Quan Môn


- Mọi người tản đi, có lẽ chuyện này còn có nội tình khác!
Diệp Khai nghĩ tới đây khoát tay nói.
Mọi người đều biết rõ thân phận của hắn, sau khi nghe xong thì không còn ai lên tiếng, tình huống khiến cho người của Cục an ninh cùng cảnh sát đều cảm thấy có chút ngạc nhiên.
- Xin hỏi vị này chính là…?
- Là em trai của tôi, Diệp Khai!
Diệp đại thiếu giành trước đáp.
- Nguyên lai là Diệp nhị thiếu, thất kính!
Người của Cục an ninh nghe xong lập tức nghiêm túc nói:
- Nghe Tưởng bộ trưởng nhắc qua về ngài, không nghĩ tới đêm nay không hẹn mà gặp!
- A…
Diệp Khai gật đầu nói:
- Vấn đề của đêm nay không cần tôi chào hỏi với Tưởng bộ trưởng chứ?
Hắn hỏi như vậy có một chút ý tứ khác bên trong.
Người của Cục an ninh nghe xong tự nhiên biết được hắn có ý tứ gì, đơn giản là không tin bọn họ mà thôi, vì vậy đành phải trả lời:
- Việc này xác thực là còn có nội tình khác, chúng tôi cũng không khả năng làm vượt ngoài trách nhiệm, nếu Diệp nhị thiếu có hứng thú, có thể trực tiếp câu thông cùng Tưởng bộ trưởng, không có gì đáng ngại!
- Được, vậy những người này để tôi giải thích!
Diệp Khai nghe được càng cảm thấy chuyện đêm nay không đơn giản, chưa hẳn chỉ đơn giản là thiếu niên hư hỏng bức tử thiếu nữ đàng hoàng, vì vậy bán cho họ một lần nhân tình.
- Vậy thì đa tạ Diệp nhị thiếu, ngày khác nhất định bái phỏng cảm ơn!
Người của Cục an ninh cảm tạ.
Mọi người tản đi, xảy ra loại chuyện này không ai còn chút hứng thú tiếp tục vui đùa.
Sau khi quay về trên xe, Diệp Kiến Hoan oán giận nói:
- Lão nhị, chú vì sao lại kinh sợ như vậy chứ? Tương Hữu Nho đáng là gì, chỉ là một người bình thường mà thôi, bên trong thủ đô còn chưa tới phiên hắn hoành hành!
Trong nội tâm Diệp Kiến Hoan thật có chút khó chịu, dù sao chuyện xảy ra đêm nay rất có thể liên quan tới Tương Hữu Nho, bằng không mà nói người kia cũng không khả năng vội vã bỏ chạy, hơn phân nửa đã muốn ở lại xem náo nhiệt.
Diệp đại thiếu bỗng nhiên nổ bạo tinh thần trọng nghĩa, tự nhiên trong mắt không chấp nhận được chút hạt cát.
Đối với việc Diệp Khai bỗng nhiên muốn hắn bỏ qua, Diệp đại thiếu đương nhiên là cảm thấy có chút mất hứng.
Diệp gia còn cần sợ hãi ai sao? Tự nhiên là không cần!
- Chuyện này chưa hẳn đơn giản như chúng ta chứng kiến, nếu không Cục an ninh sẽ không xuất động!
Diệp Khai lắc đầu nói:
- Gần đây bên Bộ an ninh khác hẳn phải trước kia rồi, quan viên thành phố bình thường sẽ không sai khiến được bọn họ, anh đừng tưởng rằng nhất định phải là Tương Minh Thanh ra tay cứu con của hắn, có lẽ còn có nguyên nhân khác!
- Còn có nguyên nhân gì nữa chứ?
Diệp Kiến Hoan không quá tin tưởng việc này:
- Tôi nghĩ bên Bộ an ninh cũng không khác gì trước kia đâu, vẫn là bộ dạng hung hung hăng hăng, nhìn vào thật làm cho người có chút không thoải mái!
- Chỉ là tính chất công tác có chút bất đồng mà thôi, người ta cần phải dùng khuôn mặt tươi cười đón chào anh hay sao?
Diệp Khai nghe được lập tức nở nụ cười:
- Bộ trưởng Bộ an ninh quốc gia Tưởng Hiển Thông là một người rất có năng lực, trước kia chúng tôi từng có tiếp xúc, cũng giúp hắn làm chút việc, hiện tại hệ thống của họ đã làm việc rất nghiêm chỉnh, đã bắt xuống không ít thành viên có dấu hiệu không ổn định, hiện tại sức chiến đấu của họ vẫn thật mạnh mẽ đấy, không có khả năng xuất hiện sai lầm che giấu thấp kém như vậy đâu!
- Vậy cũng chưa hẳn, loại chuyện này luôn có lần thứ nhất!
Diệp Kiến Hoan đối với chuyện này không chút lạc quan.
Trên thực tế Diệp đại thiếu đối với hiệu suất cùng phương pháp làm việc của những bộ môn cơ cấu như thế luôn có cảm giác không quá ủng hộ.
- Nói tóm lại chuyện này anh cũng đừng lẫn vào thêm nữa, không thích hợp!
Diệp Khai nói với Diệp Kiến Hoan.
- Ah!
Diệp Kiến Hoan nghe được tuy trong nội tâm có chút không quá nguyện ý, nhưng khi nghĩ tới xưa nay Diệp Khai luôn có ánh mắt nhìn xa, cho nên chỉ đành đáp ứng.
Còn chưa về tới nhà, điện thoại của Diệp Khai chợt vang lên.
- Alo, tôi là Diệp Khai!
Diệp Khai tiếp điện thoại, thuận miệng nói.
- Chào cậu, tôi là Tưởng Hiển Thông!
Trong điện thoại truyền ra một thanh âm trầm ổn, nghe thật hữu lực.
Tưởng Hiển Thông? Bộ trưởng Bộ an ninh quốc gia Tưởng Hiển Thông?
Diệp Khai hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, ngay trong thời điểm này đột nhiên nhận được điện thoại của Tưởng Hiển Thông, nhưng hắn không hề biểu lộ ra chút kinh ngạc nào:
- Chào Tưởng bộ trưởng, sao ngài đột nhiên gọi điện thoại cho tôi?
- Còn không phải vì sự tình vừa rồi, thủ hạ của tôi nói gặp phải cậu.
Tưởng Hiển Thông nói ra:
- Vì tránh hiểu lầm, tôi phải tự mình gọi điện thoại nói chuyện với cậu cho thỏa đáng.
- Tưởng bộ trưởng thật quá khách khí, tôi chỉ lo lắng có người giả mạo chiêu bài của ngài ra ngoài làm việc mà thôi, không phải có ý tứ muốn can thiệp chuyện phá án của các vị…
Diệp Khai biểu lộ thái độ thật minh xác.
Phải biết rằng người ta chính là bộ trưởng Bộ an ninh quốc gia, quyền cao chức trọng, nếu bàn về quyền lực thực tế đã xem như thật kinh người, hắn cũng không muốn bởi vì chuyện xảy ra tối nay mà khiến cho Tưởng Hiển Thông cho rằng Diệp Khai hắn muốn nhúng tay vào công tác của người ta, nói như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kỳ tệ hại.
Dù sao trên người Diệp Khai còn mang thân phận phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương, là vị trí khá gây sự chú ý của ánh mắt người khác, nếu như hắn lợi dụng thân phận này nhúng tay vào công việc của Bộ an ninh, Tưởng Hiển Thông cũng không thể ngăn cản, chỉ sẽ hướng cao tầng phản ánh vấn đề này.
Bởi vậy song phương đều tự có chỗ cố kỵ, không ai muốn làm gì quá mức.
Đối với loại tình huống này, Diệp Kiến Hoan đã nhìn thấy thật quen thuộc, Diệp Khai đều có thể tùy ý gặp mặt nói chuyện với những đại nhân vật như Sở lão gia tử hoặc Phương lão gia tử, cùng những vị ủy viên thường vụ Cục chính trị trung ương tùy tiện tán gẫu, cùng ủy viên Cục chính trị trung ương trò chuyện ăn cơm như những người bạn bình thường, hiện tại lại nói chuyện điện thoại với bộ trưởng Bộ an ninh Tưởng Hiển Thông như người quen cũ cũng chẳng phải là chuyện gì đại sự.
- Diệp Khai, nếu như cậu có thời gian, hay là cùng với đại ca của cậu đến chỗ của tôi một chút, thuận tiện cùng nhau bàn chút chuyện!
Tưởng Hiển Thông nói trong điện thoại.
- Được, tôi đi tới đâu?
Diệp Khai đáp ứng.
Người của Bộ an ninh xưa nay luôn xuất quỷ nhập thần, địa điểm đóng quân của bọn họ ngoại trừ tổng bộ cùng phân bộ, một ít nơi trú đóng cũng sẽ tùy tiện thay đổi, chính là vì không muốn làm cho người chú ý tới, kiểu gặp gỡ tạm thời thế này bình thường chỉ đột nhiên chọn lựa, sẽ không làm bại lộ tình huống của chính mình.
- Đi tới câu lạc bộ Đế Hào của cậu đi, ở đó dễ dàng, cũng khá yên tâm…
Tưởng Hiển Thông rất nhanh định ra địa điểm gặp mặt.
- Được, chúng ta sẽ đi qua, một chút nữa sẽ đến!
Diệp Khai hồi đáp.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Khai nói với Cam Tĩnh:
- Quay đầu, đi Đế Hào!
- Tại sao lại đi Đế Hào vậy?
Diệp Kiến Hoan nghe nói có một chút tò mò hỏi:
- Nhưng vậy cũng tốt, vừa rồi còn chưa uống được vài ly thì đã xảy ra chuyện, đi Đế Hào vừa lúc uống một chút.
- Ah, lão Tưởng đây rõ ràng muốn dính quang của tôi nha…
Diệp Khai bỗng nhiên vỗ đùi nói.
Tình huống của Đế Hào như thế nào, người khác không biết rõ ràng, Tưởng Hiển Thông làm sao lại không biết?
Đi tới chỗ sản nghiệp của Diệp Khai bàn chuyện, Diệp Khai chẳng lẽ còn đòi tiền của hắn? Không nghĩ tới vị Tưởng bộ trưởng kia tâm tư còn lung lay như thế, ngay cả kinh phí cũng muốn tiết kiệm đâu!
- Vậy chú có thể đem Đế Hào bán đi thôi!
Diệp Kiến Hoan vừa cười vừa nói, hắn ngửa trên ghế thật thoải mái thả lỏng thân thể, khoái hoạt hưởng thụ.
Diệp Khai đương nhiên là sẽ không bán đi Đế Hào, trên thực tế cho dù người khác có biết Đế Hào là sản nghiệp của hắn, vậy cũng không có gì quan hệ, dù sao theo trên ý nghĩa pháp luật mà nói hiện tại Đế Hào cũng không có quan hệ gì với hắn, chỉ là một câu lạc bộ do nhóm người Lê Đại kinh doanh mà thôi.
Xe rất nhanh đã chạy tới câu lạc bộ Đế Hào, người gác cửa nhìn thấy xe của nhị thiếu gia đã đến, lập tức dùng bộ đàm thông tri người bên trong, kết quả có vài người chạy ra đón chào.
- Đại thiếu, nhị thiếu gia đêm nay đều tới, thật đúng lúc, bên này có một buổi hoạt động, người phương tây bên trong không ít, thật náo nhiệt!
Lê Đại tự mình đi ra cười đón Diệp Khai cùng Diệp Kiến Hoan đi vào câu lạc bộ.
- Vậy sao? Là hoạt động tính chất gì?
Diệp Khai cùng Diệp Kiến Hoan đương nhiên là không khách khí, bởi vì có Lê thúc nên tình huống của bọn họ xen lẫn giữa huynh đệ cùng lão bản nhân viên, xem như là một loại quan hệ khá đặc thù.
- Hoạt động ngoại sự, do người của đại sứ quán Nam Hàn chủ sự, người tham gia khá phức tạp, các quốc gia đều có, xem như một hoạt động trao đổi của giới kinh doanh, vì hoạt động này mà bảo an của chúng ta phải tăng cao hơn hai cấp bậc!
Lê Đại giải thích.
- Trước tiên lấy một phòng, Tưởng Hiển Thông sẽ tới!
Diệp Khai nói với Lê Đại.
- Dạ!
Lê Đại lên tiếng, sau đó lại nói ra:
- Nhị thiếu gia, Tưởng Hiển Thông đã tới rồi, hắn đang ở bên trong!
- Ah? Vị bộ trưởng kia làm việc đúng là có kết cấu, không thể khinh thường ah!
Diệp Khai nghe được thoáng sửng sốt.
Tưởng Hiển Thông nếu không có nguyên nhân sẽ không tham gia loại tụ hội này, dù sao thân phận của hắn thật mẫn cảm, chỉ có thể nói rõ đêm nay xác thực sẽ có chuyện phát sinh, mà Tưởng Hiển Thông muốn tới đây gặp mặt Diệp Khai hẳn còn có nội tình khác.
Nhưng bất kể như thế nào, nơi này chung quy là sân nhà của Diệp Khai, hắn cũng không cần gì phải sợ, vì vậy cùng Diệp Kiến Hoan đi vào một gian phòng, ngồi vào bàn uống rượu tán gẫu, chờ Tưởng Hiển Thông xuất hiện.
- Nhị thiếu gia, nơi này thật tốt!
Cam Tĩnh đi vào, có chút cảm khái nói.
Lý Hải trừng mắt liếc hắn, hiển nhiên đối với loại tư tưởng này của hắn có chút không được hài lòng.
Cam Tĩnh nhìn thấy lập tức gượng cười, hiển nhiên là cảm thấy ngại ngùng.
- Không có chuyện gì, đây là địa bàn của người trong nhà thôi!
Diệp Khai mỉm cười khoát tay nói:
- Mấy huynh đệ nếu đến thủ đô rỗi rảnh thì tới đây tiêu phí, đưa vào trương mục của tôi là được, thân phận của các anh đều có đăng ký tại nơi này, rất thuận tiện!
Đối với thủ hạ của mình Diệp Khai vẫn luôn thật chiếu cố, vấn đề vui chơi giải trí luôn phi thường rộng rãi, mặc dù là nơi tiêu phí đỉnh cấp như câu lạc bộ Đế Hào, đối với họ luôn hoàn toàn mở ra, đây là vì muốn tránh né tiền tài của họ bị mỹ nữ nơi khác ăn mòn mất hết.
Ít nhất ở trong địa bàn của mình không cần lo lắng về phương diện này, hơn nữa Diệp Khai cũng có thể hiểu rõ được tình huống động thái của thủ hạ mình.
- Làm thuộc hạ của chú thật tốt…
Diệp Kiến Hoan có chút cảm khái nói.
Diệp Khai cười nói:
- Lão đại, tôi với anh không giống nhau, chỉ tính chuyện ám sát đã gặp phải nhiều lần, những anh em đi theo tôi đều phải mạo hiểm tính mạng với tôi, tuy đều do công tác nhưng không thể khiến mọi người không công bị liên lụy, hơn nữa nhà chúng ta cũng không kém chút số tiền này, cần gì so đo như vậy đây?
Diệp Kiến Hoan gật nhẹ đầu, thừa nhận lời Diệp Khai nói không sai.
Thủ hạ của Diệp đại thiếu nhiều lắm chỉ hỗ trợ đánh nhau mà thôi, chuyện cao cấp hơn lại làm không được, đương nhiên sẽ không được đãi ngộ cao như vậy.
Mọi người trò chuyện được một lát, uống hai ly rượu, chợt nghe Lê Đại thông báo bộ trưởng Tưởng Hiển Thông đã tới.
- Chúng ta phải nghênh đón khách một chút!
Diệp Khai đứng lên nói.
Diệp Kiến Hoan cũng đứng lên, đi theo Diệp Khai ra khỏi phòng đứng cuối hành lang chờ người.
Thang máy mở ra, bộ trưởng Tưởng Hiển Thông xuất hiện, bên người đi theo năm sáu người trẻ tuổi áo đen, nguyên một nhóm người tinh thần sáng lạn, nhìn ra được đều là hảo thủ.
Nhưng sau lưng Tưởng Hiển Thông lại xuất hiện một nhân vật khiến Diệp Khai cùng Diệp Kiến Hoan đều cảm thấy ngoài ý muốn.
Tương Hữu Nho đi theo sau lưng Tưởng Hiển Thông, sắc mặt vẫn tái nhợt, hiển nhiên là bị kinh hãi không nhỏ, lúc này ánh mắt vẫn không ngừng tán loạn.
Thật sự có chút ngoài ý muốn!
Diệp Khai cùng Diệp Kiến Hoan liếc nhìn nhau, cảm thấy biểu hiện đêm nay của Tưởng Hiển Thông quả thật có chút thất thường, có cổ quái!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui