Quan Môn


Mặt khác Đàm Thắng Kiệt cũng hiểu rõ ràng một việc, đối phương xác thực đã làm quá mức.
Loại chuyện ám sát cán bộ cao cấp trừ phi đừng cho người nắm được tay cầm, bằng không mà nói đó là phải gặp toàn bộ thể chế đả kích, dù sao trong đảng đã sớm có chung nhận thức, nếu như chủ kiến bất đồng thì có thể giữ lại ý kiến, có thể tranh luận có thể đấu tranh, nhưng nếu anh dám nhấc lên tới tình huống trực tiếp ám sát giết người, đó chính là phạm vào nhiều người tức giận.
Nếu như Diệp Khai chỉ là một người bình thường, dĩ nhiên không gặp phải phiền toái như vậy, chuyện này chỉ có thể nói là chuyện báo thù gì đó, nhưng hiện tại Diệp Khai cũng không phải là một người bình thường, mà là cán bộ lãnh đạo bộ môn trọng yếu thuộc đảng chính của một địa phương, là quyền chủ tịch thành phố địa phương, đồng thời còn kiêm chức bên trong Cục cảnh vệ trung ương.
Đối phó Diệp Khai chẳng khác nào là muốn hướng toàn bộ thể chế tuyên chiến, cho nên hôm nay các thành viên Cục chính trị trung ương nhìn thấy Diệp Khai cùng mấy chiếc xe bị bắn rách nát, mặc kệ là cố ý hay vô tình, đều không hẹn mà cùng hỏi thăm Diệp Khai đã xảy ra chuyện gì, bất kể là từ góc độ nào xuất phát, bọn họ đều không thể dung túng loại chuyện này phát sinh.
Đối với người làm trái quy tắc, phải đả kích thật nghiêm khắc.
- Diệp gia tiểu tử cũng quá lợi hại, thoáng chốc đã bắt được chỗ hiểm!
Đàm Thắng Kiệt không khỏi lắc đầu, trong lòn tự nhủ Diệp Khai thật sự là quá yêu nghiệt, đã dễ dàng đem mọi người cùng trói lên một chiếc thuyền, vì chuyện của hắn mà xuất lực.
Nếu thay đổi là bất cứ người nào khác, dù là tỉnh bộ cấp cũng không có được năng lượng lớn như vậy, có thể đem xe nát của mình kéo thẳng vào trong đại nội, để lại nơi này cung cho mọi người xem xét, tự nhiên chẳng khác gì tạo nên hiệu quả quảng cáo.
Có thể nói lần này Diệp Khai kéo xe tới một là vì cáo trạng tố khổ, hai chính là hướng đối thủ thị uy.
Mặc kệ đối thủ là ai, nói tóm lại thật có thực lực, như vậy phải làm cho bọn hắn biết rõ sau khi Diệp Khai bị ám sát chẳng những không chút tổn thương bình an quay về thủ đô, hơn nữa còn đem chuyện ám sát này ném lên cho cao tầng giải quyết, đoán chừng chỉ sợ hiện tại đối thủ đã rối loạn trận tuyến, đang suy nghĩ phải làm sao mới có thể kết thúc công việc.
- Chính mình muốn chết chẳng trách người khác, Diệp Khai là người dễ đối phó như vậy hay sao?
Đàm Thắng Kiệt nghĩ đến thủ đoạn của đối phương, không khỏi nói thầm một câu.
Với nhận thức của bản thân hắn mà xem, đối phó Diệp Khai không thấy được chỗ tốt, cũng không cần thiết. Quan trọng nhất là nếu không nắm chắc mười phần thắng lợi thì không nên làm, cho nên sự tình hại người không lợi mình như thế vẫn không làm là tốt nhất.
Rất nhanh Đàm Thắng Kiệt đã quay vào trong đại nội.
Đúng lúc này các vị ủy viên Cục chính trị trung ương gần như đã có mặt đầy đủ.
Hôm nay vốn có công việc cần thảo luận, cho nên mọi người có mặt đầy đủ không thiếu ai, hai mươi mấy vị thành viên đỉnh cấp nước cộng hòa tụ tập chung một phòng, ngược lại xem như phi thường náo nhiệt, nhưng nhìn biểu hiện trên mặt mọi người, lại có vẻ phi thường ngưng trọng.
Nhất là mấy vị ủy viên thường vụ Cục chính trị trung ương đều âm trầm không nói chuyện.
Sau khi Đàm Thắng Kiệt quay lại, tự mình làm ghi chép trong hội nghị, sau đó mọi người bắt đầu họp, thảo luận vấn đề, hơn một giờ sau đã bàn xong chính sự, hội trường lập tức biến thành quạnh quẽ.
Đúng lúc này, bộ trưởng Bộ tổ chức trung ương Niếp Vân Phi lên tiếng:
- Vừa rồi trên đường vào đây, tôi gặp được Diệp Khai, biết được trên đường cậu ấy về thủ đô đã bị thế lực bất minh ám sát, có mấy vị cảnh vệ bị thương, mấy chiếc xe cơ hồ hoàn toàn tổn hại, nhìn vào mà thấy thật giật mình. Ở gần phạm vi thủ đô mà phát sinh ra sự kiện ám sát cán bộ ác liệt như thế, cá nhân tôi cảm thấy phi thường khiếp sợ, tôi hi vọng đem chuyện này xếp vào đề tài cần được thảo luận giải quyết!
Tất cả mọi người đều có chút ngoài ý muốn, ngoại trừ vị lãnh đạo đi cùng Niếp Vân Phi khi nãy, những người khác đều có chút kinh ngạc.
Theo đạo lý mà nói, Niếp Vân Phi làm việc luôn rất có chủ kiến, không dễ dàng đảo hướng bất cứ thế lực nào, ở trong trung ương có được tính tự chủ nhất định, lúc này đột nhiên lại tỏ thái độ với chuyện Diệp Khai bị ám sát, ý nghĩa này thật sự đáng làm cho mọi người phải suy nghĩ.
- Chuyện này tôi cũng biết…
Nghe xong lời nói của Niếp Vân Phi, đồng chí Hồng Chính cũng tỏ vẻ:
- Tôi cùng Vân thủ tướng gặp được Diệp Khai hỏi qua việc này, đối phương xác thực là quá cả gan làm loạn, tôi cho rằng việc này phải xử lý nghiêm khắc, bằng không mà nói chư vị đang ngồi chỉ sợ không hề có chút cảm giác an toàn!
Vân thủ tướng nghe xong cũng không khỏi gật đầu tỏ vẻ:
- Phải yêu cầu bộ môn tương quan tiến hành điều tra rõ việc này mới được!
Có người đã bắt đầu thì mọi người liền nhao nhao nghị luận, cuối cùng tạo thành ý kiến nhất trí, cho rằng phải do hai phương diện quân chính phái ra nhân viên đắc lực điều tra sự kiện hôm nay, bắt được độc thủ phía sau màn, tiến hành nghiêm trị.
- Cảnh vệ khu đối với việc này có trách nhiệm giám thị không nghiêm, tôi đề nghị đem tư lệnh cảnh vệ khu Điền Hoành miễn trừ chức vị!
Đúng lúc này vốn không hề lên tiếng nói chuyện nhị lão gia tử đột nhiên đưa ra ý kiến.
Mọi người nghe xong đều sững sờ.
Là đại biểu quân đội tiến vào Cục chính trị trung ương, hơn nữa còn là nhân vật có sức nặng quan trọng nhất, sau khi nhị lão gia tử đi vào vẫn một mực không lên tiếng, thế cho nên vừa rồi khi mọi người còn đang tranh luận cơ hồ đều không chú ý tới sự hiện hữu của ông.
Lúc này nghe nhị lão gia tử vừa nói như thế, chợt nghĩ tới thủ pháp đối phương ám sát Diệp Khai nhất định có liên quan tới quân đội, bằng không mà nói trong thời điểm này nhị lão gia tử sẽ không đưa ra ý kiến bãi miễn chức vị của Điền Hoành.
Bằng không mà nói, đối phương có thể xuất động cả phi cơ trực thăng võ trang, cảnh vệ khu vì sao không hề có chút phản ứng?
Bất kể nói như thế nào, tư lệnh cảnh vệ khu Điền Hoành có biểu hiện thất trách.
Nhưng mọi người vừa suy nghĩ tới chuyện này đồng thời không khỏi nghĩ sâu hơn một chút, chẳng lẽ Điền Hoành có liên quan tới chuyện ám sát lần này?
Là tư lệnh cảnh vệ khu cấp bậc trung tướng, Điền Hoành nhất định phải nhận lấy quyết định bãi miễn hay điều chức của Quân ủy, hơn nữa còn phải do thủ trưởng số một là đồng chí Giang Thành làm ra phê chuẩn, nhưng đồng thời cũng phải đem ra thảo luận trong hội nghị của Cục chính trị trung ương.
Lúc này nhị lão gia tử thừa cơ đưa ra yêu cầu như vậy, nhất định là có một ít nội tình còn chưa nói ra, nhưng bất kể như thế nào lời đề nghị này xác thực là có căn cứ.
Ủy viên thường vụ Cục chính trị trung ương bí thư Lâm Viễn Hành nói:
- Tôi ủng hộ đề nghị của đồng chí Diệp Tương Khôn, tôi cũng có một ít tư liệu về đồng chí Điền Hoành, đối với việc miễn chức xử phạt thật phù hợp!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui