Quan Môn


Đương nhiên, giấy không thể nào gói được lửa, tin tức này sớm hay muộn cũng sẽ bùng phát ra mà thôi.
Phía huyện Từ Lăng cũng thế, hay phía người của thành phố Đông Sơn cũng thế, hiện tại cũng chẳng mong tin tức này có thể hoàn toàn bị phong tỏa lại, chỉ là mong sau trước khi tin tức này tiết lộ ra ngoài, bọ họ có được đủ thời gian để xử lý chuyện này, giảm thiểu hoàn toàn những ảnh hưởng trái chiều.
Muốn làm được điều đó, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. dù sao đây là sự kiện sụp hầm mỏ có con số thương vong quá lớn, không thể nào giấu giếm được.
- Cậu hai, tình hình coi như không tệ.
một cảnh vệ tên là Cam Tĩnh báo cáo với Diệp Khai:
- Ông chủ tuy rằng chạy mất, nhưng sổ sách đều lại đây, thậm chí tư liệu liên quan tới ngân hàng cũng có.
Diệp Khai nghe xong liền yên tâm hơn nhiều.
- Làm tốt lắm, các cậu vất vả rồi.
Diệp Khai khen ngợi công tác của bọn Cam Tĩnh, sau đó liền mang theo người đi vào, thu thập những hồ sơ cùng tài liệu đó.
Bên phía cục cảnh sát thành phố Đông Sơn bị Cam Tĩnh dùng thân phận cảnh sát trung ương điều hai mươi cảnh sát tới, bao quanh lấy bên ngoài công ty Hưng thật chặt chẽ. Cửa ra vào cũng có dây cảnh giới thật dài, treo cả bảng cấm lên.
Diệp Khai đi vào trong, nhìn nhìn tình huống trong đó, cảm thấy tương đối hài lòng.
- Cậu hai, kế tiếp chúng ta phải làm sao bây giờ? Phải đi tới thị ủy của thành phố Đông Sơn sao?
Lý Hải dò hỏi.
Hôm nay Bí thư thành ủy thành phố Đông Sơn Trần Mặc không có ở Đông Sơn, Chủ tịch thành phố Mạnh Chiêu tuy rằng đang ở Đông Sơn, lại vẫn không hề thấy xuất hiện. Chuyện tới nơi đây là không còn đầu mối gì nữa. Diệp Khai muốn nắm giữ cục diện, nhất định là phải ra tay ở bên phía chính quyền thành phố Đông Sơn này mới được. Thế nên Lý Hải mới hỏi vậy.
- Không vội đâu.
Diệp Khai khoát tay áo nói:;
- Bây giờ đang là câu cá, chúng ta ở một bên này trông coi, xem xem có người nào tới giải quyết hậu quả thật tốt hay không. Lại vừa điều động nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố tới đây. Bọn họ có nhiều kinh nghiệm làm mấy chuyện vặt, tất nhiên có thể tìm được manh mối trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Kỳ thật Diệp Khai đã tính rất rõ ràng, nếu như chỉ xét xử một mình công ty Hưng, đương nhiên không cần huy động nhiều như thế, chỉ cần niêm phong công ty lại là được rồi.
Nhưng mà Bí thư Tần Phương Trần phái mình tới chủ trì đại cục, ý tứ hiển nhiên là không phải chỉ làm một việc đơn giản như thế, mà là hi vong sau khi hắn đi vào thành phố Đông Sơn, có thể tìm hiểu rõ ràng nội tình của công ty Hưng đó.
Nếu như công ty Hưng không có hậu trường ủng hộ, thế thì huyện Từ Lăng nhiều lần đốc thúc như thế, bọn họ sao dám ngoảnh mặt làm ngơ chứ?
Hơn nữa, một công ty quặng hàng năm có lợi nhuận hàng năm, sáu triệu tệ. Thực tế thu nhập có khi còn nhiều hơn nữa, ai biết người đứng đằng sau lưng nó chính là ai chứ?
Chỉ từ tình hình hiện tại suy đoán thấy được, từ việc trụ sở tổng bộ của công ty Hưng ở thành phố Đông Sơn cũng đủ đoán được chút đầu mối. người đứng sau làm lá chắn này chức vụ cũng không thấp, hơn nữa lại nhậm chức ở thành phố Đông Sơn.
Liên tưởng tới những điều này, Diệp Khai liền tự nhiên hiểu rõ, bản thân hắn nhất định phải trông coi công ty Hưng này, ngay tại lúc này có thể đưa ra quyết định tốt nhất.
Mặc kệ là ai đến công ty Hưng làm công tác hậu đều khó tránh được phải tới trụ sở tổng bộ của công ty, di chuyển hoặc là tiêu hủy toàn bộ tư liệu này. Bằng không mà nói, chỉ từ một số khoản giao dịch rõ ràng, hay mấy món buôn bán qua lại mà phân tích chi tiết liền nhất định có thể tìm ra mối liên hệ trong đó.
- Tất cả mọi người vất vả rồi, trước đi tìm chút đồ ăn đã.
Diệp Khai phất phất tay nói.
Cam Tĩnh dẫn theo hai người, lại gọi thêm hai cảnh sát, ùng nhau đi ra ngoài tìm đồ ăn. Khoảng hơn mười phút sau liền mang mấy nồi lẩu chuẩn bị thật tốt về, còn mang cả than củi nữa. Mấy người cùng động thủ, không bao lâu liền nhóm được lửa.
Mười phút sau, mọi người bắt đầu vây tại một chỗ, cùng nhau ăn lẩu.
Mấy người cảnh sát ở Cục cảnh sát thành phố từ sáng sớm đã bị gọi đi làm việc, trong lòng nhất định là ấm ức lắm. Trời lại vừa mưa, thời tiết hơi âm u lạnh, lúc này lại vây quanh một chỗ cùng ăn lẩu, tâm trạng lập tức tốt hơn rất nhiều.
- Phía sau xe hình như còn có hai rương rượu Mao Đài đặc biệt, lấy một rương ra mà uống, để các đồng chí ấm áp thân thể.
Diệp Khai bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này, liền nói với Lý Hải.
- Thời gian phá án, uống rượu có tốt không?
Lý Hải hỏi một tiếng.
- Không sao, không có việc gì lớn.
Diệp Khai khoát tay nói.
Bản thân hắn chính là cán bộ làm công tác kiểm tra giám sát kỷ luật, còn sợ mấy chuyện như thế hay sao?
Quả nhiên, rượu Mao Đài đặc biệt vừa được mang lên bàn, tinh thần của mấy người cảnh sát liền phấn chấn hơn nhiều. Mọi người mặc dù chưa được uống qua rượu này, nhưng nhất định đã từng nghe nói tới rồi. Hôm nay lại có cơ hội uống một chút, đúng là thiên đại cơ duyên.
Vốn là bọn họ còn có chút ý nghĩ kháng cự mấy người Diệp Khai, lúc này cũng hòa hoãn hơn rất nhiều. Mỗi người một bát lớn, ăn lẩu nóng, lại được uống rượu Mao Đài đặc biệt, đúng là vô cùng náo nhiệt, vô cùng vui vẻ.
Lý Hải thấy thế, trong lòng tự nhủ cậu hai của nhiên biết làm việc, thậm chí còn gạt được hết đám cảnh sát này, đúng là tới khi làm việc không sợ bọn họ chống đối nữa.
Mặc dù nói bọn họ là sử dụng danh nghĩ cục cảnh sát trung ương, nhưng mà cảnh sát của địa phương đều tiêu cực biếng nhác, bọn họ cũng không còn cách nào khác. Dù sao đối với bọn họ, nhưng cảnh sát này chẳng qua chỉ là mượn tạm chút mà thôi, cũng không nhất định là phải bán mạng làm việc cho mấy người ở cục cảnh sát trung ương…
Giữa trưa, Chủ tịch thành phố Đông Sơn, Mạnh Chiêu, cuối cùng cũng trở về văn phòng làm việc của hắn.
Chỉ là trên mặt vị Chủ tịch thành phố này tràn đầy vẻ mỏi mệt, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, bình thường sắc hồng nhuận đã không cò nữa, hiển nhiên là đêm qua cũng không được nghỉ ngơi đàng hoàng, hoặc là nói căn bản cũng không nghỉ ngơi gì.
Sự kiện khu mỏ Vĩ Quáng thành phố Khang Thành bị nổ tung quả thật là một đả kích lớn với Mạnh Chiêu.
Không phải chuyện gì khác, mà ông chủ của khu mỏ đó chính là em vợ Đỗ Thanh lâm của hắn. Công ty Hưng sở dĩ có thể lấy được mỏ quặng sắt ở thị trấn Khang Thành kia cũng hơn phân nửa là vì quan hệ với Mạnh Chiêu hắn.
Thành phố Đông Sơn có rất nhiều mỏ than, nhưng lại không có nhiều quặng sắt cho lắm. Mỏ quặng ở thị trấn Khang Thành kia có chất lượng tốt, giá thành phẩm khai thác lại tương đối thấp, cho nên giá trị kinh tế ẩn hàm trong đó khá lớn. Nếu duy trì được thì mỏ đó mang lại lợi nhuận tư nhân cho mấy người họ con số vài trăm triệu cũng không phải là vấn đề lớn gì.
Đương nhiên, cái này khả năng phải lên tới thời gian vài chục năm mới có thể khai thác triệt để được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui