Quan Môn


- Đáng chết, bọn họ thật sự tiến vào!
Lý Hiền Xu vẫn luôn ở đối diện một mực chú ý tình huống bên này, nhìn thấy được tràng cảnh kia lập tức có chút vô lực vỗ vào vách tường oán hận nói.
Bất luận kết quả như thế nào chỉ cần hai người kia ở trong phòng đủ một đêm thì xem như Lý Hiền Xu đã thua, sự thua bại khiến cho người thừa kế của Quang Sơn Lý thị gia tộc Nam Hàn cảm thấy phi thường uể oải.
- Hiền Xu tiểu thư, nên thông suốt một chút, tái ông mất ngựa làm sao biết không phải là phúc?
Đại sứ Thôi Minh Viễn trải qua thoáng khiếp sợ ngắn ngủi, lập tức liền hồi phục lại, hắn chợt phát hiện đây chính là việc tốt.
Lý Hiền Xu xác thực là thua đánh cuộc, nhưng bị bại bởi Diệp Khai cũng không phải là chuyện gì mất mặt, nếu như Lý Hiền Xu chịu cúi người kéo được đầu tuyến này của Diệp gia, đối với việc phát triển của Lý thị gia tộc có lợi thật lớn.
Ít nhất là có lợi với chính bản thân Lý Hiền Xu.
Nói thật lòng, thân là một trong những người thừa kế của Lý thị gia tộc, địa vị của Lý Hiền Xu ở trong gia tộc cũng không được xem là rất cao, trái lại người ngấp nghé sắc đẹp cùng quyền thừa kế của nàng thật sự không ít, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Lý Hiền Xu muốn đi qua đại lục tìm đường phát triển, nàng hi vọng thông qua việc làm cường đại bản thân chống cự áp lực đến từ bên trong gia tộc.
Tuy hiện tại nàng còn chưa bị cưỡng ép gả ra ngoài, nhưng gia tộc đã bắt đầu thảo luận việc hôn nhân cho nàng, chỉ bất quá hiện tại người có hứng thú với nàng thật quá nhiều, có vài cỗ thế lực, thậm chí còn có cả một ít công tử thế gia bên Nhật Bản, cho nên trong khoảng thời gian ngắn gia tộc còn chưa làm ra được quyết định.
Đổi một câu nói, gia tộc còn đang treo giá mà thôi.
Đại sứ Thôi Minh Viễn đối với việc tranh quyền đoạt lợi bên trong Lý thị gia tộc đã nhìn thấy rõ tinh tường, đối với Lý Hiền Xu cũng giống như đối đãi con cháu của mình, hắn không hi vọng nàng biến thành vật hi sinh chính trị cho gia tộc, bởi vậy luôn thật chiếu cố cho nàng, thậm chí cũng hi vọng nàng đâm rễ bên đại lục này, tránh khỏi ngày sau quay về gia tộc lại chết không minh bạch.
Phải biết rằng bên trong Quang Sơn Lý thị gia tộc của Nam Hàn, bởi vì tranh giành lợi ích mà bị chết bất đắc kỳ tử cũng không chỉ là một hai người.
Lần này tuy Lý Hiền Xu thua bởi Diệp Khai, thậm chí còn phải đền vào thân thể, thế nhưng đối với nàng mà nói cũng chưa hẳn không phải là cơ hội mở ra thêm một cánh cửa, ít nhất người của Lý thị gia tộc sẽ không dám bức bách nàng.
Bởi vì nghe nói Diệp Khai đối với những nữ nhân của hắn phi thường chiếu cố, tuyệt đối sẽ không làm cho các nàng có hại chịu thiệt.
- Tôi không sao, chỉ không thích loại cảm giác bị người đùa bỡn!
Lý Hiền Xu đã hồi phục lại, nàng là cô gái có tâm chí kiên định, lúc này vừa hiểu ra cũng biết mình trúng kế của Diệp Khai, nhưng nàng cũng thật nhanh liền cân nhắc hậu quả.
Có lẽ lời nói của đại sứ Thôi Minh Viễn là chính xác, ít nhất nhìn Diệp Khai không tới mức làm cho người chán ghét.
Hơn nữa hắn cũng không khả năng mưu đoạt gia tộc của nàng, thậm chí còn có thể ra tay trợ giúp nàng, đạt được phần mà nàng nên có được.
Nghĩ tới đây, Lý Hiền Xu cảm thấy nội tâm cân bằng trở lại.
Bên trong phòng khách bày biện một bộ sô pha bằng da thật, giá trị khoảng hơn hai trăm ngàn, tuy bề ngoài nhìn không ra điều gì, nhưng khi ngồi lên sẽ cảm giác phi thường thoải mái.
Hiện tại Diệp Khai đang nằm trên sô pha, mở ti vi xem tiết mục, vừa gọi điện thoại cho Sở Tĩnh Huyên.
- Nghe nói anh đang ôm tiểu mỹ nhân, khoái hoạt cực kỳ, sao lại có thời gian gọi điện thoại cho em?
Trong thanh âm Sở đại tiểu thư tràn đầy vẻ đố kỵ, cách mấy ngàn dặm cũng có thể nghe ra.
Rất hiển nhiên đã sớm có người đem việc Diệp Khai câu dẫn Nam Cung Vân ở câu lạc bộ Đế Hào truyền tới trong tai nàng.
Tuy Diệp Khai đã sớm biết trước kết quả này, nhưng khi chuyện thực sự xảy ra vẫn cảm thấy nảy sinh sát ý đối với tên nhiều chuyện mách lẻo kia, không ngờ còn dám đi thọc mạch chuyện riêng của lão tử, thật sự là chán sống!
Loại tiểu nhân thích nói xấu người khác như vậy nên bị chà đạp cho chết mới đúng!
- Em tin sao?
Diệp Khai hỏi ngược lại.
- …
Sở Tĩnh Huyên thật lâu không nói chuyện, bất đắc dĩ trả lời một câu:
- Em có tin hay không còn trọng yếu hay sao? Quan trọng nhất là anh thật sự quá trêu hoa ghẹo nguyệt, các cô gái cho dù biết rõ đây là lao đầu vào lửa cũng muốn bổ nhào vào trong ngực anh, một mình em làm sao ngăn được?
Nghe Sở Tĩnh Huyên nói như vậy, Diệp Khai liền cảm thấy thật có lỗi với nàng.
Nghiêm khắc mà nói nam nhân ở trong phương diện này xác thực chiếm cứ địa vị ưu thế, nữ nhân so sánh mà nói thì chịu thiệt thòi hơn rất nhiều.
Nam nhân một chân đạp mấy thuyền được xem là phong lưu, mà nữ nhân một chân đạp mấy thuyền thì lại bị gọi là dâm tiện.
Nói tóm lại, chủ lưu trong xã hội này vẫn là nam nhân đứng trước, từ điểm này liền có thể thấy được.
- Thật có lỗi, anh nghĩ anh nên xấu xí một chút tốt hơn, chuyện này cũng nên oán cha mẹ anh thôi!
Diệp Khai thật thành khẩn tỏ lòng áy náy của mình.
- Được rồi được rồi, lời này nếu để cho cha mẹ nghe được còn không cầm gậy quất anh sao!
Sở Tĩnh Huyên nghe xong lập tức nở nụ cười.
Trên thực tế Sở đại tiểu thư cũng không phải người nhỏ mọn như vậy, nghe được chút gió thổi cỏ lay thì hoài nghi Diệp Khai đang làm gì xấu xa.
Đối với nàng mà nói nàng đã sớm tinh tường tật xấu của Diệp Khai ở chỗ nào, cũng vô cùng rõ ràng địa vị của mình ra sao, đối với một ít thủ đoạn nhỏ của Diệp Khai nàng vẫn giả vờ như không biết, dù sao thân là con cháu đại chính hào môn, đối với loại chuyện này luôn nhìn rộng mở hơn một ít.
Chỉ là bị người khác báo cho nàng biết hôn phu của nàng ở bên ngoài tán gái, trong nội tâm Sở Tĩnh Huyên đương nhiên là không thoải mái.
- Lần này xác thực không phải loại quan hệ đó đâu…
Diệp Khai giải thích với Sở Tĩnh Huyên:
- Tình huống cụ thể tóm lại là chờ em về rồi nói sau, chuyện này phi thường phức tạp, nàng tên là Nam Cung Vân, là từ bên Châu Âu về, là người thừa kế của một thế gia cổ xưa gì đấy, mục đích trở về đại lục cũng khá phức tạp.
- Ah, rất xinh đẹp sao?
Sở Tĩnh Huyên nghe xong chỉ ah một tiếng, sau đó nhàn nhạt hỏi thăm.
- Ách…nói như thế nào đây, khá hấp dẫn người.
Diệp Khai suy nghĩ một chút đáp:
- Em cũng biết kỳ thật anh vẫn thích nữ nhân đoan trang hơn, nói thí dụ như là em vậy.
- Em không tin đâu!
Sở Tĩnh Huyên nói.
- Quan trọng nhất là…
Diệp Khai thoáng do dự, vẫn thấp giọng nói ra:
- Nàng ưa thích nữ nhân!
- Ah?
Sở Tĩnh Huyên nghe xong lập tức kinh hãi, không nghĩ tới gặp phải tình huống như thế, qua một lúc mới tò mò hỏi:
- Thật sự là vậy sao?
- Anh nghĩ là vậy đó, khi nàng nhìn nam nhân, trong ánh mắt tuy cười nhưng lộ ra lãnh đạm cùng đề phòng, hơn nữa nghe nói chưa từng có nam nhân nào nhấc lên quan hệ được với nàng.
Diệp Khai giải thích:
- Em suy nghĩ thử xem, ở loại địa phương như Châu Âu, nếu như nói nàng là nữ nhân bình thường e rằng đã sớm truyền ra tin đồn gì đấy, thế nhưng ai cũng nói nàng ưa thích nữ nhân, em không cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái sao?
- ….Sao lại có chuyện như vậy, thật sự là kỳ quái nha…
Sở Tĩnh Huyên nghe xong thật sự không biết nên nói gì cho phải, đối với loại vấn đề này mặc dù đang thảo luận với Diệp Khai cũng làm cho nàng có chút xấu hổ.
Theo nàng thoạt nhìn tính cách như vậy hẳn là vặn vẹo, hơn nữa sẽ làm cho người có cảm giác phi thường quái dị.
- Cho nên nàng bày ra thái độ tiếp nhận anh như vậy, anh cảm thấy được phi thường khả nghi!
Diệp Khai nghiêm mặt nói.
- Có khả nghi sao? Chẳng lẽ nàng sẽ bất lợi đối với anh?
Sở Tĩnh Huyên nghe xong lập tức cảm thấy có chút khẩn trương:
- Diệp Khai, anh đừng nên tiếp xúc với nàng nữa, sự kiện ám sát lần trước chỉ mới qua được mấy ngày, anh không biết em luôn lo lắng muốn chết…
- Không phải đâu…
Diệp Khai nghe xong, có chút cảm động cười nói:
- Anh nói là ở chuyện khác thôi, anh hoài nghi nàng muốn tiếp cận Sở đại tiểu thư em, cho nên mới thân cận với anh.
- Tiếp cận em? Anh…
Sở Tĩnh Huyên vừa nghe được có chút không hiểu, nghĩ lại liền xấu hổ mắng:
- Anh chỉ nói bậy, có quan hệ gì tới em chứ!
- Nhất định là nàng nghe nói thanh danh mỹ mạo của Sở đại tiểu thư, sinh lòng ngưỡng mộ, muốn phát triển một đoạn cảm tình hữu nghị, nhưng khổ nỗi không có lý do gì tiếp cận, cho nên mới lấy anh làm đá kê chân, dùng cơ hội này tiếp cận em.
Diệp Khai cầm điện thoại, bắt đầu ăn nói linh tinh bậy bạ:
- Anh càng cân nhắc càng cảm thấy có loại khả năng này, em đừng có mà không tin, anh nghe nói ở nước ngoài loại chuyện này thật nhiều lắm, chẳng lẽ em không nghe nói qua một câu, phòng cháy phòng trộm phòng khuê mật sao? Khuê mật có gì mà phòng chứ, chỉ là thứ phòng này em không biết, có thật nhiều nam nhân luôn cho rằng mình là duy nhất của lão bà mình, kỳ thật lão bà của họ đã sớm bị khuê mật bạn thân của họ lấy đi mất…
- Diệp Khai anh xấu lắm, không thèm nói chuyện với anh!
Sở Tĩnh Huyên thật sự nghe không nổi những lời linh tinh của Diệp Khai, liền cúp điện thoại.
- Ha ha, mấy cô gái vẫn luôn dễ dụ thôi…
Diệp Khai buông điện thoại xuống, sờ sờ cằm, cười tự nhủ.
- Diệp công tử, anh tùy tiện buông lời ong tiếng ve về tôi, có phải là có chút quá đáng hay không?
Bỗng nhiên một thanh âm sâu kín vang lên từ sau lưng dọa Diệp Khai nhảy dựng.
Diệp Khai nhìn lại liền phát hiện Nam Cung Vân vẻ mặt sương lạnh đứng ngay sau sô pha sắc mặt bất thiện trừng mắt nhìn hắn.
Rất hiển nhiên vừa rồi khi hắn gọi điện thoại, Nam Cung Vân đã lặng lẽ đi qua, bằng không nàng sẽ không tức giận như vậy.
Điều này làm cho Diệp Khai có chút xấu hổ, chỉ sợ vừa rồi những lời nói linh tinh bậy bạ của mình đều đã bị Nam Cung Vân nghe được đi?
- Hiểu lầm hiểu lầm, đều chỉ là vui đùa mà thôi, Nam Cung tiểu thư sao lại tưởng thật chứ?
Diệp Khai chỉ đành qua loa cho xong.
- Diệp công tử, chẳng lẽ anh thật sự tin tưởng những lời đồn đãi bên ngoài kia sao?
Nam Cung Vân nhìn Diệp Khai, sắc mặt bỗng nhiên hòa hoãn xuống, quay người đi tới, an vị ngay trên đùi Diệp Khai, ôn nhu hỏi.
Cái gì đây? Đây là tình huống gì vậy a?
Diệp Khai lập tức liền ngây ngẩn cả người, trong lòng tự nhủ đây rốt cục là chuyện gì đang xảy ra? Là bên ngoài đồn đãi Nam Cung Vân sai lầm, hay do vị mỹ nữ tuyệt thế thần bí này kỹ xảo biểu diễn quá cao?
Nhìn mỹ nữ đang ngồi trên đùi mình, Diệp Khai nghĩ thầm, chẳng lẽ vận khí của mình tốt như vậy, đây cũng là một con thiêu thân lao đầu vào lửa sao?
Hiện tại Nam Cung Vân đã cởi bỏ bộ lễ phục dạ hội bên ngoài, chỉ mặc áo ngủ mềm mại rộng rãi, nghiêng người ngồi trên đùi hắn, mái tóc đen nhánh tán lạc trên đầu vai, xõa tung gợn sóng, mơ hồ có thể ngửi được hương thơm cơ thể mê người, loại hương thơm phát ra từ trong cơ thể mỹ nhân.
Xuyên thấu qua lớp áo ngủ mỏng manh, có thể nhìn thấy được dáng người uyển chuyển tuyệt mỹ, thân thể yểu điệu động lòng người, cùng đôi tay trắng muốt lộ bên ngoài, tràn đầy hấp dẫn dụ hoặc, hình ảnh thật sự làm bất kỳ nam nhan nào cũng khó thể kiềm chế, muốn nổi lên dục vọng xâm phạm.
Mặc dù Diệp Khai từng gặp được nhiều trường hợp như vậy, mỹ nữ qua tay thật không ít, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Nam Cung Vân, thực sự cảm giác có chút khẩn trương, tim đập thật nhanh, hô hấp đã có chút cấp tốc, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, bên dưới cũng bị kích thích mãnh liệt nhảy động lên.
Nam Cung Vân mặc áo ngủ chỉ tới ngang đùi, đôi đùi đẹp trắng tuyết cơ hồ hoàn toàn bại lộ trước mặt Diệp Khai, thậm chí còn có thể nhìn thấy có quần lót hoa văn thật tinh tế.
Thậm chí hắn còn cảm nhận được vùng cỏ thơm mềm mại đang ma sát thân thể của hắn, mang cho hắn một loại hưởng thụ khác thường.
Chỉ là biểu lộ của Nam Cung Vân có chút kỳ quái.
Nói như thế nào đây? Vào lúc này nếu có một nữ nhân muốn thông đồng nam nhân, ánh mắt của nàng phải ngập nước long lanh, thân thể cũng phải thật mềm mại, thậm chí có chút địa phương cũng đã ướt át xuân thủy.
Nhưng tuy Nam Cung Vân đang ngồi trên đùi hắn, hai tay cũng ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng vuốt ve hắn, nhưng thân thể vẫn thẳng tắp, tư thế này khiến cho Diệp Khai có loại cảm giác, giống như người đang bị đùa giỡn chính là Diệp nhị thiếu!
Nhất là trong ánh mắt Nam Cung Vân đang không ngừng xoay chuyển, tựa hồ muốn nhìn xem Diệp Khai sẽ có phản ứng thế nào, làm cho hắn mất mặt xấu hổ, thất bại thảm hại.
Mặc dù như thế nhưng mỹ mạo của Nam Cung Vân vẫn tạo cho Diệp Khai cảm giác rung động tâm hồn.
Nhưng cách làm của nữ nhân trước mặt đã bị Diệp Khai hiểu rõ trong nội tâm, đương nhiên hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Một nữ nhân có lai lịch không rõ ràng, tuyệt đối không thể đụng vào, bằng không mà nói hậu quả sẽ phi thường phiền toái.
Nhưng Nam Cung Vân lại bày ra tư thái như muốn hỏi hắn có dám làm hay không, vui đùa kiểu này đã khá lớn.
Qua một hồi lâu, Diệp Khai hít sâu một hơi, cưỡng ép ý niệm mơ hồ trong lòng xuống.
- Cô rốt cục muốn…? Ân…
Diệp Khai nhìn Nam Cung Vân, muốn hỏi thăm nàng một vấn đề nhưng chỉ nói được một nửa thì dừng lại, bởi vì hắn cảm thấy nếu trực tiếp hỏi ra loại chuyện này đúng là có chút ngại ngùng.
- Ý của anh là muốn hỏi, rốt cục tôi thích nam nhân hay là thích nữ nhân sao?
Thanh âm Nam Cung Vân lộ ra chút lạnh lùng nhưng trên mặt vẫn mang theo dáng tươi cười, thoạt nhìn có chút quỷ dị.
- Tôi đột nhiên cảm giác mình giống như gặp nguy hiểm…
Diệp Khai nhìn Nam Cung Vân, cười khổ nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui