Quan Môn


Diệp Khai đứng bên cạnh cười, kỳ thật Tần Như Hinh không hổ là mỹ nhân mà Diệp Kiến Hoan chọn lựa làm tiểu lão bà bên ngoài, xác thực là phi thường xinh đẹp, cho dù dưới tình huống hậu sản suy yếu như vậy nhưng trên mặt vẫn tràn đầy mỹ lệ, còn có thêm một loại vẻ đẹp mẫu tính bao phủ.
- Chị dâu cứ yên tâm tĩnh dưỡng, tiểu Vũ sẽ ở đây với chị, đại ca cũng sẽ tận lực thường chạy tới, có tình huống gì chị đều có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi quen thuộc người ở nơi này, sự tình gì cũng có thể giải quyết.
Diệp Khai mỉm cười nói với Tần Như Hinh, sau đó dặn dò Lâm Tư Vũ vài câu, lại dặn nàng đúng giờ gọi điện báo tình huống nơi này cho hắn, có vấn đề gì thì lập tức liên lạc với hắn.
- Cảm ơn tiểu Khai!
Tần Như Hinh khẽ gật đầu, đối với việc Diệp Khai quan tâm phi thường cảm kích.
Bởi vì nàng biết rõ tình huống của Diệp Kiến Hoan, trong vài ngày tới chỉ sợ Trầm Tuyết cũng cần phải sinh, như vậy Diệp Kiến Hoan xem như chia năm xẻ bảy, tuy thật cao hứng nhưng hai bên đều phải thu xếp, bằng không hắn bị kẹp ở giữa thật khó làm người.
Nhất là Trầm Tuyết còn là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng của Diệp Kiến Hoan, Diệp Kiến Hoan không khả năng không quan tâm nàng, nếu không để cha hắn Diệp Tử Kiện lên tiếng, ông nội của hắn Diệp lão gia tử sẽ cầm gậy quất hắn một trận, cho nên Diệp Kiến Hoan chỉ có thể tranh thủ rút thời gian qua thăm mẹ con nàng, phần lớn thời gian phải ở bên kia chăm sóc.
Trong nội tâm của Tần Như Hinh cũng có chút ít tiếc nuối, lần này nếu nàng sinh được con trai cho Diệp Kiến Hoan mới càng thêm hoàn mỹ.
Dù sao rốt cục tình huống của Diệp Kiến Hoan sẽ như thế nào không ai nói được chính xác, mà ý nghĩ của Diệp gia ra sao nàng cũng không biết, dù sao câu nói mẹ nhờ con quý xưa nay luôn có, thật vô cùng đáng tiếc.
- Lão đại, con gái của anh nhận em làm cha nuôi được chứ!
Diệp Khai bỗng nhiên nói với Diệp Kiến Hoan.
- Chú cũng đã là chú của nó rồi, còn làm cha nuôi cái gì?
Diệp Kiến Hoan không kịp phản ứng nói một câu, sau đó hắn nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của Tần Như Hinh, lập tức liền hiểu, vì vậy vừa cười vừa nói:
- Không có vấn đề, không phải là cha nuôi sao, ngoại trừ lão nhị có tư cách này còn có người nào có tư cách làm cha nuôi con gái của anh đây?
Khi nói lời này Diệp Kiến Hoan cảm thấy thật hài lòng với em trai của mình.
Thân phận của Tần Như Hinh luôn không thể lộ ra ánh sáng, ít nhất không thể quang minh chính đại lộ ra, cho nên đứa bé này làm sao tiến vào Diệp gia phải cân nhắc lại một chút, nếu như Diệp Khai nhận em bé làm con gái nuôi, như vậy là có thể danh chính ngôn thuận đi vào ánh mắt của Diệp gia.
Về phần bên Trầm Tuyết, trong lòng biết rõ là được rồi, dù sao chuyện của Diệp Kiến Hoan nàng cũng hiểu rõ tinh tường, chỉ cần không nháo về tận trong nhà biến thành hỗn loạn những vấn đề này xem như có thể cam chịu.
Hơn nữa gần đây biểu hiện của Diệp Kiến Hoan đã tốt hơn, Trầm Tuyết cũng không hi vọng khởi lên sóng gió khiến tình hình không sao cứu vãn.
- Làm cha nuôi đều phải cho con gái lễ vật, Diệp nhị thiếu chuẩn bị lễ vật chưa?
Ở bên cạnh Lâm Tư Vũ chợt hỏi.
- Lễ vật…có ah!
Diệp Khai sờ sờ trong người, lấy ra một phật tượng phỉ thúy.
Phật tượng thật sáng ngời, là thuộc lại thủy tinh phỉ thúy, nhưng cấp bậc cao hơn nhiều, có thể nói là cực phẩm.
Bởi vì lúc trước đã biết rõ Tần Như Hinh cùng Trầm Tuyết đều sắp sinh, cho nên Diệp Khai đã sớm có chuẩn bị, dặn người dùng giá cao mua tượng phật phỉ thúy cùng tượng Quan Âm, vẫn luôn mang theo trên người.
- Nam mang Quan Âm nữ mang Phật, tượng Phật phỉ thúy phù hợp cho con gái nuôi của tôi mang rồi.
Diệp Khai mỉm cười đưa tượng Phật phỉ thúy qua giao trong tay Diệp Kiến Hoan.
- Vật này không rẻ đi?
Diệp Kiến Hoan cũng là người biết hàng, cầm tượng Phật soi trên đèn, híp mắt xem xét nói.
- Nói nhảm, lễ vật cho con gái anh có thể mua hàng rẻ tiền tiện nghi hay sao?
Diệp Khai nói.
Diệp Kiến Hoan cười cười, sau đó đem tượng Phật bỏ vào trong tay Tần Như Hinh:
- Em giữ đi, thứ này đem làm của hồi môn cũng không thành vấn đề!
Tần Như Hinh nhận lấy, nhìn thoáng qua, không nhìn ra có điểm nào quý giá, chỉ nghe Diệp Kiến Hoan nói như vậy là do Diệp Khai cố ý lựa chọn, trong nội tâm liền nghĩ ít nhất cũng phải giá trị tiền triệu mới phải.
Nhất là tâm tư này của Diệp Khai thật sự làm Tần Như Hinh cảm thấy thật cảm động, bản thân nàng cảm nhận được mình ở trong Diệp gia không có địa vị gì, e sợ con gái mình cũng không thể lộ ra ánh sáng, lần này có Diệp Khai ra mặt, sự tình đã dễ xử lý hơn nhiều, cũng không cần lo lắng sẽ bị người khi dễ.
Dù nói thế nào Diệp Khai đại biểu cho con cháu đời thứ ba của Diệp gia, địa vị trong Diệp gia thật đặc thù, hắn nói chuyện đương nhiên là có giá trị.
- Cẩn thận cất giữ, thứ này ít nhất phải sáu bảy triệu đồng đó em.
Diệp Kiến Hoan nhìn thấy Tần Như Hinh nắm chặt tượng Phật trong tay, lại nhắc nhở nàng một câu.
- Ah? Giá trị nhiều tiền như vậy?
Tần Như Hinh cùng Lâm Tư Vũ nghe được vô cùng kinh ngạc.
Không ai ngờ được Diệp Khai lại đem đồ vật đắt giá như vậy tặng cho một đứa trẻ mới sinh.
- Thật quá quý trọng rồi, cảm giác cầm trong tay cũng có áp lực tâm lý, nếu đưa cho đứa bé đeo vào bị va va chạm chạm, còn không đau lòng chết sao…
Lâm Tư Vũ có chút không chịu được nói.
- Phải đó, nếu bỏ vào trong hòm cất đi cũng sợ bị cấn tới…
Tần Như Hinh cũng nói.
- Kỳ thật cũng không có gì.
Diệp Kiến Hoan nói:
- Lão nhị có rất nhiều tiền, về sau nếu con gái chúng ta cần xuất giá dù sao hắn cũng phải tài trợ một hai trăm triệu đi, như vậy mới xứng với thân phận cha nuôi của hắn!
Sau đó hắn chợt bổ sung thêm:
- Còn phải là đô la!
Diệp Khai nghe xong liền cười nói:
- Không ngờ đồ cưới của con gái anh đều do tôi bao hết sao? Anh làm cha không cần có trách nhiệm rồi hả? Trong thiên hạ làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!
- Ai bảo chú cướp lấy địa vị đòi làm cha nuôi làm chi, chú cho rằng bị người gọi là cha thật nhẹ nhõm lắm hay sao?
Diệp Kiến Hoan vừa cười vừa nói.
Mọi người ở nơi này nói đùa, Lâm Tư Vũ có chút tò mò đi tới bên cạnh em bé, nhìn động tác của cô nhỏ, không ngừng y y nha nha, thật giống như món đồ chơi điện tử, vô cùng thú vị.
- Có phải có chút hâm mộ hay không?
Diệp Kiến Hoan bỗng nhiên cười hỏi.
- Phải, rất ngộ nghĩnh.
Lâm Tư Vũ gật đầu đáp, ánh mắt vẫn đảo quanh trên người em bé.
- Ngộ nghĩnh thì tự mìn sinh một đứa đi.
Diệp Kiến Hoan cười nói.
Lâm Tư Vũ nghe xong lúc này mới kịp thời phản ứng, nguyên lai Diệp Kiến Hoan đem nàng ra nói giỡn, liền quay đầu qua nói chuyện với Tần Như Hinh, không thèm để ý tới hắn.
- Lão nhị, gần đây không phải chú ở trong thủ đô sao, giúp đỡ chiếu cố dùm hai đầu, mặt khác bên chỗ lão gia tử cũng phải cầu chú giúp anh nói vài lời hữu ích, đứa nhỏ này cũng đã sinh ra, chẳng lẽ không cho mấy vị lão nhân hay biết?
Diệp Kiến Hoan kéo Diệp Khai sang một bên năn nỉ hắn giúp đỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui