Quan Môn

- Không, không phải là hoài nghi cậu…
Phó Chủ tịch tỉnh Hồ nhìn thoáng qua Long Chính Tiết, ho khan một tiếng nói:
- Mà là rất nhiều đồng chí đều cho rằng nếu trong tay còn chưa cầm được tiền thì trong lòng vẫn là chưa yên tâm. Bản thân tôi cũng có cách nhìn tương tự như thế.
- Cách nghĩ như thế đúng là không sai chút nào.
Diệp Khai nghe xong, vốn là khẳng định một câu, sau đó lại nói thêm:
- Nhưng mà thật sự kiểu suy nghĩ như thế này đã sớm lạc hậu, không còn theo kịp yêu cầu của thời đại nữa rồi.
- Hắc.
Nghe Diệp Khai nói như thế, rất nhiều vị cán bộ đang ngồi ở đây đều mang sắc mặt khó coi, hiểu nhiên là những người định kiên trì muốn tận mắt trông thấy nguồn tài chính ba tỷ đồng mới đồng ý cho khởi công kiến thiết đường.
Câu nói của Diệp Khai không khác nào chỉ thẳng vào mặt bọn họ mà nói, bọn họ đều là đám lão ngoan đồng lạc hậu cổ hủ.
- Hiện tại khởi công xây dựng, trên cơ bản tài chính đều có thể hoàn thành, thật muốn đợi tới lúc tập hợp toàn bộ nguồn tài chính thì giá cả của các loại nguyên vật liệu sớm tăng lên không biết bao nhiêu nữa. Điều này không hợp với tính toán, hơn nữa, ngân hàng dùng để làm gì chứ? Chính là nơi dùng số tiền sau này dùng tới mà sinh ra nguồn lợi nhuận lớn nhất.
Diệp Khai không để lại bất kỳ cơ hội nào cho bọn họ phản bác, trực tiếp nói một hơi liền mạch:
- Đương nhiên bởi vì có một số đồng chính khả năng không tiếp thu được nhưng thứ tiên tiến đổi mới này, cho nên tôi cũng đã tiền hành thỏa thuận với bên đầu tư, đã nhận được sự thông cảm.
- Cái gì mà thông cảm?
Có người lập tức lên tiếng hỏi.
- Phía ngân hàng phát triển xây dựng đưa ra bảo đảm, nếu như đến lúc đó bên phía đầu tư không có cách nào đúng hạn xuất ra khoản tài chính này, vậy thì nguồn tài chính giai đoạn sau sẽ do ngân hàng phát triển xây dựng cung cấp.
Diệp Khai lấy ra một phần đảm báo đưa cho mọi người xem.
Lập tức có người dùng dụng cụ chụp lại bản cam kết, sau đó chiếu lên hình ảnh nội dung của bản cam kết đó.
Mọi người thấy rõ xong quả nhiên là bản cam kết xuất vốn đầu tư của ngân hàng phát triển xây dựng, nội dung bên trên vô cùng rõ ràng.
Mọi người xem xong, lập tức bắt đầu nghị luận, không biết Diệp Khai là làm thế nào mà lại có thể lấy được vật như thế.
Phải biết rằng ngân hàng trong nước khá là phiền toái, bởi vì bọn họ thường xuyên không làm việc theo đúng hợp đồng, giống như là đồng ý cho vây nhưng rất nhiều lần đều không tuân theo quy định mà xuất tiền ra, hoặc là thông qua quan hệ tư nhân mà nhả ra thì một khi bên trên yêu cầu có vốn luân chuyển thì bắt đầu đến đòi nợ trước hạn.
Đúng lúc đó, bởi vì bản hợp đồng thỏa thuận trước đó đều không còn hiệu quả nữa, cho nên sẽ nảy sinh ra những mâu thuẫn khá gay gắt, nói ví dụ như cưỡng ép trả tiền, hoặc là đông lại tài sản của khách hàng… Nói tóm lại là muốn làm như thế nào là có thể làm được như thế ấy, không có chút quy củ nào, hết lần này tới lần khác lại không ai có thể tìm bọn họ mà tranh cãi, vì sẽ không có quan tòa nào chịu thụ lý vụ tranh chấp kiểu như thế.
Cho nên khi mọi người nhìn thấy bản cam kết của Diệp Khai đều lập tức cảm thấy chút kinh ngạc. Không ngờ tới phía ngân hàng cũng có thể làm được như thế. Phải biết rằng đây là thành tựu lớn trong công việc, đã có được thứ này, trong tỉnh đương nhiên không cần phải lo lắng trông giữ, mà số tiền đó vẫn có thể hữu hiệu.
- Nói tóm lại, chính là như thế.
Diệp Khai xụ mặt ra nói:
- Vốn là công tác của tôi vô cùng hiệu quả, chuyện nào cũng làm được từng bước rõ ràng, nhưng mà bởi vì có một số đồng chí vô lý do vẫn hoài nghi, cho nên tôi không thể không bỏ thêm công sức làm thêm một số việc chẳng hề có ý nghĩa. Chuyện này ngoài việc làm cho bản thân mệt mỏi, đồng thời cũng làm cho người khác cảm thấy chạnh lòng. Nếu như mọi người vẫn không đủ để thỏa mãn thì ngày mai tôi sẽ đi tới bên ngân hàng đàm phán thêm, trực tiếp mang ba tỷ về để trước mặt tới cho các vị xem. Nếu mọi người còn chưa đủ hài lòng thì chỉ đành phiền toái các vị tự thân vận động tìm nguồn tài chính cho từng đợt, ở từng nơi mà thôi.
Sau khi nói xong những lời này, Dương Khai liền gật đầu với Bí thư Nhạc Sơn:
- Nếu không còn chuyện gì khác nữa thì tôi xin cáo lui.
- Đồng chí này, anh đây là có thái độ gì thế?
Sau khi thất thần, Long Chính Tiết rốt cuộc lên tiếng:
- Các đồng chí chỉ là lo lắng về công tác bro vốn đầu tư, cho nên mới quan tâm một chút. Anh làm như thế là đang tỏ thái độ gì với mọi người hả?
Diệp Khai vốn định đi ra ngoài, nghe xong câu này của Long Chính Tiết liền chầm chậm quay người lại, nhìn nhìn Long Chính Tiết, thấy sắc mặt của hắn thật quá khó coi, bởi vì bản thân Diệp Khai đã giang một tay chắn lại toàn bộ âm mưu, đảo lộn hết kế hoạch của hắn.
Vốn Long Chính Tiết ở thời điểm này làm như thế chính là định dựa vào cái cớ vốn tài chính chưa đủ để trì hoãn thời gian khởi công hạng mục xây dựng này, để đạt được một số mục đích riêng tư của bản thân.
Nhưng mà Diệp Khai vừa ra tay đã giải quyết hoàn toàn triệt để vấn đề này làm cho đám đi theo Long Chính Tiết mặt không còn chút hào quang nào, thậm chí dường như tát cho bọn họ một cái tát thật kêu, trong lòng Long Chính Tiết nhất định là thẹn quá hóa giận.
Lúc này lại thấy Diệp Khai muốn vung tay rời đi, Long Chính Tiết tự nhiên không kiềm chế được, định bắt lấy cơ hội mắng hắn không coi trọng lãnh đạo.
- Quyền Chủ tịch tỉnh Long, câu này của ông tôi không tán thành.
Diệp Khai là ai, nghe xong mấy lời này lập tức thể hiện dị nghị. Hắn vô cùng rõ ràng nhấn mạnh vào chữ “Quyền” kia:
- Nếu như công tác của tôi có vấn đề, mọi người nên nghi vấn là đúng, nhưng mà tính tới hiện tại mà xem, công tác bỏ vốn đầu tư của tôi đều hoàn toàn tự động tiến hành, thậm chí mục tiêu trong từng giai đoạn sớm hoàn thành từ lâu. Tôi không biết vì sao mọi người lại nghi vẫn công tác của tôi? Nếu như lý do như thế đáng để nghi vấn cũng được coi như quan tâm bảo vệ giữa các đồng chí, thế tôi có phải là cũng có thể quan tâm bảo vệ các đồng chí Phó Chủ tịch tỉnh Hồ, quan tâm bảo vệ đồng chí Quyền Chủ tịch tỉnh Long hay không?
- Anh…
Long Chính Tiết nghe xong, thốt nhiên sắc giận.
Rất hiển nhiên thằng ranh này định nghịch thiên. Nếu như không thu thập được hắn thì Quyền Chủ tịch tỉnh như mình còn có chút uy nghiêm nữa chứ?
- Được.
Đáng tiếc, chỉ là múa mép khua môi mà thôi, Diệp Khai còn có ưu thế hơn hắn nhiều, hơn nữa lại không hề cố kỵ:
- Cho dù là cấp bậc của tôi không đủ, không đủ để quan tâm Quyền Chủ tịch tỉnh Long cùng Phó Chủ tịch tỉnh Hồ, thế thì tôi nghĩ chắc Ủy viên cùng chính trị trung ương, những cán bộ Trung Bình Ủy chắc sẽ rất vô cùng vui mừng quan tâm bảo vệ các vị lãnh đạo đây.
Diệp Khai nói xong, Long Chính Tiết định phát tác lại giống như bị chậu nước lạnh giội xuống, lập tức mặt banh ra. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui