Quan Môn


- Sứ quán Nam Hàn tổ chức tiệc tối, vì sao cháu lại biết được, hơn nữa còn trà trộn đi vào?
Diệp Tử Kiện hỏi Diệp Khai.
- Chuyện này là do Tưởng Hiển Thông cầu cháu hỗ trợ thôi, bởi vì tiệc tối tổ chức trong Đế Hào, cho nên cháu không có tìm người mà tự mình đi vào.
Diệp Khai hồi đáp.
- Tưởng Hiển Thông?
Diệp Tử Kiện nghe được liền nhíu mày:
- Lão tiểu tử kia lại có chủ ý gì? Vì sao lại muốn lôi kéo cháu đi vào?
- Hắn không có lá gan đến tính kế tiểu Khai đâu, đoán chừng chính bản thân hắn cũng không hiểu rõ nặng nhẹ trong chuyện này.
Lê thúc nghe xong lại chen miệng nói.
- Rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy?
Diệp Khai bị hai người họ làm cho hồ đồ, vì vậy lại truy hỏi.
- Chuyện này nói ra thật dài dòng!
Diệp Tử Kiện nói.
Nghe Diệp Tử Kiện kể lại, Diệp Khai mới hiểu được nguyên lai bên trong còn có khúc chiết.
Gia tộc Nam Cung Vân quả thật có chút lai lịch, truyền thừa thật lâu, tuy cũng được xem là thế gia nhưng lai lịch gia tộc của họ có chút bất chính, chỉ có thể được xem là nhân vật tà đạo, trọng yếu nhất chính là trước khi lập quốc bọn họ từng là thượng khách của tiền triều tổng thống, cũng từng lợi dụng lực lượng của gia tộc làm ra thật nhiều sự tình thật đẫm máu.
- Cho nên sau khi lập quốc, bọn họ liền bi kịch rồi…
Diệp Khai nghe xong chuyện này lập tức liền kịp phản ứng, đây gọi là phản công đảo toán thôi.
Bởi vì có câu nói một triều đại sẽ có một triều thần, giang sơn đã thay đổi triều đại, Nam Cung gia đứng thành hàng sai lầm dĩ nhiên không còn cơ hội dừng chân trong nước, vì vậy mới trốn xa hải ngoại.
- Quan trọng nhất là trên tay Nam Cung gia từng có mấy mạng người làm ảnh hưởng khá lớn.
Diệp Tử Kiện cảm khái nói:
- Tuy người trong cuộc đã chết, nhưng thân thuộc của họ năm đó đều là nhân vật hiển hách trong thời điểm lập quốc, cho nên cho dù hiện tại bầu không khí quốc gia đã thả lỏng, gia tộc bọn họ muốn trở về cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Vậy thì phiền toái…
Diệp Khai nghe xong lập tức có chút há hốc mồm.
Trách không được ngay cả Nam Cung Vân cũng có một chút ý tứ dùng sắc dụ với hắn, rất hiển nhiên cho dù lúc ấy Diệp Khai không nhịn được đòi chiếm hữu nàng, Nam Cung Vân cũng chỉ có thể chịu đựng, tối đa là cho hắn nếm chút đau khổ nhưng chắc chắn sẽ không làm bị thương hắn.
Nếu như Nam Cung gia thật sự đúng như loại tình huống mà Diệp Tử Kiện đã nói, những thế lực trong nước muốn nhắm vào gia tộc bọn họ tuyệt đối là không thể khinh thường, những lão đầu tử ngày xưa tuy hiện tại chưa chắc còn khỏe mạnh, thế nhưng cái gọi là cừu hận luôn sẽ được di truyền kéo dài, rất khó nói chuyện năm xưa sẽ không bị những người có ý chí nhảy ra khơi lên xôn xao.
- Cho nên mới nói cháu đã trêu chọc tới một đại phiền toái…
Lê thúc lúc này cũng cau mày, hiển nhiên có cảm giác tình huống thoát khỏi sự khống chế.
- Cháu thì cảm thấy được loại chuyện này thậm chí đã trôi qua bốn năm mươi năm, thậm chí thời gian còn lâu dài hơn, có lẽ cũng không đến nỗi nghiêm trọng như mọi người đã nghĩ.
Diệp Khai nói một câu:
- Thời gian là vũ khí lợi hại nhất, người nào cũng phải bại trận trước mặt thời gian, hiện tại còn có thể nhớ rõ chuyện này nghĩ tới cũng không có bao nhiêu người rồi, hơn nữa đối với người bình thường mà nói, loại chuyện này bất quá là một câu chuyện xưa mà thôi, thật cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng.
- Hắc, cháu có biết mấy người bị giết kia là ai không?
Diệp Tử Kiện nhìn thấy Diệp Khai tỏ vẻ không cho là đúng, lại nói cho hắn nghe vài tên người.
- Chết tiệt…
Diệp Khai nghe xong ngây ngẩn cả người, qua hồi lâu mới thở dài:
- Nếu là mấy vị này thật sự là khó nói, gia tộc bọn hắn cũng thật là, năm đó giúp đỡ vị kia đúng là dốc tận sức lực ah!
- Cho nên bác mới nói là sự tình phiền toái!
Diệp Tử Kiện trợn mắt nhìn Diệp Khai nói:
- Mấy vị kia tuy đã mất, nhưng ảnh hưởng sâu xa, có thể nói là nhân vật quan trọng sự kiện, nếu cháu đột nhiên tuôn ra đồng lõa trọng yếu năm xưa từng sát hại bọn họ đã đột nhiên trở về, lại bảo mọi người sẽ nghĩ như thế nào? Cháu cảm thấy mấy vị ủy viên thường vụ Cục trung ương trong nội tâm sẽ cảm thấy được yên tâm sao?
- Là cháu ngu muội rồi…
Diệp Khai sờ sờ trán của mình, cũng cảm thấy mình đã xử lý không tốt.
Qua một lúc Diệp Khai lại hỏi:
- Chẳng lẽ nhà bọn hắn cứ thiếu đạo đức như vậy, chưa từng làm qua một việc tốt nào sao?
- Loại chuyện này xưa nay người ta chỉ mang thù mà sẽ không nhớ ân đâu, có trời mới biết bọn hắn từng làm ra chuyện gì?
Diệp Tử Kiện hồi đáp:
- Cháu sẽ bỏ thời gian đi hiểu rõ cừu nhân của mình từng làm chuyện gì tốt hay sao? Cháu sẽ vì họ từng sửa cầu bổ đường, vịn bà cụ già qua đường cái, liền buông tha cừu hận với họ hay sao?
- Không thể nào!
Diệp Khai nghĩ nghĩ, thật thẳng thắn nói.
- Vậy chẳng phải không còn cách nào?
Diệp Tử Kiện nói với Diệp Khai:
- Không có người nào sẽ để ý họ đã từng làm gì tốt, chỉ nhớ rõ họ đã từng làm chuyện gì xấu. Cho nên đối với yêu nữ Nam Cung Vân, cháu nên sớm phân rõ giới hạn với nàng thì tốt hơn!
- Kỳ thật cháu cùng nàng cũng không có chuyện gì…
Diệp Khai không khỏi giải thích một câu.
- Đã cùng nhau ngủ suốt một đêm, cháu còn nói không có chuyện gì?
Diệp Tử Kiện nghe xong lập tức giận dữ quát lớn.
Vừa nghe bác cả quát lớn, Diệp Khai thật sự nín lặng, chuyện này đúng thật là hắn đã tính sai.
Không nghĩ tới mình lại chọc phải chuyện phiền toái lớn như vậy.
- Cũng không cần quá lo lắng, dù sao đều là đời con cháu mà thôi.
Lúc Diệp Khai rời đi, Lê thúc đi qua an ủi hắn:
- Nhưng chú cảm thấy cháu nên giữ khoảng cách với nàng thì tốt hơn, điều này ảnh hưởng không tốt với Diệp gia, dù sao hiện tại cháu là người thừa kế đời thứ ba của Diệp gia, bao nhiêu đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm vào cháu đó.
- Dạ, cháu biết!
Diệp Khai chỉ đành gật nhẹ đầu, thầm nghĩ loại chuyện này thực sự là phiền muộn.
Vốn chỉ là một cuộc gặp gỡ bất ngờ ly kỳ của một công tử thế gia cùng một mỹ nữ thần bí mà thôi, bây giờ ngược lại biến thành một cọc nghiệt duyên, không biết có bao nhiêu người nhìn bọn họ chằm chằm, hi vọng làm ra chuyện gì đó để dùng việc này đả kích Diệp gia đang thịnh vượng như mặt trời ban trưa.
Nhưng Diệp Khai đối với việc này cảm thấy có chút không phục, bằng vào cái gì mình phải bị rơi vào sự tính toán của người khác?
- Lê thúc, về tư liệu của Nam Cung thế gia lấy cho cháu một phần, cháu muốn cẩn thận nghiên cứu một chút nhìn xem có biện pháp gì có thể phá cục hay không.
Diệp Khai đưa ra yêu cầu với Lê thúc.
- Việc này chú đã sớm nghĩ tới!
Lê thúc đưa cho Diệp Khai một phần hồ sơ, liên tục dặn dò:
- Tuyệt mật đấy, chính cháu tự xem là được rồi, sau đó thiêu hủy đi!
- Cháu hiểu!
Diệp Khai gật nhẹ đầu thu lại hồ sơ.
Ngồi vào trong xe, Lý Hải lại hỏi:
- Nhị thiếu gia, sắc mặt nhìn không được tốt lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui