Quan Môn


Sau đó bọn họ lại tiếp tục ngồi thêm nửa giờ, lại có hai người quen nữa đi qua, hỏi thăm về chuyện này,
Trong đó có một vị đúng là người quen cũ, ủy viên cục chính trị trung ương, Bộ trưởng Trung tổ bộ- Niếp Vân Phi,
- Làm sao mà lại có thể trở thành thế này?
Niếp Vân Phi nghe thấy cũng có chút kinh hãi nói. Câu nói sau đó của ông đã làm cho Diệp Khai cảm thấy bản thân dùng dằng tới trưa cuối cùng cũng có hiệu quả cụ thể:
- Tôi nghe người ta nói cậu đang gây chuyện ở đại nội, không nghĩ tới lại có chuyện như thế!
Sau đó Niếp Vân Phi dùng thái độ kiên quyết nói với Diệp Khai:
- Cậu yên tâm, chuyện này nếu như ông nội cùng bố cậu không dễ nói chuyện, tôi sẽ nói!
- Cảm ơn Niếp bá bá!
Diệp Khai nghe xong lời này, lập tức trong lòng thấy ấm áp.
Loại chuyện này, một khi do thành viên của cục chính trị trung ương nói ra thì nhất định là sẽ giải quyết được rồi.
Dù sao ở gần thủ đô lại tập sát nhân vật như Diệp Khai là đã phạm vào tối kỵ của lãnh đạo cao tầng, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng mà qua cửa được!
Nhưng mà người đầu tiên đưa ra chuyện này nhất định phải gánh lấy sự ghét hận của đối phương.
Với giao tình của Niếp Vân Phi cùng Diệp Khai, chịu đưa ra hứa hẹn như thế tuyệt đối là đáng để ghi nhớ rồi!
- Về sau Niếp bá bá có gì phân phó, phàm là chuyện Diệp Khai có thể làm được, tuyệt đối sẽ không từ chối nửa phần.
Diệp Khai rất trịnh trọng đưa ra lời hứa hẹn của mình với Bộ trưởng Niếp Vân Phi.
- Về sau nếu bác Niếp có điều gì phân phó, phàm là Diệp Khai có thể làm được, tuyệt sẽ không dám từ chối!
Diệp Khai thật trịnh trọng đưa ra lời hứa với bộ trưởng Niếp Vân Phi.
Lời hứa hẹn này nói với một thành viên Cục chính trị trung ương như Niếp Vân Phi, được xem là phi thường chính thức, cũng không khỏi làm cho người khác thay đổi sắc mặt.
- Con cháu Diệp gia, quả nhiên không tầm thường!
Vị kia cũng có chút kinh ngạc tỏ vẻ.
Niếp Vân Phi khoát tay nói với Diệp Khai:
- Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ mà thôi, cậu nói như vậy giống như một lão đầu tử lớn tuổi như tôi đây còn mưu đồ thứ gì của cậu vậy?
Trên thực tế đối với việc Diệp Khai gặp phải chuyện ám sát thế này, ý kiến của cao tầng nhất định phải có, nhưng là do ai đứng ra nhắc tới chuyện này đầu tiên, đó là một học vấn.
Diệp gia chủ động đưa ra chuyện này tự nhiên là không có vấn đề gì, chỉ là theo người bên ngoài nhìn vào không khỏi có chút cảm giác quá mức chủ động, nếu do người khác đưa ra, vậy thì xem như đã có lý do chính đáng, tiến có thể công mà lui có thể thủ.
Vừa tiến hay lui, so sánh chính là thủ đoạn chính trị.
Diệp Khai cân nhắc tới vấn đề như thế, tự nhiên đối với việc Niếp Vân Phi ra tay giúp đỡ phi thường cảm kích.
Phải biết rằng khi nãy mặc dù có nhiều người hỏi thăm hắn chuyện này, nhưng công khai tỏ thái độ ủng hộ đưa ra vấn đề này cũng chỉ có Niếp Vân Phi, phần nhân tình như vậy phải nói là đủ trọng lượng.
Đối với Niếp Vân Phi mà nói Diệp Khai hiểu rõ, gia đình của ông chỉ có một con gái, hơn nữa cũng không theo chính giới, thân thích dòng bên cũng không nhiều, đều là người an phận, làm người chính trực, cho nên Diệp Khai vẫn thật tôn kính Niếp Vân Phi.
Nếu không phải như vậy hắn cũng sẽ không dám chỉ ôm theo vài con cua đã dám mang người đi qua xin phép chức quan.
Hôm nay Niếp Vân Phi chủ động ra tay trong sự kiện này, Diệp Khai nhất định là thừa nhận nhân tình như thế.
Mặc kệ bản thân Niếp Vân Phi có ý kiến gì trong vấn đề như thế, từ góc độ Diệp Khai mà xem, phải làm ra chút tỏ vẻ, xem như đối đãi đúng lương tâm chính mình.
Kỳ thật từ góc độ của Niếp Vân Phi xem vấn đề, là người đưa ra việc này cũng thật phù hợp.
Là bộ trưởng Bộ tổ chức trung ương, cán bộ dưới tay mình trên đường về thủ đô gặp phải thế lực bất minh chặn giét, thậm chí còn xuất động cả vũ khí hạng nặng, chuyện như vậy còn không phải là lần đầu tiên xuất hiện, điều này đối với toàn bộ thể chế hiện hành mà nói là một loại khiêu chiến vô cùng nghiêm trọng, đồng thời cũng là khiêu chiến lớn nhất đối với toàn bộ đội ngũ cán bộ.
Loại người này nhất định phải bắt ra cho được, đem ra công lý, nên bắt thì bắt, nên giết thì giết, không còn loại lựa chọn nào khác.
Nếu không làm như thế, ngày sau làm sao dẫn dắt cán bộ? Chuyện này Niếp Vân Phi đương nhiên là có lý do quan tâm.
Đợi sau khi Niếp Vân Phi rời đi, Diệp Khai nói với mọi người:
- Chuyện hôm nay đến đây là được, chúng ta cũng nên đi!
- Lái mấy chiếc xe này trở về sao?
Đường Mộc hỏi.
- Ân, nếu như không có người hỏi tới, chúng ta cứ nguyên dạng lái về chứ sao.
Diệp Khai thật tự nhiên trả lời, sau đó lại bổ sung:
- Đi qua Vân Hải Cư của Thanh Phong sơn trang, gặp vị hôn thê của tôi đi.
Nhóm người Lý Hải nghe xong, cảm thấy chuyện này tựa hồ không quá thỏa đáng.
Trên đoạn đường này bọn họ lái xe rêu rao khắp nơi, đoán chừng đã có rất nhiều người đều đã thấy được, tuyệt đối sẽ loạn truyền.
Nhưng làm vậy cũng không có gì, xem như có người đang đóng phim ngoài đường mà thôi, sau này muốn kết luận cũng không phí bao nhiêu công sức.
Thế nhưng sau khi cao tầng đều đã nhìn thấy tình huống của bọn họ, hơn nữa còn chủ động hỏi thăm, bây giờ còn đem mấy chiếc xe lái ra khỏi đại nội, tựa hồ là có chút không ổn.
Chẳng lẽ ý tứ của Diệp Khai là muốn nói, dù đã đi vào đại nội một chuyến, thậm chí cũng không tìm được người nào làm chủ cho anh sao?
Chuyện này làm vậy tuyệt đối là không nên.
Chỉ là mọi người chợt cảm thấy, với thông minh tài trí của Diệp nhị thiếu, không có khả năng không nghĩ ra vấn đề này, như vậy hắn còn nhất định muốn làm như thế, phải có lý do của hắn.
Hay là…đi gặp Sở đại tiểu thư chỉ là cái cớ, mục đích của hắn là muốn qua bên chỗ Sở lão gia tử cáo trạng ah?
Là lão đồng chí địa vị ngang hàng với đồng chí Phương Hòa, địa vị của Sở Phong lão gia tử không ai có thể nghi ngờ, thậm chí địa vị của ông trong đảng còn đứng trên đồng chí Phương Hòa, có ông chủ trì công đạo tin tưởng những kẻ lén lút ám sát Diệp Khai không còn cơ hội để xoay người.
Dù sao là cháu rể mà mình lựa chọn, không ngờ lại bị người chặn giết ngay ngoài ngoại ô thủ đô, loại chuyện này còn có thể phát sinh ngay dưới mí mắt, Sở lão gia tử nghe xong làm sao có thể nhẫn nhịn được cơn tức như thế?
Nếu như ông giận dữ lôi đình, như vậy mặc kệ đối phương có được địa vị gì, thậm chí không may mắn thoát khỏi.
Đây là một đại sát khí khác mà Diệp Khai chuẩn bị cho đối thủ, tuyệt đối là chung cực lực lượng có thể yên tâm sử dụng.
Thử nghĩ mà xem, nếu như Diệp Khai đem mấy chiếc xe bãi xuống ngay trước cửa nhà Sở lão gia tử, sẽ có hiệu quả như thế nào?
Bọn họ đứng nơi đó nói chuyện, cũng không phải không có người gần đó quan tâm, ở bên cạnh có một nhân viên công tác nghe được, hoảng sợ muốn tè ra quần, tranh thủ thời gian gọi điện thoại vào bên trong.
Diệp Khai đã nói là làm, để cho mọi người tiếp tục kéo xe đi ra, treo dây xích sắt, sau đó phát động máy chuẩn bị kéo xe trở về, trực tiếp đi tới Vân Hải Cư của Sở lão gia tử tại Thanh Phong sơn trang.
- Diệp Khai! Diệp Khai!
- Cậu chờ một chút, khoan hãy đi!
Đúng lúc này bỗng nhiên từ bên trong chạy ra một vị, lớn tiếng gọi tên Diệp Khai.
Diệp Khai bảo người dừng xe lại, sau đó thò đầu ra khỏi xe, phát hiện người vừa chạy tới không phải ai khác mà chính là người quen biết cũ, hiện tại đảm nhiệm người phụ trách văn phòng trung ương, là phụ tá đứng đầu của đồng chí Giang Thành, đồng chí Đàm Thắng Kiệt.
Đoán chừng lão Đàm là một mạch chạy tới đây, nhìn qua không ngừng thở hổn hển.
Diệp Khai vừa thấy liền vui vẻ, vừa rồi người đến người đi, chỉ là không chứng kiến được Đàm Thắng Kiệt, đoán chừng hắn cảm thấy chuyện này quá mẫn cảm, dùng thân phận của hắn không tiện thò đầu ra, cho nên đã ẩn núp vào.
Thế nhưng chuyện này đã huyên náo náo nhiệt như vậy, anh nói hắn hoàn toàn không biết rõ tình hình thì không có khả năng, dù sao hắn là đại nội tổng quản, chuyện bên này đương nhiên đã truyền vào trong tai hắn từ sớm, bằng không mà nói xem như hắn làm việc thất trách mất rồi.
Đoán chừng là do Diệp Khai nói muốn lái xe đi qua chỗ Sở lão gia tử, tin tức truyền về, đem Đàm Thắng Kiệt hù dọa hoảng hồn, cho nên không tiếc tự mình hiện thân chạy ra.
Nếu thật sự để cho Diệp Khai chạy qua chỗ Sở lão gia tử cáo trạng, chuyện này thật sự là phiền toái.
Nhìn biểu tình sầu mi khổ kiểm của Đàm Thắng Kiệt, Diệp Khai không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy thật thoải mái.
Đàm Thắng Kiệt vẫn luôn không đúng đường với hắn, bên trong tuy có cân nhắc tranh quyền, đồng thời cũng xung đột trong phương diện tính cách, cho nên hắn có thể cùng đồng chí Hồng Chính, cùng bộ trưởng Niếp Vân Phi câu thông rất tốt, nhưng vẫn không cách nào hòa hợp được với Đàm Thắng Kiệt, hai người ai cũng không muốn quản tới ai.
Nhưng chuyện hôm nay huyên náo thật sự là có chút lớn, Đàm Thắng Kiệt cảm thấy xử lý không tốt, lại càng không dám để cho hắn chạy qua Vân Hải Cư quấy rầy Sở lão gia tử nghỉ ngơi, bằng không mà nói Sở lão gia tử hỏi tới, mặt mũi mọi người đều không còn ánh sáng.
Xảy ra chuyện không sợ, vấn đề là mọi người chẳng quan tâm đối với vấn đề này, thậm chỉ là đẩy đưa tắc trách, vậy thì có vấn đề rồi.
- Chào Đàm chủ nhiệm, ngài gọi tôi không biết có chuyện gì chỉ giáo?
Ở trên mặt mũi, Diệp Khai vẫn phi thường tôn trọng Đàm Thắng Kiệt.
Dù sao đây là vấn đề lễ phép, cũng là vấn đề tôn ti cao thấp trên quan trường, người ta là người lãnh đạo phó quốc cấp, cao hơn hắn quá nhiều, cho dù hắn treo thêm chức phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương, quân hàm thiếu tướng, nhưng cũng phải làm việc dưới quyền lãnh đạo của người ta.
Cho nên vô luận là theo phương diện đảng chính mà cân nhắc, hay là luận cao thấp từ bên Cục cảnh vệ, Diệp Khai đều là bộ hạ của người ta, không có khả năng không xem trọng chức vị người phụ trách văn phòng trung ương của Đàm Thắng Kiệt, chớ đừng nói chi là thất lễ.
- Diệp Khai, chuyện của cậu tôi đã nghe nói.
Đàm Thắng Kiệt đi tới, liền nghiêm mặt tỏ vẻ:
- Đồng chí Giang Thành cũng biết, đã phi thường tức giận, chúng tôi đang thảo luận vấn đề này, nhất định phải nghiêm túc xử lý.
- Đa tạ các vị lãnh đạo quan tâm…
Diệp Khai lập tức biểu lộ vẻ cảm tạ:
- An nguy cá nhân tôi thì thôi đi, thường xuyên liên lụy đồng chí làm việc bên cạnh gặp vạ lây, trong nội tâm phi thường áy náy. Hôm nay có những vị lãnh đạo làm chủ cho chúng tôi, trong nội tâm của tôi an tâm nhiều hơn.
- Ân, cậu yên tâm, phải tin tưởng tổ chức, sẽ lấy lại công đạo cho cậu đấy!
Đàm Thắng Kiệt ân một tiếng, nhìn Diệp Khai nói:
- Bất luận là hành vi khiêu chiến tôn nghiêm thể chế nào, đều phải bị nghiêm khắc đả kích!
- Đàm chủ nhiệm vừa nói như vậy, tôi đã yên tâm!
Diệp Khai lại biểu lộ vẻ cảm tạ, sau đó lại nói ra:
- Tôi muốn đi Vân Hải Cư bái phỏng Sở lão gia tử, ngài còn gì phân phó?
- Sở lão gia tử là người có công lớn với Đảng, cậu lái mấy chiếc xe bị tổn hại này đi qua không đủ tôn trọng ngài, tôi sẽ an bài xe đưa cậu đi qua đó.
Đàm Thắng Kiệt lập tức tỏ vẻ:
- Có một số việc đừng nên cho lão nhân gia quan tâm thì thỏa đáng hơn, chẳng lẽ chúng ta nhiều người như vậy còn không xử lý được những phần tử dã tâm sao?
- Đàm chủ nhiệm nói rất đúng, lão nhân gia đã lớn tuổi, xác thực không thích hợp quan tâm những chuyện của hậu bối chúng ta.
Diệp Khai lập tức gật đầu đồng ý:
- Vậy mấy chiếc xe này làm sao bây giờ?
- Trước để đó đi, tôi tìm người đến xử lý!
Đàm Thắng Kiệt vung tay lên nói, sau đó lại nói với thư ký của hắn:
- Tiểu Lý, an bài ba chiếc xe cho đồng chí Diệp Khai, để cho cậu ấy mượn dùng trước.
- Dạ!
Thư ký nghe xong lập tức liền đi an bài.
- Đa tạ Đàm chủ nhiệm quan tâm, lại cho ngài thêm phiền toái.
Diệp Khai lại lần nữa cảm tạ.
- Quan tâm bảo vệ đối với các đồng chí dưới cơ sở, quan tâm đối với các cán bộ trẻ tuổi đầy phát triển cũng là chuyện mà chúng tôi phải làm.
Đàm Thắng Kiệt thấy Diệp Khai rất phối hợp, tâm tình lập tức buông lỏng rất nhiều, không khỏi nói thêm vài câu.
Trên thực tế hôm nay Diệp Khai kéo mấy chiếc xe bị bắn nát chạy vào đại nội, tâm tình của lão Đàm chưa từng nhẹ nhõm qua, thật sự là do bên đồng chí Giang Thành còn chưa xuất ra được một chủ trương minh xác, người phát ngôn như hắn không thể tùy tiện phát biểu ý kiến của chính mình.
Nếu không như thế, hắn cũng không cần phải sứt đầu mẻ trán như vậy.
Nhìn nhóm người Diệp Khai ngồi xe rời đi, lúc này Đàm Thắng Kiệt mới thở phào một hơi, tranh thủ thời gian gọi điện thoại.
- Đồng chí Giang Thành, Diệp Khai đã rời khỏi, thay đổi xe, dạ phải, xem như khá phối hợp, phục tùng đại cục!
Đàm Thắng Kiệt nói với đồng chí Giang Thành trong điện thoại.
- Đúng vậy đúng vậy, sự tình bên này tôi sẽ an bài tốt…
- Ngài yên tâm, sẽ niêm phong xe làm chứng cớ…
- Dạ, tôi đã nhắc nhở đồng chí Diệp Khai hiểu rõ tầm quan trọng phải giữ bí mật…
- Tôi ủng hộ quyết định của ngài!
Nói chuyện điện thoại khoảng chừng hai phút, Đàm Thắng Kiệt trao đổi xong với đồng chí Giang Thành, lúc này mới cúp điện thoại, trong lòng thở dài một hơi.
Nhưng thế cục khẩn trương hiện tại cũng chưa chính thức trầm tĩnh lại, Đàm Thắng Kiệt hiểu rất rõ ràng, bởi vì Diệp Khai lại bị tiếp tục ám sát, hiện tại Diệp gia đã thật sự phẫn nộ, không phải muốn ép xuống là có thể ép được.
Làm việc trong cơ quan chính phủ trung ương cao tầng, hắn đương nhiên rất rõ thực lực của Diệp gia, cho nên cũng biết rõ hiện tại đồng chí Giang Thành cho dù không muốn vì chuyện này mà nhấc lên sóng to gió lớn, thế nhưng tình thế bắt buộc, không làm ra chút hành động tỏ vẻ, sẽ không cách nào trấn an nổi Diệp gia trong cơn lôi đình, cho nên hắn chỉ đành biết thời biết thế thúc đẩy việc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui