Quan Môn


Diệp Khai đối với chuyện này ngược lại là không có gì lo lắng, chỉ là móc điện thoại di động ram gọi một cuộc điện thoại ra ngoài:
- Lê thúc, bên này xảy ra chút tình huống, Lý Minh Hiên dẫn theo hai mươi mốt cao thủ đến cướp đường của ta, tất cả đều đã bị đánh ngã.
- Con động súng?
Lê thúc hỏi.
- Bọn hắn nhiều người hơn so với chúng ta, không dùng súng thì chẳng lẽ chờ bị đánh à?
Diệp Khai hồi đáp:
- Nếu không con trực tiếp gọi điện cho đồng chí Giang Thành? Ở Bắc Kinh xuất hiện loại chuyện cướp đường vận dụng tư quân này, chuyện này không thể xảy ra a!
- Ừ, ngược lại chuyện này cũng không cần nhiều lời, con là tướng quân, hơn nữa có trách nhiệm bảo hộ an toàn của thủ trưởng, không đánh gục bọn họ, liền coi như là đã hạ thủ lưu tình, ai cũng không nói được cái gì.
Lê thúc nói ra:
- Hiện trường thì giao cho chúng ta thanh lý đi, chuyện này không cần kinh động đén đồng chí Giang Thành, tối da chính là đem hành động nói trước một chút mà thôi, con còn đang bận việc thì đi đi thôi.
Diệp Khai nhẹ gật đầu, cúp điện thoại.
- Nhị thiếu gia, như thế nào rồi?
Lý Hải hỏi.
Thoáng cái làm bị thương nhiều người như vậy, hơn nữa còn động súng, đây coi như là việc lớn, bấ quá đối với đám bọn họ ở trong cục cảnh sát nội vệ mà nói, cũng là chuyện thường ngày, cũng không phải là chuyện gì hiếm thấy, dù sao ở lúc cần thiết, bọn hắn có quyền lực lộng hành đấy, hết thảy đều là vì cân nhắc cho an toàn của thủ trưởng.
- Cho ba chiếc xe đi đến ven đường, hết thảy đều bắn nổ lốp, thời gian của chúng ta đang gấp.
Diệp Khai phân phó nói.
Lập tức liền có người đi làm chuyện này, đem xe lái sang một bên, sau đó nổ súng bắn vào lốp xe, khiến cho bọn họ không cách nào hành động được tiếp.
Ba chiếc xe được lái sang một bên, bắn nổ lốp xe.
Mà hơn hai mươi người bị thương này, cũng bị kéo tới ven đường, mở ra cho phía trước một con đường.
- Diệp Khai, có gan ngươi giết ta đi!
Lý Minh Hiên kêu gào nói, biểu tình trên mặt cũng cùng hung cực ác:
- Nếu ngươi không giết ta, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi sẽ hối hận!
- Dựa vào ngươi? Hắc… Kiếp sau đi…
Diệp Khai rất khinh miệt nhìn hắn một cái, đưa tay cầm súng chỉ vào giữa hai chân hắn một cái.
- A…
Mặt của Lý Minh Hiên đều tái mét hết cả rồi, cả người đều co lại thành một đoàn.
Vốn ở trên bụng hắn đã trúng một phát đạn, tiếp đó hai đùi cũng bị bắn, cũng đều là đau đớn rất khó chịu đựng được, nếu như không phải thể trạng của hắn vô cùng bữu hãn thì sớm đã bất tỉnh, sao có thể chống đỡ được đến bây giờ, còn dám cùng Diệp Khai kêu gào?
Lúc này lại bị Diệp Khai một phát súng nổ ngay giữa trứng, cuối cùng ngẹo đầu, triệt để ngất đi.
- Nhị thiếu gia, dễ dàng xảy ra vấn đề.
Lý Hải cau mày nói ra.
Bối cảnh của nhà Lý Minh Hiên, Lý Hải cũng là biết đến, rất là lo lắng vạn nhất đối phương lấy chuyện này phản công mà nói…, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Diệp Khai.
Mặc dù chuyện này có thể quy kết cho đối phương ngăn cản đoàn xe của thủ trưởng, Diệp Khai ra tay cũng có lý do chính đáng đấy, nhưng mà cách làm của Diệp Khai bây giờ, liền có chút hiềm nghi như hành hạ đến chết, bị người khác mượn dùng để công kích, tổng thể cũng không phải là chuyện tốt.
- Không sao, đoán chừng là qua khỏi ngày hôm nay, thế lực của toàn gia tộc hắn sẽ bị quét ngang không còn, không có người nào có thể chen mồm vào cho bọn họ được rồi.
Diệp Khai nhìn nhìn vào đồng hồ nơi cổ tay một chút, lẩm bẩm nói một câu:
- Bốn phút, là ta còn đánh giá cao bọn hắn rồi.
Chờ đến khi Diệp Khai vào trong xe, Sở Tịnh Huyên liền có chút lo âu hỏi:
- Lý Minh Hiên chính là một tên hỗn đãn, anh làm hắn thành ra như vậy, có được tốt không?
Ở trong mắt Sở Tịnh Huyên, Lý Minh Hiên là loại nhân vật như bùn nhão, ai cũng không muốn trêu chọc hắn, không phải là sợ hắn, mà là dây dưa với hắn thì không đáng, ngươi lại không thể đem hắn giết chết, nhưng mà hắn lại ỷ vào chút công tích của tổ tiên, quấn chặt lấy ngươi nên rất phiền phức.
Vạn nhất hắn bị thua thiệt, tuy thế lực người nhà hắn không đủ lớn, nhưng cũng có một ít tiền bối trong quân đội ra mặt nói chuyện.
Cho nên, hôm nay Diệp Khai xử lý như vậy, lại khiến cho Sở Tịnh Huyên có chút lo lắng, vạn nhất là một đám lão đầu chạy tới cáo trạng mà nói…, sợ là lại có rất nhiều chuyện phiền toái.
- Chuyện tình anh bị tập kích lúc này, liền là do thế lực nhà bọn họ làm ra, em nói anh cần phải sợ hắn sao?
Diệp Khai nói khẽ với Sở Tịnh Huyên:
- Ở phụ cận Bắc Kinh làm ra loại chuyện này, bọn hắn thuần túy chính mà muốn chết, lúc này đây không đem bọn họ nhổ tận gốc mà nói, những người kia trong cục diện chính trị ủy viên đều để bài trí sao?
Sở Tịnh Huyên nghe xong lời này, lập tức an tâm hơn nhiều, gật đầu nói:
- Đi nhanh lên một chút, đừng chậm trễ thời gian.
Đoàn xe bắt đầu tiếp tục hướng phía trước lái qua, lúc đi qua nơi vừa mới xung đột, liền thấy khắp nơi trên mặt đất đều là vết máu, phảng phất là giống như giết rất nhiều gà vậy, có chút cảm giác xúc mục kinh tâm.
- Một ngày rất có ý nghĩa kỷ niệm.
Diệp Khai nhìn Sở Tịnh Huyên đang có chút khẩn trương, cầm chặt tay của nàng nói ra.
- Có phải hay không làm có chút quá? Hoặc là hắn cũng chỉ muốn chứng minh hắn thích em.
Sở Tịnh Huyên nói ra.
- Làm sao có thể đơn giản như vậy.
Diệp Khai hồi đáp:
- Chỉ nhìn những người mà hắn mang đến, còn có những vũ khí đó, em cảm giác là họ tới ngoại thành để dạo chơi hoặc là cướp cô dâu hay sao? Đối với những nhân tố không ổn định này, phương pháp hữu hiệu trực tiếp nhất, chính là đem đánh ngã hết bọn họ!
- Sát khí của anh thật là lớn.
Sở Tịnh Huyên nói ra.
- Gặt Kiệt, Trụ, động can qua, gặp Nghiêu Thuấn, giảng lễ nghĩa, ngươi gặp được người tới đoạt vợ của ngươi, cũng không thể cười ha hả hai tay dâng lên chứ?
Diệp Khai hồi đáp:
- Hôm nay là ngày tốt của chúng ta, không nghĩ muốn xảy ra nhân mạng mà thôi, nếu như không phải hôm nay, hắn cũng đừng nghĩ còn sống mà ly khai nơi này. Hắc, coi như là hắn đã chọn cuộc sống.
Sở Tịnh Huyên nghe xong, nhìn nhìn Diệp Khai, cảm thấy hắn xác thực không giống như đang nói tùy tiện.
Bất quá suy nghĩ một chút về thủ đoạn của Diệp nhị thiếu gia, Sở Tịnh Huyên cảm thấy thực sự là hắn có năng lực như vậy, những thứ khác không nói, chỉ bằng ở phía sau trong đội xr, vẫn có ông nội nàng là Sở Phong đồng chí, Diệp Khai hành động lần này, liền không thể nói là vượt khuôn.
Hành động của Lý Minh Hiên thật sự là có chút ngu xuẩn, hắn cho rằng chỉ dựa vào bản thân mang tới hai mươi mốt cao thủ, liền muốn khiến Diệp Khai đổ máu, thậm chỉ là muốn lưu Sở Tịnh Huyên lại, thật coi Diệp gia và Sở gia là để bài trí sao?
Mặc dù nói Sở lão gia tử ở trong xe không hề lộ diện, nhưng mà chỉ bằng vào lão nhân gia ngồi ở trong xe, coi như là có hơn trăm người cản đường ở phía trước, Diệp Khai cũng dám không chút do dự đem bọn họ đuổi đi rồi.
Chỉ cần ở hiện trường không có tai nạn chết người, sau đó cần xử lý như thế nào, đều không cần Diệp Khai quan tâm, tự nhiên sẽ có ban ngành liên quan đến giải quyết tốt hậu quả, đem hết thảy sự việc đều xử lý ổn thỏa đấy.
Có thể nói, Sở lão gia tử theo xe mà đi, chính là cho bọn họ một cái bảo vệ đấy, tôn đại thần như thế này không phải ai cũng có thể trêu vào được.
Đoàn xe đi qua đoàn người bị thương, đám thân hữu bọn họ nhìn xem thảm trạng ở ven đường, đều có chút kinh hãi, lúc nhìn lại Diệp Khai, liền không còn ý nghĩ xem là vãn bối nữa.
Mà lúc Sở lão gia tử ngồi trên xe Audi chống đạn đi qua, Sở Vân Tùng liền nhíu mày một cái nói:
- Tiểu tử này, ra tay điên rồi à.
- Ra tay không ngoan độc mà nói…, làm sao có thể làm được đại sự?
Sở lão gia tử nhắm nhắm lại nói ra.
- Cũng đúng.
Sở Vân Tùng gật nhẹ đầu, không nói gì nữa.
Đối với bọn hắn mà nói, kỳ thật loại chuyện này chỉ có thể nói là tiểu tràng diện.
Chiến tranh ở niên đại Sở lão gia tử, sinh sinh tử tử đã sớm nhìn quen rồi, đương nhiên sẽ không cảm thấy cảnh tượng trước mặt có cái gì thần kỳ, bất quá chỉ là nổ súng bắn thương một ít phần tử uy hiếp đến an toàn của bọn hắn mà thôi, cũng không phải là làm bị thương người vô tội.
Hơn nữa, mới tư cách là nhân vật trên chính đàn, Sở lão gia tử quan tâm hơn chính là cái cháu rể này của mình đến tột cùng là có thành thục hay không, dù sao cái này có quan hệ đến việc sau này Diệp Khai ở trên chính đàn có thể đi được bao xa.
Từ biểu hiện hôm nay của Diệp Khai đến xem, một chút cũng không dây dưa dài dòng, ra tay quyết đoán, chính xác ổn định, đả kích khí thế hung hăng càn quấy của đối phương, có hay không làm chết người, động tác cũng rất nhanh chóng, những cái này hoàn toàn thỏa mãn khí độ quả quyết của một người làm lãnh đạo, sau khi Sở lão gia tử xem xong, đã cảm thấy tương đối hài lòng.
Nếu như Diệp Khai làm việc lề mề, do dự mà nói…, vậy thật là không xứng với cháu gái của hắn rồi.
Đoàn xe rất nhanh đã đi xa, để lại đầy bụi đất.
Đám người bị thương này kêu khổ thấu trời, bình quân trên người của mỗi người, ít nhất đều trúng ba bốn viên đạn, cũng may là không bắn trúng chỗ trí mạng, chỉ là có chút mất nhiều máu, nhìn xem trên người vô cùng thảm, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ chết mất.
- Minh thiếu, Minh thiếu!
Một tên thủ hạ của Lý Minh Hiên bò qua, tiến đến bên người Lý Minh Hiên, đem đầu của hắn nâng lên, lấy tay ấn vào nhân trung của hắn, muốn khiến cho hắn mau chóng tỉnh lại.
- Nhanh gọi điện thoại, gọi người đến!
- Điện thoại mà chúng ta mang tới, đều bị đám người kia đập bể rồi…
Có người thống khổ hồi đáp.
Hiện tại bọn hắn đang mang thương tích trên người, không thể thảm hơn được nữa, hơn nữa xe cũng đã bị bắn thủng lốp, điện thoại cũng không có, chỉ có thể chờ có người đi qua nơi này, đem bọn họ cứu giúp, coi như là hỗ trợ báo cho cảnh sát cũng là tốt đấy.
Thế nhưng mà đợi một hồi, trên đoạn đường này thậm chí ngay cả một chiếc xe chạy qua cũng không có, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc vạn phần.
Cái này không khoa học a! Đây chính là một cái đường lớn tương đối náo nhiệt ở Bắc Kinh, hiện tại lại là gần trưa, làm sao không có xe chạy qua đây được?
Quỷ dị, mọi chuyện đều lộ ra sự quỷ dị!
- A…
Lý Minh Hiên hét thảm một tiếng, cuối cùng từ trong đau đớn tỉnh lại, chỉ là từ dưới thân truyền tới đau nhức kịch liệt, lại khiến cho hắn không thể chịu đựng được.
- Minh thiếu…
Một tên thủ hạ nhịn đau hỏi:
- Hiện tại chúng ta làm thế nào bây giờ? Thiết bị truyền thông tin cũng không có! Mà địa phương quỷ quái này thậm chí ngay cả một cái xe đều không đi ngang qua…
- Trong xe, ở trong cái rương phía sau có… Máy truyền tin quân dụng…
Sau khi Lý Minh Hiên nói xong, lại đau ngất đi.
Mọi người bị thương cũng không nhẹ, có một người thương thế hơi nhẹ, trên đùi còn chưa có vết thương, ra sức đem rương ở phía sau xe mở ra, sau đó từ bên trong lấy ra máy truyền tin quân dụng, chỉ mấy cái động tác đơn giản này, cơ hồ đã tiêu hao hết tất cả khí lực của hắn, một đầu liền ngã xuống đất, máy truyền tin cũng lăn trên mặt đất.
Bên cạnh có một thủ hạ chạy ngay đến, đem máy truyền tin lấy tới, sau đó rút dây anten vệ tinh ra, bắt đầu điều chỉnh.
Đến khi máy truyền tin điều chỉnh tốt rồi, hắn tiếp tục chọn kênh, bắt đầu hướng trưởng quan của mình kêu gọi giúp đỡ.
- Phanh…
Một tiếng trầm đục truyền tới, micro trên tay hắn bay ra ngoài, ở trên không trung đã bị rơi lả tả thành một đống linh kiện.
Mười mấy chiếc xe đột nhiên xuất hiện ở giữa tầm mắt, ngay sau đó liền nhảy xuống rất nhiều người đeo súng thật đạn thật, nhưng phục trang lại là một loại chưa bao giờ được nhìn thấy, không biết là bộ phận nào.
Ngay sau đó, liền thấy một vị trung niên hơn 40 tuổi từ trong xe nhảy xuống, nhìn quanh hiện trường một vòng, sau đó mới khua tay nói:
- 10 phút, thu thập hiện trường trở về hình dáng ban đầu.
Bọn hắn cũng không hiểu rõ, người trung niên nói những lời này là có ý gì, chỉ thấy từ trong xe nhảy xuống rất nhiều người, mang cáng cứu thương và vân vân, đưa những người bị thương này lên, sau đó nhét vào trong xe, ngược lại là trong xe có một chút thiết bị chữa bệnh, cũng có người băng bó và bôi thuốc cho bọn hắn, thậm chí còn truyền máu nữa.
- Cuối cùng thì cũng không chết được…
Có người thở dài một hơi.
Về phần nói sự tình sau này phải làm như thế nào, trong lòng mọi người cũng đều không rõ, chỉ là từ chỗ này xem xét, tựa hồ Minh thiếu đã không làm chủ được nữa rồi, cho nên chuyện sau này biến thành bộ dáng gì, hết thảy đều phải xem những người đứng sau màn thao tác như thế nào.
Chiếc xe chậm rãi bắt đầu chuyển động, không biết là muốn đem bọn họ đi đến địa phương nào.
Có một người nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn thoáng qua bên ngoài, liền phát hiện rõ ràng có hai chiếc xe cứu hỏa đi tới, dùng vòi phun nước cao áp lên mặt đường, rất nhanh đem những vết máu còn loang lổ xóa sạch sẽ.
Ngay sau đó có người rải lên một loại bột phấn màu tráng, lại dùng vòi nước rửa qua lần nữa.
Sau đó, tất cả mọi người đều rút lui.
Đại khái là bởi vì thấy được quá trình Diệp Khai ra tay giáo huấn đám người cản đường, tâm tình của đám thân hữu Sở gia, đều có chút chấn động.
Tuy trước kia cũng đã được nghe nói Diệp nhị thiếu gia động thủ tàn nhẫn quả quyết, nhưng mà chính mắt thấy thủ hạ của hắn nổ súng, vẫn là mang đến cho người ta rung động rất lớn đấy, đây chính là thời kỳ hòa bình nha.
Khi viên đạn phanh phanh phanh bắn trúng thân thể của con người, lúc đó máu bắn tung tóe, chỉ là ngắn ngủi vài giây đồng hồ, nhưng mà máu tươi đầy đất liền khiến cho không người nào có thể bình tĩnh được, dù sao cái này cũng là một quá trình chiến đấu đồ sát đấy.
Gần đây danh tiếng của Lý Minh Hiên ở Bắc Kinh rất thịnh, Trung tướng của cảnh vệ Bắc Kinh Điền Hoành là cậu ruột hắn, ngoài ra còn có rất nhiều lão đầu ở trong quân đội, đối với hắn cái hậu bối này cũng có chút chiếu cố, bởi vì nguyên nhân này, cho nên Lý Minh Hiên có chút hung hăng càn quấy, rõ ràng dám chạy tới trước của Sở gia quấy nhiễu Sở Tịnh Huyên, hơn nữa vừa vặn đụng phải Diệp Khai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui