Quan Môn

Chỉ có điều Diệp Khai cũng thật không ngờ, hôm nay hứn đi tới Sở gia đón người tham gia nghi thức đính hôn, rõ ràng lại bị Lý Minh Hiên mang người đến ngăn cản, hắn thật đúng là có thể nghĩ được, đóng vai Vương lão hổ cướp cô dâu à?
Gặp được loại người này, Diệp Khai đều lười coi hắn trở thành đối thủ của mình.
- Những chuyện này, cũng chưa chắc đã là sự thật…
Thấy được những tài liệu cầm trên tay kia, thanh âm của Phương Tiến Vũ cũng thấp đi rất nhiều, nhưng mà hắn y nguyên không muốn thừa nhận điểm này.
- Sự thật đều ở đây, há lại có thẻ chống chế.
Diệp Khai lập tức trừng mắt nói:
- Đây là người của Kỷ ủy trong quân đội điều tra ra kết quả này, ông tưởng là con nít ranh? Ông nhất định là muốn giải vây của Lý Minh Hiên, nói ta vu hãm hắn, chẳng lẽ lương tâm của ông đã bị chó tha đi rồi hả?
Hắn vừa nói như vậy, Phương Tiến Vũ tức giận đến cái mũi đều phun khói rồi, người trong phòng cũng cau mày lên, cảm thấy Diệp Khai có chút quá mức.
Dù sao, đối phương vẫn là lão đồng chí đã lui xuống nha, kiên nhẫn giải thích là được, ở nơi này tỏ thái độ nhục mạ như vậy, là thứ mà mọi người nhìn không được.
- Đồng chí Diệp Khai, chú ý lời nói của ngươi.
Đàm Thắng Kiệt không thể không ở bên cạnh nhắc nhở một câu.
Chuyện lúc này đây, là do hắn tiếp nhận đấy, mặc dù nói chưa hẳn hắn đã có quyền quyết định, nhưng mà ở trước mặt mọi người, tự nhiên cũng không thể lại để cho Diệp Khai biểu hiện quá mức rồi, bằng không mà nói, mọi người còn mặt mũi nào mà tồn tại?
Dù sao ở bên trong thể hệ, hiện tượng luận tư bài bối vẫn là tương đối nghiêm trọng, lão đồng chí quả thật có thể hưởng thụ rất nhiều đặc quyền, mà sinh hoạt từ sau khi chính mình đi xuống tràn đầy nghi ngờ, mọi người cũng đều có ý thức đề cao đãi ngộ của cán bộ kỳ cựu, cho bọn hắn đầy đủ tôn trọng.
Bởi vì, ai cũng có một ngày già đi, người muốn là muốn tiếp tục có sức ảnh hưởng trên chính đàn trong nước, nhất định phỉa từ bây giờ làm luôn, đem cái truyền thống tôn trọng người già tiếp tục kéo dài, bằng không mà nói, đến khi một ngày chính ngươi già đi, có thể sẽ không có người nghe theo lời ngươi nói.
Vô luận như thế nào, như cách làm của Diệp Khai là không tôn trọng lão đồng chí, mọi người là có kín đáo phê bình.
- Thật xin lỗi, con người của ta ghét ác như cừu, nhất thời quên mất.
Diệp Khai cũng là lập tức sửa đổi, đầu tiên là hướng mọi người biểu thị ra áy náy, sau đó nói tiếp:
- Nhưng mà ta vẫn phải nói, tên Lý Minh Hiên này đúng là đồ cặn bã, mặc dù là hôm nay ta xác thực hướng hắn nổ súng, ta cũng không cảm thấy đã làm sai điều gì.
- Ngươi xác thực hướng hắn nổ súng.
Phương Tiến Vũ đang suy nghĩ chuyện này phải làm như thế nào, lại nghe được Diệp Khai nói tiếp, tinh thần lão lập tức liền hưng phấn:
- Các vị lãnh đạo, các ngươi đều nghe rõ ràng, Diệp Khai chính mình thừa nhận, hắn xác thực hướng Lý Minh Hiên nổ súng, hắn là một cán bộ đảng viên, ngang nhiên hướng quân nhân nổ súng, chuyện này là như thế nào, ta hiểu là các vị lãnh đạo đã minh bạch? Ta thỉnh cầu, đối với chuyện Diệp Khai hướng đám người Lý Minh Hiên nổ súng, lập án xử lý.
Mấy lão đầu tới cùng Phương Tiến Vũ, sau khi nghe xong lời của Diệp Khai, cũng đều trở nên phấn khởi.
Diệp Khai cũng đã thừa nhận hắn bắn súng vào Lý Minh Hiên, như vậy chuyện này sẽ xử lý đơn giản hơn nhiều.
Bởi vì nguyên nhân rất đơn giản, Diệp Khai cũng không phải là quân nhân, cũng không phải là cảnh sát thì dựa vào cái gì hắn được cầm súng? Huống chi, hiện tại hắn còn thừa nhận đã bắn thương tích Lý Minh Hiên.
Dù gì thân phận của Lý Minh Hiên cũng là quân nhân đang ở trong quân đội, Diệp Khai nổ súng bắn thương tổn hắn trước mặt mọi người, tính chất của chuyện này, đã là vô cùng nghiêm trọng rồi, nhất định phải xử lý nghiêm túc mới được.
Tin tưởng coi như là đám người Diệp lão gia tử muốn che chở cho hắn, cũng không tìm ra lý do thích hợp cho hắn thoát tội.
Nhưng mà sau khi bọn hắn gào thét một hồi, liền phát hiện các vị thường ủy và cục diện chính trị ủy viên, mỗi người đều là mặt không biểu tình, tựa hồ không có đem chuyện này thành sự tình gì nghiêm trọng.
- Các ông có khả năng không biết, đồng chí Diệp Khai là Thiếu tướng Phó cục trưởng trung cục cảnh sát, có được quyền hạn cực lớn, kể cả quyền xử trí máy chụp hình.
Ngược lại là Chủ nhiệm Đàm Thắng Kiệt ở một bên ho khan một tiếng, giải thích cho bọn họ nói:
- Các vị lão đồng chí đều là xuất thân từ quân đội, tự nhiên rất rõ ràng, đồng chí trong trung cục cảnh sát có được quyền hạn như thế nào rồi.
- Cái gì?
Sau khi Phương Tiến Vũ nghe xong, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc khó có thể tin được.
Với tư cách là một trong những Phó chức lãnh đạo ba tổng bộ, Phương Tiến Vũ tự nhiên rất rõ ràng, trung cục cảnh sát đến tột cùng có vị trí như thế nào.
Nếu như Diệp Khai thật sự có được thân phận này mà nói…, hắn coi như là đem Lý Minh Hiên giết chết tại chỗ, chỉ cần sau đó có thể tìm được lý do thích hợp cũng có thể hoàn toàn thoát tội đấy, không có một chút xíu trách nhiệm nào.
Bây giờ thấy Diệp Khai bình tĩnh ngồi uống trà ăn điểm tâm như thế, đối với chuyện này một chút cũng đều không lo lắng, liền đủ để chứng minh vấn đề, nguyên lai là người ta có một cái hộ thân phù như vậy.
- Coi như là Phó cục trưởng trung cục cảnh sát, cũng không có quyền lực giết người bên đường, chúng ta là một quốc gia pháp chế…
Phương Tiến Vũ có chút vô lực cãi lại nói, tuy hắn biết mình có lải nhải thêm đi nữa, cũng không có tác dụng gì.
- Cho nên sở dĩ ta nổ súng, là bởi vì hành vi của Lý Minh Hiên, đã ảnh hưởng đến an toàn của thủ trưởng, mà hiện giờ hắn là quân nhân trong quân ngũ, lại dẫn hơn hai mươi người mặc thường phục quân nhân, chặn đường của đoàn xe thủ trưởng, hơn nữa nắm giữ vũ khí có tính chất uy hiếp, đối với an toàn của thủ trưởng tạo thành uy hiếp nghiêm trọng, cho nên, ta phải nổ súng.
Diệp Khai ngược lại là nói thêm một câu.
- Đối tượng phục vụ của trung cục cảnh sát, vẫn là những vị lãnh đạo đang ngồi đây, ta không hiểu sao ngươi đang đính hôn lại có thể liên lạc một chỗ với an toàn của thủ trưởng?
Phương Tiến Vũ phát hiện ra trong lời nói của Diệp Khai có chỗ sơ hở, lập tức liền hỏi ngược lại.
Ánh mắt của mọi người lập tức lại tập trung vào Diệp Khai, trong lòng tự nhủ chuyện này, Tiểu Diệp ngươi giải thích như thế nào?
Nếu như trong đội xe không có một vị thủ trưởng nào mà nói, như vậy hành vi Diệp Khai nổ súng đối với Lý Minh Hiên, cũng không có tính hợp pháp rồi, ít nhất cũng có chỗ không đúng.
- Như thế nào, chẳng lẽ lão nhân đã lui xuống như ta, có thể mặc cho người khác hô đánh hô giết rồi hả?
Đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp vang lên.
- Sở lão?
- Sở lão, sao ngài lại tới đây?
Mọi người từ chỗ thanh âm phát ra nhìn xem, liền phát hiện Sở lão gia tử đang ngồi xe lắn, đằng sau có một vị đang phụ giúp hắn, đúng là tổng giám đốc kiến thiết khai phá ngân hàng trong ủy Sở Vân Tùng, là công tử của Sở lão gia tử.
Đám người Phương Tiến Vũ nghe xong, sắc mặt lập tức liền thay đổi.
Bọn hắn xác thực không biết, thời điểm mà Lý Minh Hiên tập kích đoàn xe, Sở lão gia tử dĩ nhiên cũng ngồi ở trong xe.
Từ hướng này mà nói, Diệp Khai lúc ấy nổ súng, xác thực là có lý do đấy, hơn nữa bắn chết Lý Minh Hiên tại chỗ, điều này cũng có thể được.
Ngăn trở đoàn xe của thủ trưởng trên đường phố, hơn nữa làm ra uy hiếp nghiêm trọng về an toàn tính mạng của thủ trưởng, lại người này nếu như không cường lực ngăn lại mà nói…, sợ là sẽ thật sự làm ra tai họa.
Đám người đồng chí Giang Thành rối rít đứng lên, đem Sở lão gia tử đến vị trí trung tâm.
Với tư cách là một vị lão nhân gia có tiếng lớn trong đảng, Sở lão gia tử bài danh thậm chí còn ở phía trên Phương lão, có thể nói là lão nhân gia có tiếng tăm cực lớn, ở trước mặt lão, những người này đều là hậu sinh vãn bối, tự nhiên không thể có thân phận khác.
Sau khi xe lăn của Sở lão gia tử dừng lại, ánh mắt lấp lánh nhìn Phương Tiến Vũ:
- Ngươi cũng trưởng thành rồi, làm việc cần suy nghĩ một chút, không nên bị người ta làm thành vũ khí để sử dụng, chuyện của Lý Minh Hiên, ta cũng biết được, nhân thần công phẫn, ngươi là người giải vây, ta cũng hỏi ngươi một chút… đến tột cùng tâm ngươi là như thế nào?
- Sở lão… Ta…
Mồ hôi lạnh của Phương Tiến Vũ lập tức tuôn ra.
Hắn ở trước mặt của Sở lão gia tử, bất kể là chức vị cũng tốt, tư lịch cũng thế, căn bản là không dùng được, đối mặt với Sở lão gia tử quát hỏi, tự nhiên là một chút ý niệm phản bắc đều không nổi lên trong đầu được.
Chuyện tình lúc này đây, hắn xác thực đã không tìm hiểu rõ ràng, mà bản thân hắn đúng là có ý nghĩ ra mặt cho tôn tử của Lý gia, không cảm giác được chuyện này nghiêm trọng đến cỡ nào.
Lúc này vừa nghe Sở lão gia tử nói như vậy, đầu Phương Tiến Vũ liền to ra, nói mà không đúng, Sở lão gia tử vô cùng tức giận, hậu quả là vô cùng nghiêm trọng.
Không chỉ là cháu trai của Lý lão gia tử, coi như là địa vị của bản thân Lý lão gia tử, cũng muốn chênh lệch rất nhiều so với Sở lão gia tử.
Hôm nay rõ ràng là Lý Minh Hiên đã phạm đến Sở lão gia tử, Diệp Khai đả thương hắn thật đúng là chuyện không coi vào đâu.
Lúc này Phương Tiến Vũ rất hối hận, không đem sự tình điều tra cho rõ ràng, sớm biết Sở lão gia tử ngay trong đội xe mà nói…, cho dù thế nào hắn cũng không ra mặt.
Hôm nay hắn thật có một chút cảm giác đam lao phải theo lao, chuyện này cần phải kết thúc như thế nào cho phải đây?
Cũng không biết Sở lão gia tử sẽ xử lý chuyện này như thế nào, dù sao mặc dù lão đã lui xuống, nhưng mà lực ảnh hưởng thì không chỗ nào lại không có đấy, chỉ cần lão ho khan một tiếng, sẽ có vô số người phải lo lắng, còn chưa nói lúc này lão đã minh xác lộ ra vẻ cực kỳ bất mãn với Lý gia.
Có thể nghĩ, những người đang ngồi đây, đoán chừng trong nội tâm đều đã có khuynh hướng, Lý gia triệt để bị thanh tẩy sạch, đã là chuyện không cách nào tránh khỏi, muốn trách, chỉ có thể trách bọn người Lý Minh Hiên làm việc quá phận, tự tìm đường chết, ai cũng cứu không được.
Bất quá vẫ là có một lão đồng chí có chút cẩn thận đưa ra ý kiến của mình:
- Nhìn vào mặt mũi của Lý lão gia tử, chuyện này, không nên xử lý cực đoan như vậy được không?
Thế nhưng mà cũng không có người nào để ý tới hắn, dù sao trước khi hắn lui xuống, mới chỉ là cấp bậc Trung tướng mà thôi, ở chỗ này làm gì có phần nói chuyện?
Lúc này trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, đã có Sở lão gia tử ủng hộ, Diệp Khai đả thương Lý Minh Hiên, chỉ là một chuyện nho nhỏ rồi, nghiêm chỉnh là nhằm vào Lý gia, lúc này sớm đã lửa xém lông mày rồi.
Trước kia có một đám người đối với chuyện này có có cái nhìn khác, hôm nay cũng hiểu được là phải cải biến lập trường.
Đồng chí Giang Thành cùng mấy vị thường ủy chung quanh đều chung một ý kiến, liền tỏ vẻ nói:
- Chuyện bây giờ đã rất rõ ràng, vấn đề của Lý Minh Hiên là rất nghiêm trọng, giao cho phương diện có liên quan nghiêm khắc thẩm tra xử lý, đồng chí Diệp Khai không có bất kỳ trách nhiệm gì, hiện tại coi như là đã rõ ràng, đồng chí Phương Tiến Vũ, các ông còn có ý kiến gì nữa không?
- Không có.
Phương Tiến Vũ lắc đầu, khổ sở hồi đáp.
Chuyện tình lúc này đây, đối với hắn đả kích cũng khá lớn.
Không chỉ là việc xuất đầu cho cháu trai của lão lãnh đạo không có kết quả, đồng thời lại còn khiến cho Sở lão gia tử đối với hắn có cái nhìn không tốt, chính thức là cái được không bù nổi cái mất, có thể nghĩ đến, sau này chính hắn ở trong quân đội cũng tốt, ở chính đàn cũng được, quyền lên tiếng cơ hồ là bằng không.
Đường ra duy nhất sau này của hắn, thì chỉ có thể có đường duy nhất có thể đi là về nhà dưỡng lão, không bài trừ sẽ có người đến bắt hắn để có tư cách tiến thân, lại khiến cho Sở lão gia tử cao hứng một chút.
- Báo cáo, có tình hình trọng yếu của quân đội.
Lúc này, thư ký phía ngoài chạy vào, thần sắc có chút nghiêm túc, trong tay cầm một phần điện báo khẩn cấp, là tuyệt mật.
- Hả?
Nhị lão gia tử lên tiếng, liền nhân lấy phàn điện báo khẩn cấp kia nhìn một chút.
Sau một lát, Nhị lão gia tử liền đem điện báo đưa cho đồng chí Giang Thành, sắc mặt nghiêm túc mà tỏ vẻ nói:
- Ở mặt vào hướng Tây Bắc, có diễn tập quân sự, Thị sát quân vụ Lý Phổ Lam đồng chí, cùng với hơn mười nhân viên trọng yếu, đi trực thăng gặp phát sinh trục trặc, đâm vào đỉnh núi, toàn bộ nhân viên trên phi cơ đều hy sinh vì nhiệm vụ.
- Cái gì?
Đám người Phương Tiến Vũ nghe xong, lập tức quá sợ hãi.
Thân phận Lý Phổ Lam bất đồng, mặc dù chỉ là nhân vật chi thứ của Lý gia, có thể trở thành trung tướng chủ quản đại quân quân khu quân sự, lại là người duy nhất của Lý gia có hi vọng tiến vào lục lượng nòng cốt cao tầng của quân đội, nếu hắn có thể thành công tiến vào Quân ủy, như vậy Lý gia đều có thể ngóc đầu trở lại.
Nhưng mà bây giờ, rõ ràng lại xảy ra chuyện như vậy, Lý Phổ Lam đi trực thăng bị rơi xuống, cũng liền đem hi vọng Đông Sơn tái khởi của Lý gia rơi rụng rồi.
Lại nói tiếp, mặc dù Lý Minh Hiên có thể ở Tây Bắc muốn làm gì thì làm, tự nhiên là cùng với thân phận của Lý Phổ Lam không phải không có liên quan.
Thế nhưng mà lúc này đây, bốn là Lý Minh Hiên bị Diệp Khai đánh thành trọng thương, hạ lạc không rõ, tiếp đó lại truyền đến một cái tin tức Lý Phổ Lam hi sinh vì nhiệm vụ, cái này một trước một sau, đúng là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, lại khiến cho hi vọng có thể trở lại của Lý gia, một lần nữa lâm vào vùng tăm tối.
Phương Tiến Vũ rất nhanh liền đọc được phần điện báo từ các cục diện chính trị ủy viên, thấy được danh sách những người hy sinh vì nhiệm vụ wor phái trên, trong nội tâm liền dâng lên hàn ý cực độ.
Trong số 16 người bị chết, ngoài trừ 4 nhân viên của đoàn phi hành, hai người là thông tin và tham mưu tác chiến, còn lại mười người đều là thành viên trọng yếu vè phe của Lý Phổ Lam ở Tây Bắc, lúc này đây, có thể nói là một mẻ hốt gọn. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui