật không thèm nhè miệng ra, không phải đợi cắn chết người mới chịu buông ra đấy chứ?
- Đó chỉ là câu nói mà thôi, hiện tại thì đã có chưa chứ?
Diệp Khai hừ một tiếng, nói:
- Không có số liệu mà ông cũng nói à.
- Có số liệu hay không thì cũng không tới phiên anh chất vấn tôi đi?
Trong lòng Mạnh Chiêu vô cùng căm tức, lập tức vỗ bàn quát nói.
- Ồi chao, lại còn đập bàn nữa cơ, ông đây là thái độ thế nào đây?
Diệp Khai lập tức nắm lấy điểm yếu của Mạnh Chiêu:
- Tôi với tư cách là Phó tổ trưởng của dự án này, toàn bộ công tác cho bước đầu tiên đều là do tôi phụ trách đó, đối với vấn đề sắp xếp thiết kế tuyến đường, tôi đương nhiên phải chú ý cẩn thận, chẳng lẽ Chủ tịch thành phố Mạnh ông cảm thấy tôi không đủ tư cách làm phó tổ trưởng sao? Thế thì được rồi, tôi xin thoái vị nhượng chức là được rồi, công tác chuẩn bị những bước đầu này xin giao lại cho những đồng chí có năng lực hơn làm đi thôi!
Nghe thấy Diệp Khai nói câu đòi thoái vị nhượng chức, mọi người đang ngồi đó đều âm thầm bật cười.
Lần này Mạnh Chiêu đúng là đá trúng miếng thép rồi. Hắn cho rằng Diệp Khai là nhân vật trẻ tuổi mới tới có thể bắt nạt được, nhưng lại không nghĩ rằng người ta lại thủ đoạn cao minh, tương phản hoàn toàn với tên bao cỏ như Mạnh Chiêu, mỗi câu nói của Diệp Khai đều có căn cứ, câu nào câu nấy đều có lý. Càng khó được hơn chính là hiểu rõ ràng về Đông SƠn, còn rõ hơn cả Chủ tịch thành phố Mạnh Chiêu này.
Xem Mạnh Chiêu tự rước lấy nhục, có ít người trong lòng đều không đồng tình lắm. Anh nói bản thân lão Mạnh nhà anh tự mình hành sự bất lực, liền ẩn nhẫn một chút là được rồi, hết lần này tới lần khác lại muốn giành cường đấu hung, bắt nạt người trẻ tuổi, hiện tại xem như cũng lĩnh hội được sự lợi hại của Diệp Khai nha.
Khỏi cần phải nói, chỉ là chuyện thành viên trong tổ lại chống đối với người mang chức phó tổ trưởng thôi cũng đủ thấy được Mạnh Chiêu tác pháp vô cùng không ổn. Hơn nữa Diệp Khai lại nói thẳng muốn thoái vị, nhượng lại chức phó tổ trưởng này, tặng cho đồng chí càng có năng lực hơn, điều này hiển nhiên là đang ép buộc Mạnh Chiêu rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui