Quan Môn


Kỳ thật những điều này đều là danh xưng từ niên đại 50 tới niên đại 1970, lúc ấy Bộ công nghiệp trong nước tổng cộng có tám cơ quan, nhất cơ bộ là cơ quan thứ nhất của Bộ công nghiệp, nhị cơ bộ là cơ quan thứ hai của Bộ công nghiệp.
Vào năm 1982, toàn bộ Bộ công nghiệp đều đổi tên, nhất cơ bộ đổi thành Bộ công nghiệp cơ giới, nhị cơ bộ đổi thành Bộ công nghiệp hạt nhân, tam cơ bộ đổi thành Bộ công nghiệp hàng không, tứ cơ bộ đổi thành Bộ công nghiệp điện tử, ngũ cơ bộ đổi thành Bộ công nghiệp công binh, lục cơ bộ đổi thành Bộ công nghiệp tàu thuyền, thất cơ bộ đổi thành Bộ công nghiệp hàng không vũ trụ.
Mãi tới năm 1986, Bộ công nghiệp cơ giới cùng Bộ công nghiệp công binh xác nhập thành Ủy ban công nghiệp cơ giới quốc gia, về sau không còn gọi là Bộ công nghiệp cơ giới hay công binh gì nữa.
Nhưng có rất nhiều người lớn tuổi có lẽ mang tâm lý hoài cựu, vẫn tiếp tục gọi theo cách ngày trước, cho nên khi nhắc tới tên gọi này có thật nhiều người trẻ tuổi đều mang theo vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không hiểu rõ đó là tình huống như thế nào.
Từ Huệ Chân làm việc trong nhị cơ bộ, xem như là cán bộ tương đối trọng yếu trong cơ quan, đồng thời bà cũng phụ trách công trình bí mật thuộc lĩnh vực khoa học, cho nên bình thường cũng rất khó có cơ hội gặp mặt.
Khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Sở đại tiểu thư đã chỉnh tề sẵn sàng, đây cũng nhờ lỗ tai của Diệp Khai dùng quá tốt.
Trên thực tế dám ở Sở gia làm càn nhưng Diệp Khai cũng không đến mức háo sắc mà mất khôn, hắn vẫn lưu lại chút lý trí lắng nghe thanh âm bên ngoài, tự nhiên biết được có người đi lên lầu hay không.
Diệp Khai mở cửa phòng nhìn thấy Từ Huệ Chân, ngay lập tức thành thật chào hỏi.
- Diệp Khai đã đến sao, sao không ngồi chơi ở dưới lâu thêm một lát?
Từ Huệ Chân nhìn thấy Diệp Khai, đối với đứa con rể này bà vẫn cảm thấy hài lòng, chỉ là nghe nói tiểu tử này ở bên ngoài vô cùng bay bướm, điều này cũng làm Từ Huệ Chân có chút bất mãn.
Nhưng khi suy nghĩ lại Diệp Khai chỉ bất quá mới hai mươi tuổi mà thôi, nhỏ hơn Sở Tĩnh Huyên hai tuổi, vì thế cũng bình thường trở lại, tuổi tác như vậy được xem là anh tài ngút trời, không có khả năng không hoa tâm, nếu như không chẳng phải là có vấn đề?
- Ah, chỉ muốn xem lại phòng của tiểu Huyên, nghe nói nàng thay đổi cách trang trí.
Diệp Khai cung kính đáp:
- Bác gái mới vừa về sao, gần đây có phải công tác thật bề bộn hay không?
- Cũng không sao, cơ quan của bác luôn là như thế.
Từ Huệ Chân nhìn nhìn Diệp Khai sau đó thở dài nói:
- Đối với tiểu Huyên, người mẹ như bác đây thật sự quản được quá ít, về sau cháu thông cảm nàng nhiều hơn, đừng cho nàng chịu ủy khuất.
- Bác gái cứ yên tâm, tiền của cháu đều nắm giữ trong tay tiểu Huyên, cho dù cháu muốn xằng bậy cũng phải cân nhắc một chút, lỡ như bị nàng cắt đứt kinh tế thì chết mất.
Diệp Khai cười nói.
- Vậy là tốt rồi…
Từ Huệ Chân nghe xong cười nói.
- Mẹ, lần này mẹ về ở được mấy ngày?
Cuối cùng Sở Tĩnh Huyên cũng hồi phục lại, chỉ là chân còn có chút mềm nhũn, giữa đùi còn có chút cảm giác ươn ướt, trong lòng đã sớm mắng Diệp Khai không biết bao nhiêu lần, nhưng vẻ mặt vẫn cố gắng biểu hiện thật bình thường, nhìn Từ Huệ Chân dò hỏi:
- Không phải vừa về thôi mà lại muốn đi rồi?
- Lần này vì chuyện đính hôn của hai đứa mẹ đã cố ý xin nghỉ, có thể ở lại hai ngày.
Từ Huệ Chân vuốt tóc con gái, có chút âu yếm đáp.
Nhưng khi Từ Huệ Chân đi tới bên cạnh Sở Tĩnh Huyên, lại phát hiện có vấn đề, trên người con gái tản mát ra một loại hương thơm cơ thể kỳ dị, bình thường không có cảm giác gì, loại hương thơm cơ thể thế này chỉ cần là người từng trải liền nhận thức, biết đó là mùi vị gì.
Nghĩ tới vừa rồi Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên luôn đóng cửa có vẻ như làm chuyện gì thần thần bí bí, hiển nhiên không phải là việc gì tốt, không biết con gái mình có bị rơi vào tay giặc hay chưa?
Từ Huệ Chân nghĩ tới chuyện này không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Diệp Khai.
Diệp Khai chột dạ, mẹ vợ tương lai vừa trừng mắt làm hắn cảm giác thật khó tự tại hơn cả đối diện đồng chí Giang Thành, trong lòng tự nhủ gừng càng già càng cay, chỉ vừa xem xét liền phát hiện ra vấn đề.
Cũng may vừa rồi hắn đã khẩn cấp kéo thẳng ra giường, bằng không chứng cớ phạm tội càng thêm rõ ràng.
Cho dù giữa bọn họ có thực sự xảy ra chuyện gì, Từ Huệ Chân cũng chưa chắc sẽ làm ra việc gì khó xem, nhưng làm vậy mặt mũi của Diệp nhị thiếu cũng không có gì sáng sủa, dù sao Sở gia cũng là đại chính hào môn, rất chú trọng mặt mũi, mà Diệp nhị thiếu cũng có lòng kiêu ngạo của mình, nếu cứng đối cứng thì mặt mũi của hai bên đều không có gì tốt đẹp.
Sở Tĩnh Huyên cũng có chút chột dạ, liền lôi kéo tay mẹ mình nói ra:
- Chúng ta đi xuống lầu ngồi một lát.
- Ân, Diệp Khai lưu lại cùng ăn cơm đi.
Từ Huệ Chân nói với Diệp Khai:
- Mẹ của cháu gọi điện thoại nói họ sẽ bay về muộn một chút, nhà của cháu quanh năm không có người ở, lạnh tanh như vậy, không cần về nhà ăn cơm làm gì.
- Vậy cũng được, dù sao nhà cháu hiện giờ hoàn toàn trống rỗng.
Diệp Khai gật đầu nói:
- Cho dù cha mẹ cháu có về một chút hơn phân nửa đều muốn ở trong khách sạn, như vậy còn tương đối thuận tiện, cũng dễ cho cảnh vệ làm việc.
Từ Huệ Chân gật nhẹ đầu, rời khỏi phòng trước.
Sở Tĩnh Huyên đứng dậy, vừa bước một bước cảm thấy chân mềm nhũn, không kịp giữ thăng bằng thân thể hơi ngã sang bên.
- A…
Sau đó sắc mặt Sở tiểu thư biến đổi thật khó xem, hiển nhiên là đã bị trật chân.
- Em đừng cử động…
Diệp Khai nhìn thấy, cảm giác có chuyện phiền toái.
Hắn vội vàng bế Sở Tĩnh Huyên đặt lại trên giường.
- Sao lại không cẩn thận như vậy…
Từ Huệ Chân nghe được thanh âm, quay lại nhìn xem, không khỏi nhíu mày:
- Con thật là, luôn hấp ta hấp tấp như vậy, ngày mai là ngày đính hôn rồi, hôm nay còn bị trật chân, chuyện này nên làm sao mới tốt…
- Không có chuyện gì đâu, nằm một chút là tốt thôi.
Sở Tĩnh Huyên cũng cảm thấy có chút phiền muộn.
Vạn nhất trong buổi đính hôn ngày mai bởi vì chân bị thương không thể xuất hiện, nói không chừng trong thủ đô không biết sẽ truyền ra lời đồn đãi gì càng thêm khó nghe, điều này làm trong lòng Sở đại tiểu thư xoắn xuýt khó chịu, nàng cũng hi vọng chỉ hơi đau một chút, ngủ một giấc là có thể khôi phục trở lại.
- Để anh xem một chút.
Bất chấp Từ Huệ Chân đang có mặt, Diệp Khai cởi tất chân của Sở Tĩnh Huyên xuống.
- Nha, thậm chí bị bầm tím rồi…
Từ Huệ Chân nhìn thấy, lập tức có chút khẩn trương lên.
Có lẽ do làn da của Sở Tĩnh Huyên quá nhạy cảm, lúc này cổ chân đã có chút sưng vù, lại có vẻ bầm tím, thoạt nhìn không tốt lắm.
- Chỉ có thể dùng đá lạnh đắp vào, hi vọng ngày mai đỡ hơn một ít.
Từ Huệ Chân cau mày nói ra.
Đối mặt loại tình huống này bà cũng không có biện pháp gì, chỉ hi vọng con gái chỉ bị bầm tím bình thường, vạn nhất lỡ như tổn thương đến gân, vậy thì chỉ vài ngày cũng chưa thể khôi phục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui