Quan Môn


Bí thư Lâm Viễn Hành phụ trách Ban kỷ luật thanh tra trung ương, lời nói của hắn đương nhiên là có sức nặng.
Bởi vì đây trên cơ bản là mặt ngoài, trên người tư lệnh cảnh vệ khu Điền Hoành xác thực tồn tại vấn đề thật nghiêm trọng, bằng không mà nói Lâm Viễn Hành sẽ không trực tiếp nói thẳng ra.
Dù sao chẳng có ai hoàn mỹ, nếu như chỉ là tật xấu nhỏ nhặt bình thường thì cũng không cần thận trọng nêu lên như thế.
- Tôi đề nghị mọi người biểu quyết!
Diệp lão gia tử vốn một mực không nói lời nào, lúc này lại hướng đồng chí Giang Thành đưa ra lời đề nghị.
- Tốt, chúng ta đưa tay biểu quyết!
Đồng chí Giang Thành gật đầu đồng ý, hắn dẫn đầu đưa lên tay lên trước.
- Đồng ý!
- Đồng ý!
- Tán thành!
Mọi người nhao nhao đưa tay lên, tỏ vẻ ủng hộ lời đề nghị của nhị lão gia tử.
- Tốt, toàn bộ phiếu thông qua, quyết định do Quân ủy hạ đạt quyết định miễn chức tư lệnh cảnh vệ khu trung tướng Điền Hoành!
Đồng chí Giang Thành cho Đàm Thắng Kiệt kiểm tra nhân số biểu quyết, ghi chép kỹ tình huống, sau đó tuyên bố.
Kế tiếp mọi người lại khẩn cấp bàn bạc những vấn đề còn tương quan, thảo luận cùng quyết nghị.
- Sự tình hôm nay chúng ta phải nghiêm khắc giữ bí mật!
Một giờ sau đồng chí Giang Thành lộ ra vẻ mệt mỏi nói:
- Các phương diện cần hành động tranh thủ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn!
Mọi người đều gật đầu, tỏ vẻ sẽ tuân thủ nghiêm ngặt chức trách.
Trên thực tế đã đi lên cấp bậc ủy viên Cục chính trị trung ương, mọi người trên cơ bản đều không có không gian riêng tư, cũng không khả năng đi làm chuyện tiết lộ bí mật, đây là một ít hành vi chính trị thường ngày cần có.
Sau khi kết thúc hội nghị, đồng chí Đàm Thắng Kiệt lại nói với đồng chí Giang Thành:
- Hành động lần này ít nhất phải nắm xuống vài vị trọng tướng trong quân, còn có vài cán bộ ngoài phó tỉnh bộ cấp, chuyện lớn như vậy có cần câu thông với mấy vị lão đồng chí hay không?
Đồng chí Giang Thành suy nghĩ một chút nói ra:
- Câu thông đương nhiên là cần thiết, nhưng tôi cảm thấy đừng đánh rắn động cỏ, hay là vẫn nên khống chế tốt nhân vật mấu chốt xong xuôi rồi hãy tiến hành câu thông!
Về chuyện này đồng chí Giang Thành đã nghĩ thật rõ ràng, đã động thủ thì không nên do dự, phải hung ác, chuẩn, ổn, như vậy mới có thể một lần hành động thành công, bằng không chạy thoát một hai người đều sẽ là chuyện phiền toái.
Về phần bên những lão đồng chí, nhất định là cần tiến hành báo cáo, như vậy hẳn đợi sau khi bắt được người liên quan, trước khi quyết định xử trí như thế nào mới trưng cầu ý kiến của bọn họ, quá sớm hoặc quá muộn đều không thích hợp.
Đàm Thắng Kiệt nghe xong liền đồng ý.
Đối với những lão đồng chí đã lui xuống, cần phải tôn trọng, nhưng trên sự tình cụ thể cần phải tự mình làm chủ, bằng không mà nói rất dễ dàng dây dưa kéo dài, bất lợi với hiệu suất làm việc.
- Cẩn thận đi làm, trải qua chuyện này có thể đề danh một người tính tình ổn trọng tin cậy lên chức vị tư lệnh cảnh vệ khu!
Đồng chí Giang Thành nói với Đàm Thắng Kiệt.
Đàm Thắng Kiệt nghe xong lập tức hiểu được.
Đồng chí Giang Thành ủng hộ Diệp gia động thủ, nhưng lợi nhuận trở lại một chức vị tư lệnh cảnh vệ khu, điều kiện này cũng tương đối làm cho người cảm thấy hài lòng!
- Đồng chí Đàm Thắng Kiệt cũng thật hào phóng, đây là xe chuyên cung cấp cho người lãnh đạo phó quốc cấp sử dụng…
Diệp Khai ngồi lên xe do Đàm Thắng Kiệt phái tới, dùng tay vỗ vỗ lên ghế da, lại nhìn cách trang trí trong xe, lại cảm thấy hứng thú nói với Đường Mộc đang ngồi bên cạnh hắn.
- Phó quốc cấp?
Đường Mộc nghe xong cảm giác bờ mông cũng không ổn định, ngồi trên xe không ngừng lắc qua lắc lại, cảm thấy toàn thân nhột nhạt vô cùng.
Điều này cũng thật khó trách, hiện tại Đường Mộc là thư ký của Diệp Khai, cũng mới đạt tới cấp chính khoa mà thôi, đoán chừng có hi vọng thêm thời gian nữa được đề thăng làm cấp phó phòng, đột nhiên nghe được Diệp Khai nói với hắn hiện tại xe mà hắn đang ngồi là xe chuyên dụng của lãnh đạo phó quốc cấp, áp lực tâm lý mang tới cho Đường Mộc thật lớn.
- Cậu đừng nhìn thấy bên ngoài không có gì khác nhau, chỉ thấy lớn hơn một ít, nhưng những chiếc xe này đều là chống đạn!
Diệp Khai nói ra.
Đường Mộc nghe xong không khỏi nhìn kỹ lại, nhưng không nhìn ra được manh mối gì.
Nói tới xe chống đạn của người lãnh đạo quốc gia, Đường Mộc ít nhiều cũng biết được một chút.
Nghe nói khi mới lập quốc, quốc gia còn chưa có năng lực sản xuất xe con, về sau thái tổ đi thăm viếng bên Xô Viết, đối phương đã đưa tặng một xe Guise 115 chống đạn cho ông, trang bị công suất 34km.
Guise 115 là Guise 110 chống đạn, nặng tới 7.5 tấn, dài 6m, rộng gần 2m, thân xe được lắp đặt bọc thép dày 8mm, kính thủy tinh chống đạn dày 70mm, có thể ngăn cản được viên đạn hay mảnh đạn tập kích.
Trên trần xe cũng được lắp đạt thép tấm bọc thép cực dầy, có thể chịu đựng được địa lôi bộ binh nổ tung bạo tạc trùng kích.
Trong xe còn có một tấm thủy tinh ngăn ở giữa có thể tùy ý di chuyển, dùng ngăn cách cùng khoang điều khiển, còn có khả năng chống đạn hoặc giữ bí mật.
Về sau Xô Viết lại lục tục đưa tặng thêm bốn chiếc khác cho mấy vị lãnh đạo, nghe nói năm đó Sở lão gia tử cũng có một chiếc, vô cùng ngưu bức.
Bởi vì có nhu cầu trong phương diện này, cho nên tới niên đại 60 lại làm ra hai chiếc Hồng Kỳ 772, là xe chống đạn quốc nội chuyên dành cho người lãnh đạo quốc gia.
Nhưng dãy Hồng Kỳ hiện tại nhìn dáng vẻ có chút quê mùa rồi, tính năng cũng đã tụt phía sau, chẳng hạn như đại Hồng Kỳ sức nặng 2.8 tấn, nếu là loại chống đạn thì nặng 4 tấn, cho nên ở tính năng không cung cấp đủ yêu cầu, vì vậy Cục cảnh vệ trung ương mới đi sang Đức điều tra nghiên cứu tìm kiếm xe chống đạn thay thế cho Hồng Kỳ.
Hiện tại người lãnh đạo quốc gia đều thay đổi loại chống đạn Audi, chủ yếu là loại xe chống đạn A8, cũng không có được mấy chiếc, chuyên môn dùng giải quyết tòa giá chuyên dụng cho những vị ủy viên thường vụ Cục chính trị trung ương cùng các ủy viên trung ương sử dụng.
- Cơ hội này thật sự không nhiều lắm…
Đường Mộc không nghĩ tới mình còn có cơ hội ngồi loại xe như vậy, không khỏi cảm thấy có chút hưng phấn.
- Lão Đàm là người biết làm việc, nhưng nếu muốn cho hắn xuất ra được chỗ tốt, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Diệp Khai như tự nhủ:
- Tựa như cấp bậc xe loại này, số lượng trong đại nội không ít, nhưng hắn chịu dùng loại xe này cho chúng ta mượn dùng thật không phải là chuyện đơn giản.
- Chúng tôi chỉ dính quang của nhị thiếu gia mà thôi!
Đường Mộc ngồi nghe Diệp Khai nói chuyện, nghe hắn đánh giá về Đàm Thắng Kiệt, giống như đang đàm luận chuyện của một vị chủ nhiệm văn phòng ất giáp nào đó, không hề có chút áp lực, trong nội tâm không khỏi có chút buông lỏng.
Đi theo nhị thiếu gia làm việc hoàn toàn là việc chính xác, tựa hồ có thật nhiều nan đề đều được giải quyết dễ dàng.
Đường Mộc đối với tiền đồ tương lai của mình tràn đầy tin tưởng.
Nhưng Đường Mộc lại có chút lo lắng, Diệp Khai công khai bàn luận về Đàm Thắng Kiệt như vậy, phải nhớ tài xế lái xe là từ đại nội phái ra, không lo lắng bọn họ quay về đâm thọc hay sao?
Tựa hồ nhìn ra được nỗi lo lắng trong lòng Đường Mộc, Diệp Khai nói ra:
- Không cần lo lắng, bọn họ đều thuộc về hệ thống Cục cảnh vệ trung ương, muốn nói trực tiếp phụ trách thì tôi có tác dụng nhiều hơn Đàm Thắng Kiệt, cậu cũng không nên quá xem thường Đàm chủ nhiệm người ta, hắn chỉ bề bộn lo việc lớn, loại chuyện đi ghi thù nhỏ nhặt nói xấu kiểu này hắn không làm được đâu, nếu không hắn chẳng phải là tự hạ mình rồi sao?
- Nguyên lai là như vậy…
Đường Mộc nghe xong mới có chút buông lỏng.
Nhưng rất nhanh hắn liền nghĩ tới một vấn đề khác:
- Nhị thiếu gia, chúng ta muốn đi đâu vậy? Đi tới chỗ Sở lão gia tử sao?
Lúc trước khi ở trong đại nội Diệp Khai tở vẻ muốn lái xe đi bái phỏng Sở lão gia tử, vì vậy mới hù dọa cho Đàm Thắng Kiệt chạy ra, kiên quyết lưu lại mấy chiếc xe rách nát kia trong đại nội làm vật chứng, còn cho mượn ba chiếc xe tiêu chuẩn cao sử dụng tạm thời.
Điều này đủ để nói rõ ít nhất hiện tại bọn họ không hi vọng Diệp Khai đi gặp Sở lão gia tử, nếu không sẽ khiến tình hình thêm phức tạp, cuối cùng làm cho cục diện khó thể thu thập.
- Gặp đương nhiên là phải gặp rồi, ngày mốt tôi phải đính hôn, hôm nay đi qua thảo luận một chút công việc chi tiết là nên làm.
Diệp Khai suy nghĩ một chút trả lời.
Trên cơ bản lần này tiệc đính hôn là do trưởng bối hai nhà quyết định, Diệp Tử Bình còn thương lượng với Sở Vân Tùng suốt hai lần, nhưng chuyện lo liệu cụ thể là do đại ca Diệp Kiến Hoan tiến hành.
Là đại nhân vật trong ngành giải trí, năng lực xử lý tiệc tùng này của Diệp Kiến Hoan tự nhiên không thể nghi ngờ.
Có thể nói đến lúc đó chỉ cần Diệp Khai đúng thời gian xuất hiện là được, những chuyện khác tự nhiên sẽ có người đi quan tâm.
Vốn Diệp Khai cũng không nghĩ tới hiện tại đi qua chỗ Sở lão gia tử, nhưng hiện tại đã mượn được ba chiếc xe cao cấp, có tâm đi qua khoe khoang một chút thôi!
Phải biết rằng Sở gia ngoại trừ Sở lão gia tử có tư cách ngồi loại xe này, người khác thật sự là không có tư cách, Diệp Khai nghĩ thầm bản thân mình một hơi dùng cả ba chiếc chạy qua, đoán chừng sẽ làm Sở Tĩnh Huyên giật mình, nàng sẽ tưởng có mấy vị quan lớn cao tầng cùng nhau đi qua thăm Sở lão gia tử cũng nói không chừng.
- Đi Vân Hải Cư Thanh Phong sơn trang…
Diệp Khai nghĩ tới chuyện này cảm thấy phi thường thú vị, liền phân phó lái xe.
Vân Hải Cư cách nơi này có chút xa, lái xe hơn nửa giờ mới đến.
- Nhị thiếu gia, đã đến nơi!
Đường Mộc nhắc nhở Diệp Khai.
Diệp Khai ngồi híp mắt trong xe, nghe được Đường Mộc gọi hắn mới mở mắt nhìn ra.
Vừa nhìn liền thấy có vấn đề.
Ngay cửa lớn Sở gia, Sở Tĩnh Huyên mặc bộ quần áo thể thao màu xám nhạt tay cầm túi xách LV đang đứng tại đó, xụ mặt nói gì đó với một người trẻ tuổi, thoạt nhìn bộ dạng rất mất hứng.
Người trẻ tuổi đối diện nàng Diệp Khai chỉ thấy được một bóng lưng, nhưng nhìn mái tóc hớt cao, trên đầu đội loại mũ rơm, mặc quần áo như đi dạo bãi biển, chân mang dép lê hàng hiệu, nhìn vào giống như vừa đi dạo bãi biển quay về.
Hai người tựa hồ đang tranh chấp chuyện gì đó, người trẻ tuổi thò tay muốn kéo tay nàng liền bị Sở Tĩnh Huyên né tránh, quay đầu đi vào trong cửa.
Diệp Khai cho rằng chuyện này đã xong, nhưng lại thấy người trẻ tuổi kia đuổi theo, kéo lấy túi xách trên người Sở Tĩnh Huyên không cho nàng rời đi.
Sở Tĩnh Huyên bị hắn kéo lại không có cách nào thoát thân, không khỏi quay đầu tức giận nói gì đó.
- Thao!
Diệp Khai nhìn thấy, lập tức mất hứng:
- Người nào lại dám động chân động tay với vợ của tôi vậy, chán sống?
Hắn mở ra cửa xe nhảy xuống, liền hướng bọn họ đi tới.
- Diệp Khai…
Sở Tĩnh Huyên liếc mắt nhìn thấy Diệp Khai đang đi tới, trên mặt lập tức vui vẻ, khi muốn đi qua lại bị người trẻ tuổi kia kéo túi xách không đi được, trên mặt liền hiện lên vẻ xấu hổ.
Lúc này Diệp Khai đã đi tới, trừng mắt hỏi người nọ:
- Buông tay!
- Con mẹ nó anh là ai, còn dám quản việc của tôi?
Người trẻ tuổi kia liếc mắt nhìn Diệp Khai, không hề để ý:
- Lăn qua một bên, đây là việc riêng của chúng tôi!
- Tên gia hỏa ngu ngốc này là ai? Sao em lại cùng loại người không tố chất này nói chuyện?
Diệp Khai không phản ứng tới hắn, quay đầu dò hỏi Sở Tĩnh Huyên, vừa đưa tay tháo túi xách trên vai nàng xuống.
- Con mẹ nó mày nói ai là gia hỏa ngu ngốc?
Người trẻ tuổi kia lập tức tức giận, hắn chưa từng bị người chỉ vào mũi mắng ngu ngốc, đây quả thực là vô cùng nhục nhã.
- Còn nói, mày nói nữa xem? Mày nhìn xem bên kia là gì?
Diệp Khai căn bản không thèm để ý tới hắn, chỉ ngón tay ra phía sau, có chút khinh thường nói.
Người tuổi trẻ kia nhìn lại, lập tức có chút ngẩn người.
Rất hiển nhiên hắn xuất thân không thấp, hơn nữa ánh mắt cũng thật tốt, liếc mắt liền nhìn thấy ba xe Audi chống đạn chuyên dành cho lãnh đạo phó quốc cấp đang đỗ trước cổng chính, chỉ là không thấy người bên trong.
Chứng kiến tình cảnh như thế người trẻ tuổi cũng lập tức sợ hãi.
Mặc dù nói xuất thân của hắn có chút ngưu bức, nhưng bàn về quyền lực thực tế nhà hắn còn kém một chút, nhất là thấy được ba chiếc xe ngừng ngay cửa ra vào, hắn lập tức như nhìn thấy ba vị ủy viên Cục chính trị trung ương, trong nội tâm lập tức hoảng sợ.
- Tiểu Huyên, tối tôi sẽ tới tìm cô!
Người trẻ tuổi hướng Sở Tĩnh Huyên hô một tiếng, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
Diệp Khai nhìn theo, chỉ thấy bên kia có một chiếc Cadillac hình như cũng là xe chống đạn, không khỏi có chút giật mình, trong thủ đô có được tài lực lại có thế lực ngồi loại xe này thật sự là không nhiều lắm, chỉ là đám ăn chơi trác táng trong thủ đô phần lớn hắn đều có nhận thức.
Tiểu tử kia không biết từ địa phương nào xuất hiện, mà Sở Tĩnh Huyên hình như còn nhận thức hắn, vấn đề này có chút kỳ quặc.
Diệp Khai nhìn tiểu tử đang bỏ chạy kia, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Sở Tĩnh Huyên, trên mặt có chút thần sắc cổ quái, tựa hồ là liên tưởng tới chuyện gì không đáng tin cậy.
- Ánh mắt của anh là sao vậy?
Tâm tình Sở Tĩnh Huyên không được tốt, chứng kiến biểu tình của Diệp Khai, lập tức mất hứng hỏi.
- Tên kia rốt cục là ai?
Diệp Khai hỏi:
- Vì sao anh chưa từng gặp hắn? Mà hắn lại biểu hiện chẳng khác gì bá chủ một phương trong thủ đô vậy? Chẳng lẽ Diệp nhị thiếu này vài ngày không có mặt trong thủ đô, thủ đô đã không còn truyền lưu truyền thuyết của anh rồi hả?
Nghe hắn nói chuyện, Sở đại tiểu thư còn đang làm mặt lạnh bỗng dưng phốc một tiếng bật cười.
Kỳ thật Diệp Khai nói không sai, trước kia khi hắn còn chưa đi ra làm việc, trong thủ đô chừng nào tới phiên người khác đi ra đâm trời đây?
Nếu có người như thế đã sớm bị Diệp nhị thiếu tiêu diệt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui