Quan Môn


Diệp Khai ngửi được hương vị kia, không khỏi có chút động tâm, hắn biết rõ đây là hương thơm cơ thể của Nam Cung Vân, hương vị thuần khiết mê người, không hề xen lẫn những hương vị khác, đủ nói rõ vị tuyệt sắc mỹ nữ đến từ Châu Âu ở trước mặt rõ ràng vẫn còn nguyên vẹn thân xử nữ.
Bằng không mà nói một khi bên trong nàng từng có đàn ông thăm dò qua, khí chất cả người đã hoàn toàn thay đổi.
Có thú vị! Trong nội tâm Diệp Khai âm thầm đánh giá.
- Nam Cung tiểu thư, vừa rồi cô đã nói không thể cô phụ một buổi tối mỹ hảo đấy…
Diệp Khai làm ra vẻ mặt vô tội nói.
- Tôi có nói qua như vậy…nhưng anh xem hiện tại…
Trong ánh mắt Nam Cung Vân lộ ra tia giảo hoạt.
Diệp Khai quay đầu nhìn lại, liền phát hiện bên ngoài cửa sổ đã lộ ra ánh sáng trắng.
Ặc, chỉ mới hôn một chút mà trời đã sáng?
Diệp Khai chỉ mới thoáng ngây người một chút thì Nam Cung Vân đã rời khỏi vòng tay hắn, đứng ở trung ương phòng khách, gương mặt giống như cười mà không phải cười nhìn Diệp Khai.
Sau đó chỉ thấy nàng run nhẹ hai vai, dây áo ngủ đã tuột xuống vai, lộ ra thân thể hoàn mỹ không tỳ vết.
- Nha…
Diệp Khai có chút trợn mắt há hốc mồm, không biết nàng đang muốn làm gì.
Nam Cung Vân tựa hồ cũng không ngại khỏa thân trước mặt Diệp Khai, chỉ thấy thân thể nàng còn lưu lại một chiếc quần lót thật mỏng manh, dáng người thật hoàn mỹ, làn da trắng tuyết rạng rỡ, hoàn mỹ vô khuyết như tượng nữ thần Hy Lạp cổ đại.
Cuối cùng lại có ý tứ gì đây?
Lúc này Diệp Khai cũng không còn thời gian suy nghĩ, lập tức bật lên, một tay cởi tung áo của mình lộ ra nửa thân trần sáng loáng gợi cảm.
Kế tiếp hắn dùng một tay cởi dây nịt ném qua sô pha, quần dài lập tức rơi xuống đất, lộ ra quần lót căng phồng bên trong, quần lót còn thêu lên một đồ án đầu lão hổ đang giương nanh múa vuốt, nhìn vào có chút hung ác.
- Anh làm gì vậy?
Nam Cung Vân nhìn thấy lập tức kêu lên một tiếng, hai tay bưng kín ngực trừng mắt chất vấn Diệp Khai.
- Tôi…
Diệp Khai nghe xong có chút không hiểu:
- Không phải là cần phối hợp với cô một chút hay sao?
Trong lòng hắn đang nghĩ nữ nhân này xác thực là có chút vấn đề, tư duy của nàng thoát tuyến quá nhanh, bất kể nam nhân nào gặp hoàn cảnh này cũng dễ bị nàng làm phát điên, mà trên người nàng còn tràn ngập nguy hiểm, không biết ở khi nào nàng lại đột nhiên toát ra một vũ khí có thể lập tức giết chết người, khiến người ta cũng không dám bá vương ngạnh thượng cung với nàng.
Xem tới được, ăn không được chính là tình huống trước mắt.
- Anh nghĩ gì vậy? Không thấy tôi phải thay quần áo sao?
Nam Cung Vân trừng mắt liếc hắn, thoải mái dùng thân thể trần trụi đi vào phòng ngủ, sau đó bịch một tiếng đóng cửa lại.
- Chết tiệt…
Diệp Khai nhìn thấy không khỏi mắng một câu.
Nhìn thấy trêu đùa người nhưng chưa từng thấy ai trêu người kiểu như vậy, nữ nhân này quả thực là thích chơi với lửa!
Nếu thay đổi là một người khác, bất kể hậu quả cũng sẽ đẩy ngã nàng trước tiên.
Đáng tiếc chính là trong lòng Diệp Khai có chỗ cố kỵ, không thể tùy tâm sở dục như vậy rồi.
Nhìn nửa thân dưới cứng rắn, Diệp Khai cười khổ một tiếng, sau đó đi vào trong phòng tắm xả nước lạnh khắp toàn thân, đem lửa giận trong lòng dập tắt xuống, sau đó mới bọc khăn tắm đi ra.
Khi gặp lại Nam Cung Vân, vị tuyệt sắc mỹ nữ thần bí đã nghiêm chỉnh ngồi trên sô pha xem tin tức sáng sớm.
Diệp Khai cũng không mặc lại quần áo cũ mà gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ đem tới cho mình một bộ quần áo mới.
Không bao lâu đã có người mang quần áo mới đi vào, cũng may Lê Đại bọn họ luôn có chuẩn bị sẵn, mặt khác cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Diệp Khai thay đổi quần áo, lại nói với Nam Cung Vân:
- Không ăn bữa ăn khuya, bữa sáng cũng không thể giảm đi?
- Được!
Nam Cung Vân mỉm cười nhìn Diệp Khai gật đầu nói.
Nhìn nữ nhân trước mắt giống như hoàn toàn khác hẳn với lúc nãy, Diệp Khai ngoại trừ bội phục nàng có được khí chất thay đổi nhanh chóng như bách biến kim cương, đồng thời còn có chút hoài nghi nữ nhân này có phải bị bệnh tâm thần phân liệt hay không, vì sao lại vui buồn thất thường như thế?
Đám bảo tiêu bên ngoài xem như thật tận trung cương vị công tác, đã đứng gác cả đêm.
Nhưng bọn họ cũng không phải rảnh rỗi như vậy, ít nhất còn có người có thể tán gẫu.
- Tiểu thư làm vậy là có ý gì đây?
- Hình như nàng chưa từng ở chung với nam nhân một mình cả đêm như thế, đồng thời còn là ở trong khách sạn…
- Nếu như tin tức này truyền về e rằng trong gia tộc sẽ phi thường giật mình!
- Các anh đừng thảo luận chuyện này nữa, tránh rước lấy thị phi!
Đầu lĩnh bảo tiêu ho khan một tiếng, nói với bọn họ.
- Dạ!
Mọi người chấn động, sau đó yên tĩnh trở lại.
Lực ảnh hưởng của Nam Cung thế gia bên Châu Âu khá lớn, thủ đoạn của họ không chỉ đơn giản gói gọn trong một ít sinh ý hợp pháp, đồng dạng cũng từng có ma sát với thế lực ngầm, thậm chí có cả xung đột, là xung đột võ trang.
Làm việc bên trong một gia tộc như vậy, cấm kỵ của bảo tiêu cũng thật nhiều, cho dù lúc này họ đang ở đại lục nhưng cũng có thật nhiều thứ phải chú ý, bằng không mà nói rất có thể đưa tới tai họa cho bản thân mình.
Đúng lúc này bên trong hành lang vang lên tiếng bước chân.
Một nữ nhân trẻ tuổi đi tới, nhìn vào bước chân có vẻ nặng nề, tâm tình hẳn là không được tốt lắm.
- Xin dừng bước!
Một gã bảo tiêu lập tức ngăn cản đường đi của nàng.
Bởi vì phương hướng nàng đi tới chính là phòng của Diệp Khai cùng Nam Cung Vân.
Chức trách của bảo tiêu tự nhiên sẽ không cho phép nàng đi tới, thậm chí tới gần cũng không được.
- Họ còn chưa đi ra sao?
Nữ nhân trẻ tuổi ngẩng đầu lên, nhìn cửa phòng, thanh âm mang theo tia hoài nghi.
- Không hiểu cô đang nói chuyện gì!
Bảo tiêu cau mày nói ra:
- Nếu như không có chuyện gì, mời cô rời đi!
- Ý của tôi muốn hỏi, sau khi Nam Cung Vân cùng Diệp Khai đi vào còn chưa đi ra sao?
Nữ nhân trẻ tuổi hỏi.
- Tiểu thư cùng Diệp tiên sinh còn chưa rời đi.
Bảo tiêu chỉ muốn đuổi nàng đi khỏi nên khẳng định hồi đáp.
Nữ nhân trẻ tuổi chính là trợ lý tham tán Lý Hiền Xu của sứ quán Nam Hàn, trong ánh mắt nàng đầy tơ máu, tâm tình không tốt lắm, sau khi nghe được câu trả lời khẳng định của bảo tiêu, thần sắc buồn bực nói:
- Vậy mời anh chuyển cáo với Diệp tiên sinh ở bên trong, nói Lý Hiền Xu đánh cuộc đã thua, về phần tiền đặt cược với hắn, hoan nghênh hắn tùy thời tới lấy!
Sau khi nói xong Lý Hiền Xu quay người rời đi.
- Nữ nhân này thật kỳ quái, rốt cục nàng đang nói gì vậy?
Nhóm bảo tiêu nghe xong đưa mắt nhìn nhau.
- Lý Hiền Xu nhận thua!
Nam Cung Vân đang dùng điểm tâm, bỗng nhiên nói với Diệp Khai.
Diệp Khai đang húp cháo, nghe xong lời nói của Nam Cung Vân chợt sửng sốt một thoáng, sau đó mới nhớ được nàng đeo tai nghe, có thể tùy thời bắt được liên lạc với nhóm bảo tiêu bên ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui