Quan Môn


- Xin chào Bộ trưởng Tương…
Diệp Khai nghênh đón lên, bắt tay Tương Hiền Thông cười nói.
Hắn không phải là lần đầu tiên gặp Tương Hiển Thông, trước kia hai người cũng đã từng hợp tác trong trình độ nhất định, bởi vậy cũng không tính là lạ lãm. Chỉ là Diệp Khai vẫn còn chút hiếu kỳ về mục đích hôm nay Tương Hiển Thông đến tìm hắn.
- Phó Cục trưởng Diệp, xin chào… muộn như thế, đúng là quấy rầy rồi.
Tương Hiển Thông cũng bắt tay Diệp Khai, biểu thị vẻ áy náy của mình.
- Bộ trưởng Tương khách khí rồi, đây chính là anh trai Diệp Kiến Hoan của tôi.
Diệp Khai giới thiệu Diệp Kiến Hoan với Tương Hiển Thông.
- À, Tổng giám đốc Diệp, cậu cả Diệp gia, quả nhiên là tuấn tú lịch sự, trước kia từng gặp cậu một lần ở hôn lễ của cậy, về sau thì đúng là không có cơ hội gặp mặt.
Tương Hiển Thông nhìn Diệp Kiến Hoan, vừa cười vừa nói.
Trên thực tế, đối với bọn hắn mà nói, muốn tìm hiểu tình huống của một nhà hay một đảng phái là chuyện rất đơn gian, nhưng mà chuyện gì thì cũng luôn có ngoại lệ. Nói ví dụ như những thành viên của gia tộc đỉnh cấp như thế, thông tin cá nhân của bọn họ được giữ bí mật vô cùng nghiêm khắc, người bình thường sẽ không thể nào biết được.
Trừ phi là đối phương gần đây quá nổi bật, không muốn ẩn nhẫn mới làm cho mọi người đều biết được.
Người như Diệp Kiến Hoan, chẳng những quá làm ao, nhưng lại lăn lộn bên trong giới giải trí, mức độ thu hút quả thật là rất cao, cơ hồ mọi người ở thủ đô đều biết rõ.
Nhưng mà cũng chính vì thế, mọi người ai ai cũng biết hắn vô tình tham gia quan trường, cho nên phiền toái của Diệp Kiến Hoan lại thành ít nhất, bay tới bay lui thiên nam địa bắc cũng chẳng gặp phải chuyện gì.
Ngược lại người như Diệp Khai cho dù gần đây tương đối ẩn nhẫn, không quá nổi bật, cũng không quá làm cao, tuy rằng số người biết đến cũng ít, nhưng những chuyện thị phi gắn liền lại vô cùng nhiều. Đơn giản chính là thế lực đủ mọi phía đều tràn đầy cảnh giác đối với hắn, có đối thủ làm thế nào cũng không thể xử lý được này, nhất định phải tiêu diệt hắn mới xong hết mọi chuyện được.
- Bộ trưởng Tương khách khí rồi, tôi kính trọng ngài đã lâu.
Diệp Kiến Hoan đáp lại.
Mọi người chào hỏi nhau xong, ngồi lại ngay trong phòng.
Cảnh vệ song phương đều lui ra gian bên ngoài nghỉ ngơi, uống rượu, chỉ để lại bốn người Diệp Khai, Diệp Kiến Hoan , Tương Hiển Thông cùng Tụng Hữu Nho ngồi bên trong.
- Đây là công tử nhà Phó Chủ tịch thành phố Tung Minh Thanh, Tụng Hữu Nho.
Tương Hiển Thông giới thiệu Tương Hiển Thông cho Diệp Khai, đồng thời còn bổ sung thêm một câu:
- Tiểu Tụng còn có một thân phận khác, chính là nhân viên ngoại vi của Quốc An.
- Hả?
Diệp Khai nhướng mi, nhìn như thể có chút ngoài ý muốn.
Nói như thế, công tác ở An ninh Quốc gia cũng còn nguy hiểm hơn cả cảnh sát cùng quân đội. Bởi vì một số tính chất đặc thù trong công tác của bọn họ, thường xuyên phải tiếp xúc với những nơi tương đối nguy hiểm, cho nên đối với chuyện Tụng Hữu Nho gia nhập tổ chức An ninh Quốc gia, Diệp Khai vẫn cảm thấy có chút giật mình.
Dù sao, hiện tại Tung Minh Thanh là lãnh đạo cấp phó bộ rồi lại để cho con mình làm những chuyện nguy hiểm như thế, dường như làm cho người khác khó mà hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Đoán chừng bên phía Tương Hiển Thông cũng không dễ nói chuyện cho lắm.
- Nếu thế, chuyện đêm nay…
Diệp Khai liếc nhìn Tụng Hữu Nho, lại hỏi.
Nếu Tụng Hữu Nho là người của An ninh Quốc gia, như thế chuyện đêm nay đúng là không tầm thường rồi.
- Cô gái đã chết kia chính là đặc công làm thuê cho tổ chức tình báo nước ngoài, chuyện ngày hôm nay cũng không đơn giản như thế…
Tương Hiển Thông nói:
- Người của chúng tôi muốn đi bắt một nhân vật lớn, không nghĩ tới đối phương giảo hoạt, mà người liên lạc bên này cũng chạy mất rồi, để lại một phiền phức lớn cho người của chúng tôi.
- Hắc…
Diệp Khai nhìn Tương Hiển Thông, lại nhìn sang Tụng Hữu Nho một chút, cảm thấy hai vị này đêm nay đúng là bị sao quả tạ chiếu vào, chuyện xui xẻo như thế mà cũng gặp được.
- Nếu đã như thế, bên đó đã thụ lý rồi, còn có vấn đề gì nữa sao?
Diệp Kiến Hoan nghe xong, lại hỏi.
Với lực lượng của An ninh Quốc gia mà muốn khống chế việc này, không để nó ngâm quá lâu thì cũng chẳng phải là cố sức, làm gì đáng để Tương Hiển Thông phải hoảng hốt như thế định ngày hẹn gặp Diệp Khai?
- Không phải đơn giản như thế…
Tương Hiển Thông lắc đầu nói;
- Đối phương nhất định sẽ lợi dụng sự kiện lần này để tung ra những tin đồn ác ý, gây thương tổn cho chúng tôi. Cho nên lúc xử lý chuyện này, thật sự rất phiền toái.
Diệp Khai nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Đối với đối phương mà nói, muốn khuếch tán việc này cũng chẳng phải là việc khó khăn gì.,
Đối với Tương Hiển Thông mà nói, áp chuyện này xuống cũng chẳng phải là việc khó khăn gì.
Nhưng vấn đề mấu chốt nhất là bên trong chuyện này lại có liên quan tới hai người quan trọng, có căn cứ chính xác, chính là Diệp Khai cùng Diệp Kiến Hoan. Với thực lực của hai người họ, Tương Hiển Thông cũng không thể nào chèn ép xuống được.
Cho nên, cũng chỉ có thể là tự mình giải thích, thuyết phục hai người mới có thể để cho bọn họ chủ động bảo trì trầm mặc.
- Ý của Bộ trưởng Tưởng chúng tôi hiểu, đối với chuyện đêm nay, chúng tôi không biết cái gì hết.
Diệp Khai nói:
- Lúc tối chúng tôi uống rất nhiều rượu, không đi ra ngoài, cũng không biết rõ chuyện gì xảy ra cả, cho nên có người nào tới hỏi, chúng tôi cũng chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi.
- Đa tạ Diệp Phó Cục trưởng đã hiểu.
Tương Hiển Thông gật đầu khen ngợi nói.
- Cũng là vì công tác mà thôi,
Diệp Khai khoát tay nói.
Kỳ thật Diệp Khai cũng chẳng có gì cố kỵ về việc này, với thân phận của hắn thật đúng là không có người nào dám tra trên đầu hắn. Cho dù là có tới hỏi, Diệp Khai trả lời cũng không có ai dám nghi vấn, đó chính là lực lượng cường đại của đám quan chức.
Đương nhiên, nếu như hắn nói Tụng Hữu Nho phạm phải chuyện gì, thì đó cũng chính là bằng chứng vô cùng mạnh mẽ, ít nhất coi như Tụng Hữu Nho gặp phải bi kịch rồi. Cũng không có ai dám nghi ngờ Diệp Khai cả.
Không ai dám khinh thị thân phận hiện tại của Diệp Khai, không dám bỏ qua sức ảnh hưởng trong ngôn luận của hắn.
Tương Hiển Thông dẫn Tụng hữu Nho tới gặp Diệp Khai, đơn giản chính là vì chuyện này. Dù sao Tụng Hữu Nho cũng là thủ hạ của hắn, hắn cũng không có khả năng để cho Tụng Hữu Nho chịu tiếng xấu thay người khác.
- Còn có một việc, hi vọng Diệp Phó Cục trưởng hỗ trợ.
Tương Hiển Thông còn nói thêm.
Có việc muốn nhờ? Khó trách muốn đích thân tới nhà bái phỏng.
Diệp Khai gật đầu nói:
- Tương Bộ trưởng khách khí, chúng ta trước kia cũng từng hợp tác, nếu như có thể giúp ông được chuyện gì, xin đừng ngại, cứ nói. Nhưng mà ngày mai tôi sẽ phải trở lại tỉnh Hà Đông, hi vọng sẽ không bị trễ nải hành trình.
- Chắc là không đâu.
Tương Hiển Thông nhìn Diệp Khai, liền tươi cười nói:
- Cũng đã là nửa đêm rồi, vốn là định để cho tiểu Tụng đi làm, nhưng mà đêm nay hắn hiển nhiên cũng bị kinh hãi, trong khoảng thời gian ngắn chắc khó mà ổn định tinh thần lại được. Cho nên đành phải xin nhờ Diệp Phó Cục trưởng giúp việc này.
- Hả?
Diệp Khai liếc nhìn Tụng Hữu Nho, không nghĩ tới anh chàng thanh niên lại môi tanh khẩu bạch đấy, dường như không có ưu thế gì, thế nhưng nghe theo ý tứ của Tương Hiển Thông, hắn rõ ràng rất được coi trọng trong tổ chức An ninh Quốc gia đó, đúng là có chút kỳ quái.
- Chính là có chuyện như vậy… đối với phó Cục trưởng Diệp mà nói thật ra cũng không tính là chuyện quá khó khăn…
Tương Hiển Thông liền ghé vào tai Diệp Khai, nói khẽ mấy câu với hắn.
- Loại chuyện này à…
Diệp Khai nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ khó xử:
- Lẽ ra không phải là việc khó gì, chỉ là nếu để vị hôn thê của tôi biết được, không chừng lại tạo thành thị phi một phen.
- Chắc là cũng sẽ không trùng hợp như thế chứ, lại bị Sở đại tiểu thư biết được.
Tương Hiển Thông nghe xong liền cười nói:
- Nếu thật sự là bị cô ấy biết, tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn mà? Nếu không phải thật sự không còn người nào thích hợp để lựa chọn, tôi cũng không dám nhờ tới Phó Cục trưởng Diệp thân chinh ra tay.
- Bộ trưởng Tương, ông cũng khách khí quá, nếu đã như thế, tôi đây cũng đành đáp ứng. Hi vong sẽ không làm hổng chuyện của ông.
Diệp Khai do dự một chút, liền gật đầu, nhận lời yêu cầu của hắn.
- Thế thì quá tốt rồi, tư liệu ở đây, anh xem một chút xem.
Tương Hiển Thông thấy Diệp Khai đồng ý, liền cười đưa hồ sơ ra cho hắn.
Diệp Khai nhìn vào hồ sợ, nhắm mắt lại suy nghĩ một chốc, sau đó lại mang trả lại cho Tương Hiển Thông, nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đã nhỡ kỹ.
Tương Hiển Thông móc một vật to chừng hạt gạo từ trong ví tiền ra đưa hoc Diệp Khai, nói với hắn:
- Tính dính của vật này rất mạnh, tìm cơ hội dán thẳng lên người của đối phương là được rồi.
- Dán lên thịt?
Diệp Khai cầm lấy vật đó, đặt trước mặt cẩn thận nghiên cứu, sau đó hỏi lại.
- Dán trên thịt thì hiệu quả tốt nhất, nếu không dùng dung môi, thì cho dù ngâm mình trong bồn tắm cũng không thể rơi ra được.
Tương Hiển Thông gật đầu nói.
Diệp Khai gật đầu, thứ này hắn là thiết bị truy tìm gì đó, chỉ là bên ngoài được bộc bởi một lớp màng mỏng, có thể làm cho nó dán thật chặt trên bất kỳ vật thể gì.
- Sao thứ này lại không dính trên tay tôi?
Diệp Khai bỗng nhiên nghĩ tới vấn đề này.
- Hiệu quả dính đã được giới hạn, chỉ đủ để cho anh đặt trên người của đối phương thôi. Anh không cần lo lắng.
Tương Hiển Thông giải thích nói.
Diệp Khai cảm thấy khá hứng thú đối với vật này, lại hỏi mấy câu, lúc này mới dừng lại.
- Nếu như không có vấn đề gì, tôi đây đi ra trước đã, sống ở chỗ này quá lâu sẽ làm cho người ta nghi ngờ.
Tương Hiển Thông thấy Diệp Khai đã không còn nghi vấn gì nữa, liền nói với hắn.
- Được.
Diệp Khai gật đầu nói.
Cuối cùng, hai người tiến Tương Hiển Thông tới cửa ra vào, bắt tay nhau chào tạm biệt.
Đợi đến lúc tiễn hai người đó xong, Diệp Kiến Hoan mới hỏi Diệp Khai :
- Lão Tương lại để em làm chuyện gì nguy hiểm à? Chuyện của An ninh Quốc gia bọn họ, đừng có dính vào thì hơn, một khi dính vào thì sẽ rất khó mà thoát ra.
- Cũng không phải là chuyện gì phức tạp cho lắm, thật ra cũng chỉ là tiện tay mà thôi…
Diệp Khai đáp lại:
- Nếu như là chuyện phiền phức quá thì em cũng sẽ không đồng ý, dù sao ngày mai em còn có nguyên một ngày đã lên lịch sẵn cần phải hoàn thành, không thể chậm trễ được.
Công tác bên phía thành phố Đông Sơn kia hiện tại còn đang treo lại đó. Với tư cách là Bí thư thị ủy, quyền Chủ tịch thành phố Đông Sơn, áp lực trên vai Diệp Khai vẫn thật lớn, hắn không thể nào ở lại thủ đô quá lâu.
- Chú biết là tốt rồi…
Diệp Kiến Hoan nhẹ gật đầu, sau đó lại thấy hứng thú mà hỏi thăm:
- Nhưng mà hắn rốt cuộc là nhờ chú làm việc gì đấy? Có thể nói với tôi nghe không?
- Đây chính là cơ mật quốc gia mà, anh nhất định muốn biết không?
Diệp Khai mỉm cười nhìn Diệp Kiến Hoan nói.
- Có thể nói thì nói, chú xem mà liệu.
Diệp Kiến Hoan nghe hắn nói như thế, cũng bắt đầu có chút đắn đo, do dự.
- Thật ra cũng đơn giản, chỉ là đi vào bên trong nhảy một điệu, sau đó kiểm tra vòng ba của một mỹ nữ mà thôi.
Diệp Khai cười nói với Diệp Kiến Hoan.
- À?
Diệp Kiến Hoan nghe xong, lập tức thấy ngạc nhiên, trong lòng tự nhủ còn có chuyện tốt như thế sao?
- Đây chính là cơ mật quốc gia a, ngươi nhất định phải biết rõ
- Có thể nói thì nói, ngươi xem đó mà làm.
Diệp Kiến Hoan nghe hắn vừa nói như vậy, lập tức cũng có một ít đắn đo bất định.
- Kỳ thật cũng đơn giản, chính là trong khi khiêu vũ, kiễm tra người mx nữ khác mà thôi.
Diệp Khai cười đối với Diệp Kiến Hoan nói ra.
- À?
Diệp Kiến Hoan nghe xong, lập tức ngạc nhiên, trong lòng tự nhủ còn có loại chuyện tốt này a.
Thời điểm Diệp Khai xuất hiện ở trong đại sảnh, đã là sau nửa giờ rồi.
Hắn bỏ ra một chút thời gian, sửa soạn lại cho chính mình, tắm rửa một cái, tẩy đi mùi rượu, thay đổi một cái áo sơ mi và một cái quần tây, đi một cái giầy da, lại đem đầu tóc tạo hình lại, lúc này mới đi vào tiệc tối ở đại sứ quán Hàn Quốc.
Cửa ra vào của câu lạc bộ là có nhân viên phụ trách công việc bảo vệ an toàn, nhưng khi tiến vào trong, liền thấ nhân viên cảnh vệ của đối phương.
Người bình thường thì không có khả năng thông qua cảnh vệ bên trong đấy, nhưng mà Diệp Khai bất đồng, hắn là lão bản của câu lạc bộ Đế Hào, tự nhiên có những con đường khác.
Bởi vậy hắn đi đến chỗ Lê Đại, lại để cho Lê Đại mở một lối đi bí mật cho hắn, trực tiếp vào đến chỗ nhà vệ sinh phụ cận đại sảnh, xuất hiện ở trong một cái phòng nhỏ.
Nghe thanh âm ầm ĩ ở bên ngoài, còn có tiếng nước chảy ào ào, Diệp Khai rất cẩn thận đẩy của ra, ra bên ngoài nhìn thoáng qua, phát hiện đối phương sau khi rửa tay, đi ra ngoài, lúc này mới cẩn thận đi tới, đến trước bồn rửa tay để rửa, sau đó hong khô một chút, giữ ở trạng thái nửa ướt át, lúc này mới đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Diệp Khai đem hai tay nhẹ nhàng run rẩy, từ trước mặt một gã nhân viên công tác của Hàn Quốc ngang nhiên đi qua.
Đối phương nhìn nhìn Diệp Khai, không có biểu lộ đặc biệt gì.
- Cảm giác cũng không tệ lắm, cách thiết kế này của Lê Đại tương đối hữu hiệu.
Diệp Khai âm thầm gật đầu, trong nội tâm đối với công việc của Lê Đại tương đối hài lòng.
Trên thực tế, làm một chỗ ăn chơi, câu lạc bộ Đế Hào có thể làm được điểm này, đã là một nơi Tiêu Kim Quật số một số hai trong kinh thành rồi, như vậy vì an toàn cùng với phương diện giám thị, nên có một chút giám sát và theo dõi đơn giản một chút cũng là vô cùng trọng yếu.
Bởi vậy lúc trước đó ngừng kinh doanh để lắp đặt thiết bị, Lê Đại đã sắ đặt rất nhiều cơ quan hữu dụng vào trong đó, để chính mình chẳng những có thể theo dõi tình huống của mỗi phòng, đồng thời còn có thể thuận tiện khiến cho người của mình xuất hiện ở những nơi trọng yếu trong câu lạc bộ.
Vì thiết kế như vậy, lúc trước đã tốn không ít tiền của Diệp Khai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui