Quan Môn


Không cần nói gì khác, giống như lần này Diệp Khai đáp ứng đồ cưới một tỷ đô la, đã xem như là bằng chứng phi thường hữu lực.
Là tai to mặt lớn trong ngành tài chính, bản thân Sở Vân Tùng cũng không nắm chắc mình có thể chém giết trên thị trường quốc tế là có thể thu hoạch được lợi nhuận phong phú như vậy, thậm chí không cần chính hắn ra tay mà chỉ phân phó Sở Tĩnh Huyên nên làm sao thao tác thì đã đạt được mục tiêu như thế, hơn nữa còn nằm trong thời gian hạn định.
Điều này đã nói rõ vấn đề gì?
Điều này đã nói rõ, Diệp Khai xác thực có được năng lực thao túng thị trường tài chính quốc tế.
Đối với một người như thế, thật sự không nên đơn giản xem hắn chỉ như một hậu sinh vãn bối.
Cho nên lời chỉ điểm của Sở lão gia tử làm Sở Vân Tùng liền phát hiện được mình đã quá xem như con rể tương lai của mình.
- Người có tài năng dễ dàng bước lên con đường kiêu ngạo, con cũng không ngoại lệ…
Sở lão gia tử nhìn con trai nhẹ giọng nói:
- Trước kia cha đã nói qua, không duy thượng không duy sách, chỉ cầu thực, lời này có ý gì đây? Không duy thượng là muốn cho con tránh làm cho ý chí lãnh đạo ảnh hưởng bản thân mình khai quật chân tướng sự tình, không duy sách là không chỉ chịu chủ nghĩa kinh nghiệm làm ảnh hưởng, sinh ra nhận thức sai lầm, về phần nói chỉ cầu thực, điểm này là khó làm được nhất, bởi vì chính con thường thường sẽ làm cho nhận thức của mình tăng thêm một tầng lưới bảo vệ, thế cho nên không cách nào nhìn nhận vấn đề một cách khách quan chính xác, nếu như con thực sự có thể giải quyết những vấn đề này, như vậy thành tựu tương lai còn có thể cao hơn hiện tại!
- Cha nói thật đúng, con được thụ giáo!
Sở Vân Tùng lắng nghe, suy nghĩ, rốt cục lộ ra mỉm cười.
Đôi khi chỉ một câu rất đơn giản là có thể bắt lấy chỗ mấu chốt của vấn đề.
Một phen đối thoại giữa cha con Sở lão gia tử thật đơn giản, lại giải khai được một đạo gông xiềng trong tâm linh Sở Vân Tùng, làm cho hắn càng tiến vào một thế giới càng thêm rộng lớn.
Bỗng nhiên Sở Vân Tùng chợt nở nụ cười:
- Hiện tại con nghĩ, tiểu tử kia lợi hại như thế, cho dù là chỉ dỗ dành cũng đủ làm tiểu Huyên sẽ vui vẻ cả đời!
- Con biết là tốt rồi, kỳ thật chuyện trên thế giới này, thật thật giả giả làm sao chia rõ được tinh tường?
Sau đó lão gia tử gật đầu nói:
- Nếu như một người tuy nhẫn nhịn một bụng ý nghĩ xấu, lại có thể cần cù chăm chỉ giả vờ làm người tốt cả đời, đó chính là thánh nhân, mà nửa đời không giả vờ, đó chính là kiêu hùng, về phần nói một người ngay cả giả vờ cũng không cần làm, vậy thì chỉ xem là tiểu nhân mà thôi.
Sở Vân Tùng nghe được cha mình nói chuyện thật thú vị, chợt nghĩ ngợi với tiểu tử Diệp Khai vậy phải xem là loại nào?
Chỉ là theo lời nói vừa rồi của Sở lão gia tử, hắn đã hiểu Diệp Khai quá ít, những tư liệu tin tình báo còn chưa đủ làm cho hắn hiểu rõ hình tượng chỉnh thể của Diệp Khai, để có thể làm ra được một bình luận khách quan.
Nhìn nhìn cha mình đang híp mắt phơi nắng, Sở Vân Tùng bỗng nhiên cảm thấy chính mình cần học thêm gì đó, còn có rất nhiều.

Diệp Khai ôm ngang hông Sở Tĩnh Huyên đi lên phòng, liền phát hiện trong phòng bày biện bố trí lộ ra không khí thật vui mừng.
- Những thứ này đều do tự tay em chọn đấy, anh cảm thấy như thế nào đây?
Sở Tĩnh Huyên nghiêng đầu hỏi.
- Không tệ, kỳ thật anh thật muốn xem khuê phòng của Sở đại tiểu thư bây giờ có bộ dáng ra sao?
Diệp Khai cười nói.
- Không cho anh xem…
Sở Tĩnh Huyên đảo mắt, lắc đầu khẽ nói:
- Vừa rồi anh hoài nghi em, em mất hứng!
- Không xem thì không xem, sớm muộn gì cả người em cũng là của anh đấy, muốn nhìn ở đâu mà nhìn không được?
Diệp Khai duỗi ra hai ngón tay nắn nhẹ cằm Sở đại tiểu thư, nhìn nàng nói ra.
- …
Sở Tĩnh Huyên có chút xấu hổ trừng mắt lườm Diệp Khai, bỗng nhiên phát hiện mặc dù lời nói của người này có chút làm người không thích nghe, thế nhưng trong ánh mắt lại biểu lộ tình ý dạt dào, không khỏi mềm mại xuống:
- Anh còn nói những lời không đàng hoàng như vậy em không thèm để ý tới anh nữa!
- Hiện tại chúng ta lên lầu, vào phòng em nói một chút lời đàng hoàng có được không?
Diệp Khai hỏi.
- …
Sở Tĩnh Huyên do dự một thoáng, cảm thấy nếu thật sự đi lên lầu sẽ khó tránh khỏi bị tiểu tử này khi dễ một phen, thế nhưng nếu như không đi lên sẽ làm cho hắn mất hứng, thật sự là mâu thuẫn, tính tình nàng vốn không chịu nhận thua, vì vậy liền nói ra:
- Muốn đi lên cũng không khó, ôm em mới được, để nhìn xem cả ngày Diệp nhị thiếu ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, có còn được tinh lực như vậy nữa hay không?
- Vậy thì em không cần phải lo lắng, đối với em anh tuyệt đối vừa có tinh, lại có lực.
Diệp Khai cười cười, đưa tay bế bỗng Sở Tĩnh Huyên.
- Ah…
Sở Tĩnh Huyên giật mình kinh hoảng, hai chân không tự chủ được ôm ngang lưng Diệp Khai.
- Sao anh tự nhiên ôm người ta như vậy?
- Vừa rồi em không có nói nên ôm như thế nào, ôm như vậy là biểu hiện thân mật nhất rồi.
Diệp Khai nhìn Sở Tĩnh Huyên, hai tay nâng mông của nàng, tùy ý cho nàng vòng tay ôm cổ mình, còn nhấc nhấc lên, lúc này mới hướng thang lầu đi tới.
Sở đại tiểu thư mặc váy liền áo, tay của Diệp nhị thiếu vòng bên dưới váy chỉ còn cách váy lót hơi mỏng cùng quần lót mỏng, đôi tay dán trên bờ mông tròn trịa, thậm chí còn dùng ngón tay thoáng xoa nhẹ, cảm thụ cảm giác co dãn tươi trẻ của thân thể mỹ nhân.
Ôm Sở đại tiểu thư đối với Diệp Khai mà nói không có nửa phần áp lực, hắn chậm rãi đi lên lầu, thật quen thuộc tìm tới phòng riêng của Sở Tĩnh Huyên, sau đó dùng chân đẩy cửa, thân thể chuyển vào, lại dùng lưng đóng cửa lại.
Nghe được thanh âm tiếng khóa cửa đóng lại, Diệp Khai dùng một tay khóa cửa thật nhanh.
Bên trong phòng đã được bố trí màu hồng phấn khắp nơi, trên bàn vốn chỉ bày những khung hình của Sở Tĩnh Huyên lúc này đều đổi lại những tấm hình chụp chung với Diệp Khai.
Có chút bức ảnh chụp thật đẹp, chỉ là Diệp Khai cũng không biết mình đã chụp ảnh với nàng khi nào, không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng khi nghĩ lại đều chợt hiểu.
Đoán chừng là do cảnh vệ đi theo xa xa đã âm thầm chụp lại, không nghĩ tới hiệu quả rất tốt.
Có một tấm Sở Tĩnh Huyên cùng Diệp Khai đi dạo bờ biển, bức ảnh nhìn vào tràn đầy tươi sáng cùng nụ cười thật hạnh phúc.
- Tiểu Huyên Huyên, em có phát hiện hay không, anh với em rất xứng đâu…
Diệp Khai nhìn xem ảnh chụp cũng có chút cảm khái nói.
Sở Tĩnh Huyên ngẩng đầu nhìn tấm hình một chút, trong nội tâm cũng rất đồng cảm.
Nếu không như thế nàng cũng sẽ không cố ý đem tấm hình này phóng lớn ra, bày ở vị trí bắt mắt nhất.
Rất nhanh Diệp Khai đặt Sở Tĩnh Huyên lên giường, sau đó ghé vào bên cạnh nàng, kề sát mặt nàng, mở to hai mắt nhìn nàng, bộ dạng như rất chuyên chú.
- Anh nhìn em như vậy làm người ta không được tự nhiên…
Sở tiểu thư tỏ vẻ phản đối.
- Em còn nhớ không, lần trước chúng ta đã làm gì trên giường này?
Diệp Khai cười tà hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui